Chương 16

Đã rất lâu rồi Anker chưa gặp lại hoa phục sinh.

Muốn trở thành một Đại Ma đạo sư, ngoại trừ thiên phú thì cũng cần một lượng lớn tài nguyên ma pháp để hỗ trợ. Mỗi một Đại Ma đạo sư trên con đường đột phá điểm nghẽn, ngoài việc ra ngoài tu luyện thì cũng sẽ đi làm việc kiếm tiền —— Mỗi lần nghiên cứu ma pháp cao cấp đều cần rất nhiều tiền nên nếu không có nguồn vốn nhất định thì sẽ không chịu nổi việc đốt tiền như thế này.

Vậy nên danh hiệu Đại Ma đạo sư ngoài việc là biểu tượng của sức mạnh thì cũng có nghĩa là "Cực kỳ giàu có".

Anker là Đại Ma đạo sư trẻ tuổi nhất đại lục Valsius, về mặt của cải dù so ra vẫn kém hơn những Đại Ma đạo sư lâu đời khác nhưng cậu vẫn rất giàu có. Cho đến bây giờ, cậu vẫn còn giữ mấy chục cái bản quyền ma pháp, chúng mang về cho cậu một nguồn tài sản ổn định.

Dù cho Đại Ma đạo sư sở hữu nhiều loại báu vật phong phú nhưng hiếm khi có được vật báu nào hiếm có như hoa phục sinh.

Đây là nguyên liệu ma pháp cực kỳ trân quý muốn cũng không cầu được, nó sinh trưởng trong một điều kiện vô cùng khắc nghiệt, hạn dùng cũng rất ngắn. Trong ấn tượng của Anker, lần cuối cậu nghe được tin tức về nó là ở một buổi đấu giá tại Kinh đô hơn hai mươi mấy năm trước, cuối cùng hoa phục sinh đã được một vị Đại Ma đạo sư thuộc dòng dõi hoàng tộc lấy được với một mức giá cực kỳ đắt đỏ.

Cậu không thể ngờ trong một lần đi vào phó bản bình thường như vậy mà lại có thể gặp được báu vật vô giá trong truyền thuyết.

Không lẽ đây là phúc lợi của việc lần đầu vượt qua phó bản chăng?

Hoa phục sinh có rất nhiều công dụng, nước ép của nó có thể dùng làm thuốc quý, thân hoa giống với Cây mẹ tinh linh của tộc Tinh linh có thể dùng để nuôi dưỡng linh hồn.

Đối với Anker mà nói, cánh của hoa phục sinh là thứ cậu rất cần!

Cánh hoa ẩn chứa một nguồn ma lực được cô đọng tinh túy, đối với Ma pháp sư thì nó chính là một nguồn ma lực vô tận, dù là những Đại Ma đạo sư gần cấp Thần lắm rồi cũng có thể sử dụng nó để nâng cao chất lượng ma lực của bản thân.

Có đóa hoa phục sinh này thì Anker có thể trong một thời gian ngắn tăng lại thực lực về lại trạng thái trước kia.

Việc này làm cho cậu rất dao động.

Tim cậu đập thình thịch, trong phó bản cấp thấp này mà có thể nhìn thấy đóa hoa phục sinh khiến cho cậu có cảm giác bản thân như đang nằm mơ.

Đúng là thuận buồm xuôi gió mà, đóa hoa này đến quá đúng lúc!

"Đại lão?"

Thanh Ca ngờ vực mà nhìn Anker, lại theo tầm mắt của cậu nhìn về phía đóa hoa không có gì nổi bật màu xanh đậm kia.

Nhìn có gì lạ đâu ta?

Anker hít sâu một hơi, bình tĩnh lại chút, "Anh bảo đồ vật mà phó bản rơi ra, ta được ưu tiên chọn trước đúng không?"

Thanh Ca gật đầu: "Đương nhiên."

Phó bản lần này Anker bỏ công nhiều nhất, bọn họ căn bản là đến hóng hớt, chỉ cần Anker muốn thì dù tùy tiện tìm vài đồng đội cũng có thể qua. Công của cậu lớn nhất nên ưu tiên chọn đồ trước là lẽ đương nhiên.

"Mấy trang bị khác ta không cần, ta chỉ lấy đóa hoa đó thôi." Anker nói.

Mấy trang bị kia so với hoa phục sinh hoàn toàn không có chút hấp dẫn, cậu ngó qua một lần chả có hứng thú gì.

"Hả?" Thanh Ca có chút kinh ngạc.

Tuy từ giọng điệu của Anker là hắn biết đóa hoa không có gì đặc sắc màu xanh đậm kia nhất định không phải là vật bình thường, nhưng đại lão đã mở miệng, hắn không có lý do gì để từ chối.

Dùng một vật không biết có tác dụng gì để đối lấy hảo cảm của Anker, vụ mua bán này chẳng phải lời sao!

Thanh Ca vừa định dứt khoát gật đầu đồng ý thì Lâm Vãn Vãn nãy giờ không lên tiếng lại đột nhiên đứng dậy.

"Chờ một chút."

Thanh Ca và Anker đồng thời nhìn về phía Lâm Vãn Vãn.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, thân hình Lâm Vãn Vãn hơi rụt lùi nhưng sau khi nghe gã tộc Lich giải thích tác dụng của hoa phục sinh, cô cảm thấy bản thân không thể từ bỏ.

"Phó bản này là mọi người cùng nhau đánh, dựa vào gì mà cậu nói muốn là được?" Lâm Vãn Vãn cắn môi dưới, hạ quyết tâm nói: "Tôi cũng muốn đóa hoa này, mọi người theo quy tắc đánh phó bản đi, đấu giá quyết."

Thanh Ca: "?"

Hắn cùng Giương cung bắn đại bàng và Gai độc liếc mắt nhìn nhau, trong đầu đều có cùng một suy nghĩ.

Cô ta có bệnh à?

Dựa theo quy tắc ngầm giữa các người chơi, sau khi vượt qua phó bản, nếu có hai người cùng tranh giành một trang bị và không ai nhường ai thì sẽ bắt đầu đấu giá, ai ra giá cao hơn thì được, tiền đấu giá sẽ chia đều cho những người khác trong đội.

Việc này đương nhiên không có gì đáng trách, hơn nữa cũng là một cách khá công bằng.

Nhưng vấn đề là......

Việc này cùng Lâm Vãn Vãn có liên quan chắc?

Sát thương cao nhất là của Anker, đa số quái nhỏ phía trước cũng là do Anker giải quyết, ngay cả điều quan trọng nhất là đánh BOSS, một mình Anker đánh ra sát thương bằng 70% cả đội, cuối cùng vẫn là cậu dùng L*иg giam hóa thạch mà chặn đòn phản công cuối của Nữ vương nhện nên cả đội mới không chết.

Còn Lâm Vãn Vãn làm được cái gì?

Chỉ là đứng sau đội mà thả vài cái Thuật thủy liệu hời hợt, lượng buff còn không bằng bọn họ uống thuốc hồi máu, hơn nữa nhiều thời khắc mấu chốt còn mắc lỗi, tuy không đến nổi là tạ nhưng trong toàn bộ quá trình đi đánh phó bản, bảo không có cô ta vẫn ổn thì cũng không nói quá mà?

Sắc mặt của đám người Thanh Ca đều không tốt lắm.

Lâm Vãn Vãn đương nhiên cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng cô không quan tâm.

Gã áo đen nói với cô nếu có mật hoa phục sinh thì gã có thể tăng thực lực lên, đến gần hơn một bước để ngưng tụ lại được cơ thể.

Hơn nữa các bộ phận khác của hoa, chờ đến khi cô có đủ thực lực đi đến Kinh đô, bán được mấy chục vạn đồng vàng là hoàn toàn có thể, còn nếu may mắn đem bán đấu giá thì có khi lên đến tận một triệu đồng vàng!

Một triệu đồng vàng đó.

Cho dù có tới cấp Đại Ma đạo sư thì khi đối mặt với từng đó tiền cũng rất khó không bị lay động.

Có chừng đó tiền, cô có thể nhanh chóng gia tăng thực lực, hơn nữa có thể mua một ít nguyên liệu ma pháp quý hiếm, chỉ cần một năm là gã áo đen có thể một lần nữa ngưng tụ lại thân thể, khôi phục được thực lực của một Ma pháp sư cấp 8, trở thành chỗ dựa vững chắc cho cô.

Đủ để cô vượt qua các người chơi khác.

Con đường đi đến đỉnh cao cuộc đời đang ở trước mắt, chẳng sợ mất lòng đám người Thanh Ca, cũng chẳng phải sợ gì hết. Có Ma pháp sư cấp 8 vốn là mạnh bậc nhất đại lục Valsius chống lưng cho, một cái Hội Kiếm thánh phèn thì có là gì?

Cô muốn đánh cược một lần!

"Thế nào? Đấu giá chứ." Lâm Vãn Vãn nhìn Anker, trong mắt toàn là vẻ kiên định.

Anker trầm mặc một lát.

Sau đó cậu thở dài: "Được rồi."

Giá trị của hoa phục sinh trong đây không có ai hiểu rõ hơn cậu. Anker vốn đang nghĩ nhặt được của hời, nhưng nghe thấy ngữ khí của Lâm Vãn Vãn, tất nhiên cô cũng biết được giá trị của nó, nếu không sẽ không dám làm mất lòng Thanh Ca rồi muốn cạnh tranh với cậu.

Nếu mọi người đều biết đây là hàng tốt thì Anker cũng không giả ngu làm gì. Nếu hôm nay ở đây là hai Ma pháp sư cấp cao thì vì đóa hoa này mà đánh đến người sống người chết là chuyện bình thường.

Đám người Thanh Ca ngơ ngác nhìn nhau, có chút không biết sự việc sẽ đi về đâu.

Chỉ vì một đóa hoa mà phải đến mức này sao?

Thanh Ca ho khan một tiếng, đứng ra hòa giải: "Bỏ đi bỏ đi, chỉ là một vật rơi từ phó bản thôi mà. Lâm Vãn Vãn cô đừng cứng đầu như vậy, lần này có thể vượt ải đều là nhờ đại lão hỗ trợ cho nên việc ưu tiên cho cậu ấy là đúng mà. Tôi sẽ bồi thường riêng cho cô sau được không?

Hắn cho Lâm Vãn Vãn một bậc thang để xuống.

Nhóm bọn họ đã chơi chung nhiều game rồi, cũng khá hiểu nhau, trong nhận thức của hắn thì Lâm Vãn Vãn không phải là kiểu người không hiểu chuyện như vậy, chả biết hôm nay ăn phải thứ gì mà lại làm ra cảnh tượng xấu hổ như vậy.

Dù sao chính mình cũng lên tiếng rồi, Lâm Vãn Vãn cũng nên cho hắn mặt mũi đi chứ ha?

Thanh Ca trăm vạn lần cũng không nghĩ đến là Lâm Vãn Vãn chỉ nhìn hắn một cái chứ không hề có ý định lùi bước: "Không cần anh quan tâm. Phó bản này tôi cũng góp công, hoàn toàn có tư cách tranh giành chiến lợi phẩm, theo quy tắc đánh phó bản thì có vấn đề gì đâu?"

Cô không định nói ra tác dụng thật của đóa hoa phục sinh này, lỡ đâu Thanh Ca cũng muốn tranh nó thì sự việc sẽ khó giải quyết hơn nhiều.

Thanh Ca sửng sốt, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.

Hắn không nghĩ Lâm Vãn Vãn lại cứng đầu đến vậy, lơ luôn bậc thang mà hắn đưa xuống, cứ nhất quyết phải mất cả chì lẫn chài như vậy.

Anker thở dài, ngắt lời mà Thanh Ca định nói tiếp: "Không sao đâu, vậy đấu giá thôi."

Cậu từ trong ba lô lấy ra "Học phí" mà Roland lúc trước đưa cho cậu, cộng thêm số tiền cậu có ban đầu, đây đã là toàn bộ tài sản của cậu: "Chỗ này là mười đồng vàng và mười hai đồng bạc."

Đám người Thanh Ca khá ngạc nhiên.

Trò chơi mới ra mắt chưa được bao lâu, Anker lại tiết kiệm được đến mười đồng vàng?

Dù cho Thanh ca ở trong trò chơi đã kiếm được khá nhiều tiền, nhưng toàn bộ tiền tiết kiệm trong Hội của họ cũng chưa đến năm đồng vàng.

Mới là giai đoạn đầu của trò chơi nên đa số mọi người đều thiếu tiền, chỉ có thể thông qua làm nhiệm vụ và bán tài nguyên mới có thể miễn cưỡng đủ tiền luyện cấp, có thể tiết kiệm được một hai đồng bạc đã là không tệ rồi.

Đại gia!

Lâm Vãn Vãn nghe thấy con số này cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cô lại cười lạnh một tiếng: "Ai nói muốn cùng cậu đấu giá bằng tiền trong game? Người trả giá cao hơn sẽ thắng, dùng tiền thật cũng được."

Sau đó cô nhẩm tính mười đồng vàng của Anker đổi ra tiền thật là bao nhiêu rồi ra giá: "Tôi ra giá 80 vạn."

Anker nhìn về phía Thanh Ca.

Thanh Ca giải thích: "Dựa theo giá cả hiện tại của trò chơi, số đồng vàng mà đại lão có là tầm 70 vạn."

Tuy tỉ giá đổi tiền trong trò chơi và thực tế đã nhiều vậy rồi nhưng nếu thật sự muốn tính thì trên thực tế giá trị số đồng vàng này của Anker còn có thể nhiều hơn thế nữa. Nhưng suy cho cùng thì hiện tại tiền trong trò chơi này còn khá khan hiếm, có tiền cũng không nhận được.

Anker hiểu rõ mà gật đầu: "Ta thêm 25 vạn nữa."

Như vậy thì thêm cả số vàng ban nãy cậu đã ra là tổng 95 vạn.

25 vạn đó là tiền mà cậu bán nhẫn cho Thanh Ca, không nghĩ tới cầm còn chưa nóng tay đã phải lấy ra đấu giá.

Anker cũng không còn gì luyến tiếc nữa.

Lâm Vãn Vãn không chút nhân nhượng nào mà nhìn cậu, ngữ khí không tốt: "120 vạn."

Cái giá này đã vượt qua mức giá thông thường của các trò chơi khác rồi.

Trước khi 《 Vĩnh Hằng 》ra mắt thì giá của trang bị cấp thần trong trò chơi đứng đầu cũng chỉ hơn một trăm vạn tệ thôi.

Nhưng đó đã là Thần khí giai đoạn sau của game, mà còn đây chỉ là vật phẩm của một phó bản nhỏ trong game Vĩnh Hằng, không cùng cấp bậc với nhau.

Có cần thiết vậy không?

Đám người Thanh Ca liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi.

Hai người này điên rồi sao?

Anker gãi đầu, gương mặt thanh tú tinh xảo của cậu có chút bất lực.

Trong ba lô hiện tại của cậu dù có còn tiền cũng không có nhiều đến vậy.

Nhưng mà cậu cũng không lo lắm.

Là một Đại Ma đạo sư vô cùng giàu có, tài sản của cậu là thứ mà người bình thường tưởng tượng cũng không ra nổi.

Cùng lắm thì sau khi rời khỏi phó bản, cậu dùng tiền xài Truyền tống trận* về lại【 Tiệm vàng của tinh linh 】ở Thành chính, lấy hết tiền tiết kiệm hồi xưa ra là được.

*Truyền tống trận(坐传送): trận đồ dịch chuyển.

Đọ tiền? Căn bản cậu không sợ.

Ngay lúc Anker đang tính dùng đồng vàng đấu giá tiếp thì bả vai đột nhiên chùng xuống.

Cậu quay đầu lại thì thấy Roland đang đứng đằng sau, bàn tay khẽ đặt trên vai cậu.

Ánh mắt Roland nhìn về phía Lâm Vãn Vãn có chút lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh không hề mang theo chút cảm xúc, làm cho Lâm Vãn Vãn nhịn không được mà rùng mình.

Thu hồi ánh mắt lại, Roland cúi đầu nhìn về phía Anker, cảm xúc trong mắt lập tức dịu đi, anh vỗ vai Anker, giọng nói dịu dàng mà đầy uy lực khiến người ta không hiểu sao lại rất yên tâm: "Tôi sẽ ra giá tiếp."

"?" Anker có chút khó hiểu.

Cái tên học trò hời này của cậu hơi kì ghê?

"Ta đang đấu giá, anh xen vào làm gì..." Anker nhỏ giọng nói với Roland.

Cậu không muốn nợ ai ân tình đâu.

Roland cười với Anker, anh thấy ánh mắt nghi ngờ của cậu trông giống hệt một chú mèo nhỏ, nhẹ giọng nói: "Coi như là học phí đi."

Giọng của anh giống như đang dỗ trẻ nhỏ làm cho Anker nhất thời không biết phải nói gì.

Dường như anh không muốn cho Anker có cơ hội từ chối, ngay sau đó, Roland một lần nữa ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Lâm Vãn Vãn, ngữ khí không hề dịu dàng như lúc nói chuyện với Anker mà trở nên lạnh nhạt, sắc bén: "200 vạn."