Chương 13

"Này nha, cậu ngại hả?" Bà chủ tiệm trêu cậu, "Không cần phải ngượng đâu mà."

Roland ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, không hề có ý muốn giải thích.

"Không phải thật mà!" Anker nuốt bánh xuống, dùng sức xua tay.

"Được được." Bà chủ nhún vai, đáp cho có lệ.

Bà sống được ngần này tuổi nhìn người vẫn luôn chuẩn, ánh mắt của anh chàng đẹp trai mắt xanh cứ luôn dán vào người cậu nhóc này, nhìn đến mức ngay cả người lớn như bà còn thấy ngại, vậy mà còn chối không phải?

Quên đi, người trẻ tuổi da mặt đều mỏng có thể hiểu được.

"Bà chủ ơi, chồng bà đâu rồi?" Anker muốn nói lảng sang chuyện khác, thuận miệng hỏi một câu.

Cậu đến cửa tiệm này được hai lần, mỗi lần đều chỉ thấy một mình bả chủ bận rộn làm việc.

Nghe được Anker hỏi vậy, thân hình của bà nháy mắt cứng đờ.

"....Ổng mất rồi." Một hồi lâu sau, bà chủ tiệm vùi đầu thu thập chén dĩa trên bàn, rầu rĩ trả lời.

Anker cảm thấy bản thân nói sai rồi.

Bà thu thập xong đồ, ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt thấp thỏm bất an của Anker, cười nói: "Không sao đâu, đừng tự trách bản thân."

Bà nhìn cái bàn trước mặt, suy nghĩ dường như bay đi rất xa: "Nói đã mất cũng không đúng lắm,..phải gọi là mất tích đi."

"Mất tích?"

"Việc từ lâu lắm rồi." Bà nhàn nhạt nói, "Khi đó tôi còn là một thiếu nữ vô tư lự, còn khao khát một tương lai tốt đẹp cho cả hai, thế mà sau đó, ổng lại mất tích, cũng không có tin tức gì." Bà tự giễu mà cười cười, tiếp tục động tác trên tay, "Nếu còn sống thì ông ấy nhất định sẽ về tìm tôi, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì... xem như đã chết rồi đi."

Anker trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Có lẽ là vậy."

Nếu còn sống nhất định sẽ trở về tìm ta.

Anh ta hẳn là cũng như vậy.

Nhận ra cảm xúc của Anker không ổn lắm, Roland ngập ngừng vỗ vai cậu: "...Có lẽ, không chừng là có lý do gì đó khó nói."

Bà chủ cùng Anker đều sửng sốt, sau đó cười nhạo, "Cậu/Anh thì biết cái gì."

Đồng thanh một lời, cực kỳ ăn ý.

Roland: "......"

......

Nửa tiếng sau, Anker cùng Roland và đám người Thanh Ca tập hợp.

"Cũng được rồi, chúng ta xuất phát thôi." Thanh Ca đi dạo một vòng quanh trấn nhỏ, mua được không ít đồ tốt từ tay các người chơi khác, trang bị trên người vô cùng xa hoa.

Thích khách Gai độc là người dẫn đường, bọn họ rời khỏi thị trấn đi về hướng Tây, xuyên qua một ngọn đồi đá hẻo lánh, đến một cửa hang ẩn khuất.

"Chính là chỗ này." Gai độc nhìn xung quanh rồi khẳng định.

"Chỗ hẻo lánh như vậy làm sao mà mấy người tìm được?"

Anker hỏi. Cậu đứng ở cửa hangđộng, cảm nhận được dao động ma lực truyền đến từ bên trong, đây đúng là một bí cảnh chưa được phát hiện.

"Tôi nhận được tin từ NPC trong trấn." Thanh Ca trả lời, "Tốn không ít tiền mới mua được đó."

Anker thử đến gần cửa động, giao diện hệ thống người chơi hiện ra một cái thông báo.【 Phát hiện phó bản – Động nhện, cấp đề cử: 5, độ khó: Tinh anh. 】

"Là một phó bản tinh anh." Thanh Ca có chút hưng phấn.

"Chỉ có vài người chúng ta thôi thì có ổn không?" Lâm Vãn Vãn hỏi. Bọn họ đều mới cấp 2, còn mang theo Roland cấp 1, muốn vượt qua cũng rất khó khăn.

"Cứ thử xem, đánh không qua thì cùng lắm lần sau lại đến." Thanh Ca cũng không quan tâm lắm.

"Đi thôi." Anker rất có hứng thú với bí cảnh này, dẫn đầu đi vào trong.

Roland theo sát cậu, sắm vai tùy tùng theo đuôi.

Bọn người Thanh Ca cũng tiến vào, trước mắt là một khung cảnh rực rỡ, biến hóa khôn lường, sau đó, bọn họ đứng trong một động tối tăm, ma quái.

Phía trong động rất yên tĩnh, tầm nhìn hạn chế, có chút âm u tối tăm.

"Cảnh này làm người ta thấy sợ ghê." Thanh Ca nhịn không được rùng mình vài cái.

"Quái vật đâu? Sao lại không có con quái thủ vệ nào?" Gai độc ngờ vực nói.

Anker cũng không trả lời nghi vấn của hắn, sau khi tiến vào trong động, tinh thần lực của cậu lập tức khuếch tán ra xung quanh, mọi thứ đều được tinh thần lực quét qua không xót gì.

"Phía trên!"

Anker mở mắt ra, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm túc.

"Bụi——"

Cậu nhẹ nhàng vẫy tay, một Thuật đốt đèn cấp 0 sơ cấp được phóng thích, trong không khí vang lên một tiếng động nhỏ, sau đó ba quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện trong không trung, lơ lửng bốn phía, ánh sáng phát ra chiếu sáng cả cái động tăm tối.

Thanh Ca sững sờ một chút, còn chưa kịp cảm thán chiêu thức của Anker vừa nhanh lại vừa hiệu quả thì giây tiếp theo hắn nhìn xung quanh, máu cả người như đông cứng lại.

Nhện!

Trên vách đá của động dày đặc mạng nhện, ở dưới ánh sáng của Thuật đốt đèn lập lòe loáng thoáng ánh bạc.

Mà ở trên đống mạng nhện là những con nhện khổng lồ đang lẳng lặng mà bám trên đó, trên cái lưng vạm vỡ của chúng là những đôi mắt lúc nhúc, làm người ta sởn tóc gáy.

"Đậu má!" Thanh Ca nhịn không được chửi thề một câu.

Âm thanh mà hắn phát ra làm kinh động đến nhóm nhện trên vách đá, sự yên tĩnh của động nháy mắt bị phá vỡ, những con nhện khổng lồ có kích thước gần một mét nhảy xuống từ vách đá, hướng đến mặt của bọn họ.

Nhìn hình thể to lớn cùng với những sợi lông to như gai thép đang phóng đến bản thân, đám người Thanh Ca chỉ cảm thấy lông tóc mình như đang dựng hết cả lên.

Đối với đám người hiện đại chỉ bị gián bò lên mặt cũng hét lớn này mà nói, tình cảnh này thật sự quá sức kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Anker nhíu mày.

Mặc dù cậu có kiến thức sâu rộng và từ lúc trở thành Ma pháp sư đến giờ cũng từng chiến đấu với đủ kiểu quái vật kỳ lạ trên đời, nhưng đối mặt với cảnh tượng này, cậu vẫn có cảm giác không ổn lắm.

Cậu phản ứng cực nhanh, ngón tay vung lên trong không trung tạo thành một thủ thế ma pháp đơn giản, ngay sau đó liền có một bức tường đất dâng lên cản trở bầy nhện phóng tới mặt họ.

Nhưng mà Thuật tường đất chỉ là một ma pháp cấp 0, bị vây quanh tấn công bởi nhiều quái vật như vậy, cũng chỉ có thể chống đỡ trong một khoảng thời gian ngắn.

"Lùi ra sau".

Giọng nói bình tĩnh của Anker vang lên, đám người Thanh Ca lúc này như bừng tỉnh từ cõi mộng, nơm nớp lo sợ mà theo Anker lùi ra sau.

Thanh Ca có chút sùng bái nhìn bóng dáng của Anker.

Tuy rằng cậu thiếu niên trước mặt này trông có vẻ gầy yếu, nhưng lúc này trông cậu lại cao lớn hơn bao giờ hết.

Đối mặt với cảnh tượng khủng bố như thế này, còn có thể bình tĩnh không hoảng loạn, Thanh Ca vô cùng bội phục dũng khí của cậu.

Không hổ danh là đại lão!

Nhện trong hang động có quá nhiều, vì sợ bị vây quanh nên Anker nhanh trí lựa chọn lui dần về sau.

Lưng tựa vào vách đá, không có áp lực từ phía sau sẽ dễ dàng đối phó hơn nhiều.

Thanh Ca dù sao cũng chơi game lâu vậy rồi, ý chí cũng không quá kém. Chỉ là vừa nãy hắn bị dọa một chút, bây giờ phản ứng lại được cũng bắt đầu thể hiện năng lực lãnh đạo của mình.

"Tôi chống đỡ chính diện, mấy người xuất chiêu."

Thanh Ca mang theo chiếc nhẫn mua từ Anker nên cảm thấy tự tin hơn, một tay hắn cầm kiếm, một tay kia giơ khiên sắt, cố nén xuống cảm giác sợ hãi trong lòng mà đối mặt với bầy nhện đằng trước.

Giương cung bắn đại bàng và Gai độc cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái, một người cầm dao găm tận dụng mọi chỗ hở để xuất chiêu, người còn lại né ở phía sau đội ngũ, dùng cung bắn.

Lâm Vãn Vãn cũng ra sức thi triển ma pháp.

Nhưng dù sao trò chơi cũng mới mở được có một ngày, cô miễn cưỡng học được Thật thủy liệu dưới sự chỉ dạy của gã Lich, lúc này cũng chỉ có thể đảm đương trọng trách của một Mục sư, bơm máu cho Thanh Ca.

Tuy nhiên cô sử dụng ma pháp cũng chưa được thuần thục cho lắm cộng thêm nỗi lo lắng hiện tại nên xác suất thành công của ma pháp này cũng không được cao, liên tục thử bốn lần mới thi triển ra được một Thuật thủy liệu, giúp lượng máu của Thanh Ca tăng lên một chút.

Đối với tổ đội có cấp bậc trung bình chỉ có 2 mà nói, đối mặt với phó bản cấp 5 vẫn là quá miễn cưỡng.

Anker đang chuẩn bị thi triển ma pháp, không ngờ trước mắt lại xuất hiện một bóng người đem cậu chắn phía sau.

Là Roland.

Anker điều khiển ma lực ngừng lại một chút, "Anh làm gì đó?"

Roland quay đầu nhìn thoáng qua cậu, vẻ mặt có chút kinh ngạc, "... Cậu không sợ sao?"

"Nhện có gì mà phải sợ." Anker buồn bực nói.

Khi cậu còn nhỏ thật ra rất sợ loại động vật này, chỉ cần từ xa thấy nó là liền khóc kêu trời kêu đất, nhưng mà đã nhiều năm qua đi, cậu đã sớm rèn được ý chí cứng như sắt thép.

Cũng chỉ là nhện, không đáng để sợ.

Anker cũng không nghĩ được nhiều, duỗi tay kéo góc áo của Roland, đem hắn lôi về phía sau lưng mình, "Anh cứ trốn cho tốt là được. Làm gì có người thầy nào bắt học trò của mình phải anh dũng chiến đấu chứ."

Roland không nhịn được mà bật cười, ngoan ngoãn đứng phía sau Anker.

Anker hít sâu một hơi, ma lực trong cơ thể nháy mắt tăng lên, nguyên tố ma pháp trong không khí bắt đầu đập loạn, hơi thở cuồng bạo khiến cho Thanh Ca thân là Kiếm sĩ cũng cảm nhận được rõ ràng.

Tổng ma lực hiện tại của Anker không nhiều lắm nên cậu không thể phung phí nó được, cũng may trên người có một ít trang bị giúp gia tăng giới hạn ma lực cao nhất, nên miễn cưỡng có thể khai phóng được một cái ma pháp cấp 2.

Giây phút niệm chú ngắn ngủi qua đi, ngón tay thon dài xinh đẹp của cậu bày ra một thủ thế ma pháp, hung hăng xẹt qua trong không trung ——

Viêm bạo!*

*炎爆: Nôm na là phóng ra một ngọn lửa lớn. Ở cuối chương sẽ có ảnh để giúp mọi người dễ hình dung hơn.

"Ầm!!"

Nguyên tố ma pháp hệ lửa cuồng bạo hội tụ lại trong một khoảng thời gian ngắn, giây tiếp theo, một ngọn lửa hừng hực cháy lên ở khắp nơi, cái động tối tăm và chật chội trong phút chốc bị bao trùm, nhiệt độ tăng nhanh cùng hơi nóng dồn dập khiến tất cả mọi người đều phải nhắm mắt lại.

Kèm theo là một tiếng nổ cực mạnh!

Ngọn lửa rực cháy không thể địch nổi bay về phía trước, thổi bay hết mọi nơi nó đi qua, như một vị Thần lửa giáng thế cắn nuốt mọi con quái vật trước mắt. Bầy nhện giương nanh múa vuốt phóng đến bị ngọn lửa cắn nuốt, sau đó nhanh chóng tan ra như bơ.

Mùi khét tràn ngập hết cả hang động.

Sức nóng dần dần tan đi, đám người Thanh Ca lúc này mới mở mắt ra được, nhìn cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm!

"Đây, đây..."

Thanh Ca lắp bắp nói không nên lời.

Hắn chỉ thấy phía trước là một mảnh đất khô cằn, còn những con nhện khổng lồ làm người khác sợ hãi lúc này lại như đống than đen ngã trên mặt đất, vách đá bốn phía vẫn còn những ánh lửa đỏ mờ mờ, nhìn thôi là cũng cảm nhận được sức nóng ở bên trên.

Bầy nhện đông đúc giờ này đã bị thiêu thành một mảng lớn, trong góc chỉ còn rải rác vài con còn đang giãy dụa trong ngọn lửa, vẫn chưa chết hẳn, nhưng chỉ cần mấy người Thanh Ca là đủ đối phó rồi.

Thanh Ca nhìn Anker như nhìn một con quái vật.

Đậu má!

Ngài là người chơi thật hả?

Không phải giỡn chơi với tôi đâu ha?

Trong cộng đồng người chơi chủ yếu đều ở cấp 2, ngay cả Cung thủ có lực chiến mạnh nhất lúc đối mặt với quái vật cấp 5 cũng phải cố gắng hết sức.

Giương cung bắn đại bàng cũng xem như là mạnh nhất đội, nhưng bắn ra vài mũi tên cũng chỉ có thể làm mất một nửa máu của con nhện.

Nhưng còn Anker?

Mới thực hiện một cái ma pháp mà toàn bộ quái vật nháy mắt đều bị quét sạch!

Dùng hiệu suất này để thăng cấp thì đừng nói là hắn, cho dù là cao thủ bậc nhất hiện tại cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi đúng không?

Ảnh của chiêu Viêm bạo:Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất - Chương 13