Chương 19

Tạm biệt bà chủ tiệm xong, Anker tiễn đám người Thanh Ca ra đầu trấn.

"Đến lúc bọn tôi phải về rồi." Thanh Ca thở dài: "Sau khi chơi game này được vài ngày, tôi càng lúc càng cảm nhận rõ điểm khác biệt giữa nó và các trò chơi khác."

"Rất chân thật." Gai Độc ở cạnh nói: "Khi nãy lúc Lilith và Al chia tay nhau, suýt nữa là tôi khóc ròng luôn rồi."

Thanh Ca hỏi Anker: "Cậu nói xem, công nghệ hiện tại có thể làm ra được game như vậy sao? Tôi thấy NPC trong đây đều có cảm xúc riêng, giống như người thật vậy."

Thì bởi họ là vốn là người thật mà.

Anker nghĩ thầm trong lòng nhưng cũng không nói ra.

Thanh Ca thở dài: "Hội còn rất nhiều việc phải giải quyết, ước chừng sau ngày hôm nay hội của chúng ta sẽ bận rộn lắm đây."

Sau một ngày sôi sục về tin tức vượt phó bản đầu tiên, hiện tại danh tiếng của Hội Kiếm Thánh được truyền đi khắp nơi, số người muốn gia nhập vào hội của Thanh Ca nhiều đếm không xuể, nhận thêm hội viên thôi cũng nhận đến mỏi cả tay, khiến cho các bang hội giàu có khác đỏ mắt vì ghen tị.

"Vậy tạm biệt ở đây." Anker gật đầu với hắn.

Tuy rằng cậu vì địa vị của bản thân mà không thể gia nhập hội Kiếm Thánh, nhưng Thanh Ca vẫn là một người rất đáng để kết bạn.

EQ cao, có thể xử lý mọi việc một cách minh bạch, quan trọng hơn anh ta là một đại gia đó.

Rất cần xây dựng một mối quan hệ tốt.

"Còn về chuyện của Lâm Vãn Vãn......" - Thanh Ca gãi đầu: "Tôi sẽ giải thích rõ ràng cho cậu."

Anker thờ ơ gật đầu.

Đối với cậu mà nói đây cũng không phải chuyện gì to tát lắm, một đường lớn lên thành một Đại Ma đạo sư, trong năm tháng dài đằng đẵng cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần trở mặt vì tranh giành báu vật, Lâm Vãn Vãn cũng chỉ tính là một việc cỏn con mà thôi.

Đưa mắt tiễn đám người Thanh Ca rời khỏi trấn nhỏ, Anker quay đầu lại nhìn anh chàng đẹp trai cao to bên cạnh.

".......Sao anh vẫn còn ở đây."

Roland mỉm cười nhìn cậu: "Tại sao tôi không thể ở đây!"

"Không phải anh đi cùng mấy người Thanh Ca tới sao, bọn họ về rồi sao anh không về?"

"Không muốn quay về." - Roland cười tủm tỉm, anh chỉ tìm cớ đến trấn nhỏ này thôi, người mà anh muốn gặp hiện đang ở kế bên, đương nhiên là không muốn về rồi.

"Tùy anh." Anker nhún vai, sau đó quay người trở về trấn nhỏ.

Đằng sau là tiếng bước chân của Roland đang nhanh chóng đuổi theo: "Tâm trạng không ổn hả?"

Anker không trả lời.

Tâm trạng của cậu đang thực sự rất tệ.

Việc của Lilith làm cậu nhớ tới bản thân.

Mặc dù đã nhiều thập kỷ trôi qua nhưng với tư cách là thanh mai trúc mã, Al vẫn thực hiện lời hứa của mình, cùng Lilith ngắm hoàng hôn tuyệt đẹp lần cuối.

Tại trấn nhỏ này, cậu cũng có một người bạn tốt cùng nhau lớn lên, nhưng anh ta lại không giữ lời hứa, thậm chí giờ anh ta ở đâu, Anker cũng không biết.

Bực bội!

Roland nhìn vẻ mặt khó ở của Anker, anh cũng đại khái đoán được chàng trai trước mặt sao lại khó chịu.

Anker lang thang vô định đi trong trấn, đột nhiên cậu bị đâm vào vai.

"Làm gì đó." Anker khó chịu quay đầu lại.

Đập vào mắt cậu là cái chong chóng nhỏ được kết từ cỏ dại, gió đêm thổi qua làm chong chóng nhỏ quay tròn rồi lại quay tròn.

Mặc dù bây giờ đã là đêm muộn nhưng trấn nhỏ vẫn rất sôi động, sự xuất hiện của những người chơi đã tiếp thêm sức sống cho trấn, khắp nơi đều là những nhà thám hiểm đi tới đi lui, ánh đèn chiếu sáng bốn phía, toàn bộ thị trấn sáng ngời và ồn ào, náo nhiệt.

Roland cầm chong chóng nhỏ đưa tới trước mặt Anker, miệng thổi thổi, giọng nói dịu dàng: "Cho cậu."

"......"

Anker tiện tay nhận lấy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Roland: "Ấu trĩ."

Cậu thiếu niên mặc áo choàng ma pháp màu đen đang cầm chiếc chong chóng nhỏ đơn sơ dưới ánh đèn vàng rực rỡ, gió đêm thổi qua bên người cậu, vạt áo choàng ma pháp chậm rãi tung bay trong gió tựa như một áng mây đen, đung đưa vào bầu trời đầy sao.

Tâm trạng Anker tốt lên tẹo.

Cho dù Roland có giống Landis đến thế nào thì bọn họ vẫn là hai người khác nhau.

Hơn nữa Roland quả thực là một người tốt, hôm nay vì cùng Lâm Vãn Vãn tranh hoa phục sinh mà anh ta còn tự mình tham gia đấu giá, anh ta và Lâm Vãn Vãn vốn quen biết nhau, vì một người thầy mới nhận cách đây không lâu mà đắc tội với bạn của mình, chắc rằng trong lòng cũng rất khó chịu.

Vì chuyện của Landis mà giận lây anh ta quả thực hơi bị quá đáng.

Anker bắt đầu ngẫm nghĩ lại thái độ của mình.

"Tâm trạng tốt hơn chưa?" Roland bước dài tới trước hai bước, sóng vai đi bên canh Anker.

"Ừa."

Roland nhìn gương mặt tinh xảo của cậu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, muốn biết cậu sống tốt không, muốn biết bao nhiêu năm qua có tự chăm sóc tốt bản thân không, thiên ngôn vạn ngữ* nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Cho tôi phương thức liên lạc của cậu đi."

*Thiên ngôn vạn ngữ(千言万语): Thành ngữ có nghĩa là có rất nhiều điều để nói.

"Không phải đã thêm bạn rồi à?" - Anker có chút khó hiểu.

"Ý tôi là phương thức liên lạc trong thực tế."

"Anh muốn để làm gì?" Anker cảnh giác hỏi.

Thời điểm cậu mới đến Trái Đất, Giang Duy Dật sợ cậu sẽ bị lừa trong game nên đã dành cả một ngày phổ cập kiến thức khoa học cho cậu làm thế nào để bảo vệ thông tin và tài sản cá nhân.

Giọng điệu Roland y chang như ví dụ tiêu cực trong sách giáo khoa.

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của Anker, Roland nhịn không được mà bật cười: "Sao vậy? Sợ tôi trộm đồ nhà cậu hả?"

"Không có." Nhà cậu nghèo lắm, chẳng có gì giá trị ngoại trừ chiếc máy chơi game mới nhất. "Nhưng sao anh lại muốn biết phương thức liên lạc của tôi?"

"Cậu không định trả tiền cho tôi sao? Tôi sợ cậu chạy mất." - Roland bắt chước vẻ mặt cảnh giác, bộ dạng "Cẩn thận tôi báo cảnh sát tới bắt cậu."

Tuy rằng đám Thanh Ca không muốn chia tiền nhưng số tiền thuộc về Lâm Vãn Vãn vẫn phải trả, số tiền này Roland đã trả trước cho Anker.

Nghiêm túc mà nói Roland hiện đang là chủ nợ của Anker.

"Không phải anh nói đó là học phí mà anh trả vì lòng hiếu kính sao." - Anker nói giỡn rồi giơ chong chóng nhỏ quơ quơ trước mặt Roland: "Thầy dùng tiền của trò sao phải trả lại, anh bái sư không thành tâm nha!"

Giọng điệu của cậu thiếu niên hiếm khi thân thiết như vậy làm Roland ngẩn người một chút, anh có chút hoảng hốt mà nhìn gương mặt sinh động của Anker, trong lòng như có một chú mèo nhỏ chạy loạn, ngứa ngáy.

Roland không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Anker: "Cậu không cần trả."

"Không được, một chút tiền nhỏ như vậy mà nghĩ mua được ân huệ của Ma pháp sư à, anh nghĩ hay quá ha —--- đừng sờ đầu ta!" - Anker vỗ bàn tay không an phận của Roland: " Ta sẽ trả tiền cho anh, còn phương thức liên lạc......"

Anker hơi do dự.

"Tôi gửi đồ ăn vặt cho cậu." - Roland tủm tỉm cười nói, anh hiểu rõ sở thích của Anker, biết phải làm thế nào để nắm bắt được cậu thiếu niên trước mặt: "Một thùng lớn."

Lòng Anker lung lay.

Cậu ho khan một tiếng, giả vờ không thèm để ý nói: "Cũng không phải là không thể cho anh."

Tay Roland lại ngứa ngáy. Ngón tay anh di chuyển, nhưng dưới ánh mắt cảnh giác của Anker, vẫn là không đưa tay ra.

Dưới sự cám dỗ của đồ ăn vặt, Anker lại thấy Roland thuận mắt hơn vài phần, rất vui vẻ đưa địa chỉ và số điện thoại trong hiện thực cho Roland.

"Mai mấy giờ anh online?" - Anker hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Đưa anh đi luyện cấp" - Anker nói: "Làm học trò tôi mà hiện tại anh vẫn còn cấp một, tụt hậu quá. Ngày mai tôi đưa anh ra ngoài trấn luyện cấp, nhân tiện đi tìm vài trang bị phù hợp với anh."

Một khi đã đưa người vào phạm vi "Người một nhà", Anker sẽ không bao giờ keo kiệt lòng tốt của bản thân: "Nhân tiên đưa Trọc Đầu đi chung."

Khóe miệng đang nhếch lên của Roland lập tức rũ xuống: "......Ừ"

"Tôi offline đây." - Sắp đến giờ rồi, Anker nhìn sắc trời, chuẩn bị offline nghỉ ngơi. "Mai gặp."

"Được." - Roland nói.

Anh cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất của mình.

Tưởng tượng từ nay về sau ngày nào cũng có thể nhìn thấy Anker, Roland liền không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi.

Thật tốt quá, còn có thể gặp lại em.

......

Chiếc "Kén" trắng tinh mở ra, cậu trai từ từ mở hai mắt, lông mi dài mảnh khẽ chớp, sau đó cậu duỗi người bước ra khỏi khoang mô phỏng.

Thể chất pháp sư vốn yếu ớt, sau nửa năm ở Trái Đất, Anker không có tập thể dục, còn mất đi ma lực nuôi dưỡng bên trong nên thể chất của cậu cũng chẳng khác gì với những ngôi nhà bị bỏ hoang.

Nằm cả ngày trong khoang mô phỏng, eo Anker có chút đau.

Cậu đi đến phòng khách rót nước, không đợi cậu uống xong liền truyền đến một hồi đập cửa thịch thịch thịch.

Nghe tiết tấu gõ cửa, chắc là Giang Duy Dật tới.

Anker mở cửa ra, quả nhiên là Giang Duy Dật đang nhìn cậu với vẻ mặt ai oán.

"Tôi với đàn em đã chia tay rồi." Cả người Giang Duy Dật toả ra hơi thở tang thương.

"......"

Anker gãi đầu, do dự hồi lâu mới ngập ngừng nói: "......Chúc mừng."

Giang Duy Dật giật giật khoé miệng, cũng không trông cậy Anker sẽ nói gì đó an ủi mình, cậu nhấc cái túi đầy bia trong tay lên: "Tôi sẽ tự chuốc say bản thân!"

"Cồn sẽ làm ảnh hưởng đến việc kiểm soát tinh thần lực và cản trở sự vận hành của ma lực." Anker nhìn Giang Duy Dật như kẻ thù.

Giang Duy Dật tri kỷ mà xách một cái túi khác: "Có nước trái cây nè".

"......." Chuẩn bị rất đầy đủ.

Anker thở dài: "Vào đi."

Vừa bước vào cửa căn hộ của Anker, Giang Duy Dật liền bật chế độ oán phụ khóc than, ngồi trên sô pha kể khổ, cùng Anker chia sẻ từng li từng tí về lúc còn ở quen đàn em, lúc tình yêu còn nồng cháy, cậu còn dí nước mũi theo.

Anker mặt không biến sắc lùi về sau một xíu.

"...... Cậu nói xem, sao yêu đương lại khó như vậy!" Mắt Giang Duy Dật đỏ hoe vì khóc, giống như chú thỏ bị bỏ rơi: "Ma pháp sư mấy cậu có yêu đương đương?"

Đối mặt với vấn đề này, Anker trả lời: "Rất ít, các Ma pháp sư dành phần lớn thời gian để nghiên cứu các Mô hình ma pháp, chỉ có một số Ma pháp sư hết hy vọng tiến cấp mới có thể sa vào lưới tình."

Cũng có một số Ma pháp sư lựa chọn ký khế ước với Succubus*, không trao tâm chỉ trao thận*.

*Succubus(魅魔) là một loài quỷ chuyên quan hệ tìиɧ ɖu͙© với đàn ông đang ngủ trong thần thoại Do Thái. Succubus thường xuất hiện trong giấc mơ của các chàng trai với dạng một thiếu nữ xinh đẹp để quyến rũ và hϊếp daʍ đàn ông để lấy tϊиɧ ŧяùиɠ. Succubus có phiên bản nam là Incubus.

*Ý bảo không có tình yêu chỉ có tìиɧ ɖu͙©.

"Vậy nên cảm xúc chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của Ma pháp sư thôi phải không? Giang Duy Dật có chút hâm mộ mà kết luận: "Vậy cậu đã từng yêu chưa?"

"Chỉ có Ma pháp sư hết hy vọng tăng cấp tới có thể sa vào lưới tình!" - Anker lớn tiếng lặp lại, sau đó bĩu môi: "Ta chính là Đại Ma đạo sư trẻ nhất toàn đại lục, cậu cho rằng ta sẽ đi yêu đương hả?"

" Hiện tại cũng không phải......" Giang Duy Dật lẩm bẩm, nhìn bộ dạng không dính khói lửa phàm tục* của Anker, có chút ngứa răng: "Cậu chưa từng thích người nào sao? Không phải nghe bảo tộc Tinh Linh rất nhiều mỹ nữ sao? Hay là công chúa của mấy vương quốc nào đó?"

*Không dính khói lửa phàm tục(不食人间烟火): đặt mình lên trên quần chúng bình thường, cao siêu và phi thường.

Anker tâm lặng như nước*: "Không có."

*Tâm lặng như nước(心如止水): trong lòng bình yên, không bị lay động.

"Còn đàn ông thì sao?" Giang Duy Dật kiên trì hỏi: "Cậu có thích đàn ông không?"

"......" Môi Anker giật giật, cao giọng nói: "........ Không có!"

"Thật không đó? Tôi không tin."

Vẻ mặt của cậu ta làm người khác phải suy ngẫm ghê...... Giang Duy Dật thầm nghĩ, một bên bày ra bộ mặt Lỗ Dự*

*Bộ mặt Lỗ Dự: Trần Lỗ Dự là một MC ở Trung, bà này nổi tiếng với câu trả lời EQ thấp: "Thật sao? Tôi không tin!" khi phỏng vấn người nổi tiếng. Nên ở đây ý của tác giả là bày ra vẻ mặt không tin.

"Dù sao cậu cũng đến Trái Đất rồi, không bằng thử yêu người Trái Đất đi."

Giang Duy Dật ngừng uống bia, cũng ngừng khóc nức nở mà bày ra bộ dạng thích dạy đời.

"Ta từ chối."

Giang Duy Dật thuận tay lấy điện thoại của cậu, đọc to tên các trò chơi có trong đó: "Nhật ký tình yêu, Cuộc chiến hậu cung 3000 của tổng tài, Chuyện xưa không thể không kể của tôi cùng 100 người đàn ông, ....... Yo, còn VIP bậc cao đâu? Tôi xem thử cậu tốn bao nhiêu tiền rồi...."

Mặt Anker đột nhiên đỏ lên, vội vàng lấy lại di động, "Cút đi!"

"Rõ ràng đói khát vậy mà." Giang Duy Dật cười xấu xa: " Tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu, yêu đương có gì mà phải ngại ngùng. Hơn nữa cậu cũng đã hơn hai trăm tuổi rồi, còn chưa từng nếm trải tình yêu, không cảm thấy tiếc nuối sao? Hay...... cậu đang yêu thầm ai, có ánh trăng sáng gì đó?"

Những lời này lọt vào tai Anker khiến cả người cậu như bị điện giật, nhảy dựng lên: "Không có! Ta muốn đi ngủ, cậu uống nhanh rồi về đi!"

Giang Duy Dật bối rối nhìn Anker đang hơi kích động, còn chưa kịp uống bia xong đã bị cậu thiếu niên đẩy ra khỏi cửa.

...... Có phải mình nói gì sai rồi không?

Giang Duy Dật lạnh run bần bật trong gió rét ban đêm.

Đuổi được bà tám Giang Duy Dật đi, Anker ngồi trên ghế sô pha, suy nghĩ của cậu bắt đầu trôi dạt đi.

Thật ra lời Giang Duy Dật nói có phần đúng, các Ma pháp sư khác vì để thăng cấp được trong thời gian có hạn nên thường dành nhiều thời gian cho việc nghiên cứu ma thuật.

Nhưng cậu đã là Đại Ma đạo sư, hầu như rất khó có thể tiến thêm, cậu vẫn còn tuổi trẻ có thể sử dụng được, sao lại không tìm tình yêu cho bản thân?

Nghĩ đến đó, trong đầu cậu hiện lên hình bóng Landis, vào một buổi chiều tà, trên con phố không một bóng người, có một chàng trai với đôi mắt màu xanh nước biển.

Khi đó khuôn mặt cậu vẫn còn ngây thơ, trên người toát ra vẻ trẻ con, thân mặc áo choàng ma pháp bằng chỉ vàng lộng lẫy.

"Tại sao phải rời đi?!" Anker còn nhỏ đang mắng Landis đứng cánh đó không xa: "Ta có thể nói chuyện với thầy, anh rõ ràng có thể ở lại mà, tại sao bây giờ lại muốn rời đi? Lúc trước anh nói muốn cùng ta trở thành Ma pháp sư vĩ đại còn gì?"

"Không phải tại ma pháp hắc ám à..."

"Dị giáo thì sao? Trở thành Ma pháp sư hắc ám thì sao?! Cùng lắm ta cũng theo tín ngưỡng Minh giới, chúng ta cùng nhau lật tung Tòa thánh!"

"Đừng đi......"

Thanh niên im lặng chống đỡ, huy chương tượng trưng cho Ma pháp sư bị tháo xuống, anh nhẹ nhàng đặt huy chương xuống đất, nhìn Anker. Trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp rồi lại không nói lời nào.

"Đừng đi được không......"

Một lúc lâu, dưới ánh mắt phẫn nộ và bất an của Anker, chàng trai vẫn xoay người biến mất trong ánh hoàng hôn vàng rực.

Đệt!

Anker nhịn không được mà bóp mạnh lon nước trái cây trên tay.

Giang Duy Dật nói không sai! Cậu không yêu thầm ai, cũng không có ánh trăng sáng không cầu được, mắc gì phải thanh tâm quả dục*.

*Thanh tâm quả dục(清心寡欲): Lòng trong trắng và không ham muốn nhiều

Có vẻ cậu hơi bị để ý đến tên cẩu nam nhân nào đó nói đi là đi rồi. Mắc cười ghê.

Giang Duy Dật nói đúng, bây giờ cậu sẽ yêu đương!

Anker cực kỳ tham vọng nắm chặt tay, kích động đứng lên.

Rồi lại ngồi xuống.

...... Vấn đề là đi đâu kiếm đây.

Tới Trái Đất được nửa năm, cậu hầu như không ra khỏi nhà, dành cả ngày làm bạn game. Nói đến những ông chồng quốc dân trong thế giới ảo, cậu nhắm mắt cũng có thể kể ra chục cái tên.

Nhưng ở hiện thực, trừ Giang Duy Dật ra, những người đàn ông duy nhất mà cậu biết là chú bảo vệ ở tầng dưới và ông chú bán bánh Jian bing* đã kết hôn rồi thôi.

*Jian bing là món ăn đường phố phổ biến của Trung Quốc có nguồn gốc ở Thiên Tân, và được ca ngợi là "một trong những bữa sáng đường phố được yêu thích nhất Trung Quốc", đặc biệt là ở Thiên Tân và tỉnh Hà Bắc lân cận.

Nhưng điều này không thể làm khó được thiên tài Anker của chúng ta.

Cậu bật điện thoại, tải xuống phần mềm video ngắn hot nhất hiện nay, sau khi chọn những tag yêu thích, trên màn hình nhanh chóng xuất hiện những anh chàng có vóc dáng hoàn hảo, vừa nhảy vừa hát.

Ha, chỉ là đàn ông thôi mà, còn sợ tìm không được chắc?

Anker cười lạnh, mở khu bình luận, bắt chước người khác, viết từng cái bình luận.

"Người đàn ông này, anh đang đùa với lửa đó."

"Hôn sao? Ta lục mã*, một miệng một miệng một miệng một miệng

*Ta lục mã một miệng (我绿码 嘴一个): là trò đùa giữa những người bạn hoặc người yêu, có mã xanh thì hôn được.

"Nhảy mạnh hơn cho ta, ta có tiền."

"Anh năm nay 216 tuổi, gϊếŧ cá được mười năm ở RT-Mart, trái tim ta lạnh như dao trên tay,* nhưng nhìn cưng anh lại không tự chủ được mà đỏ mặt."

*在大润发杀了几十年的鱼, 心本来已经像刀一样冰冷了: Một câu đùa trên mạng của người Trung. Thường để miêu tả thái độ không quan tâm.

"Đẹp là được, giới tính không quan trọng."

Anker không biểu cảm mà đánh xuống hàng loạt bình luận tản ra bong bóng hồng phấn.*

*Bong bóng hồng phấn(粉红色泡泡): Miêu tả tâm trạng khi nghĩ đến một thứ gì đó dễ thương và đẹp đẽ thì sẽ phấn khích hoặc hạnh phúc, và những bong bóng màu hồng bật lên xung quanh tôi giống như nền của một bộ manga shoujo. Đôi khi nó cũng được dùng để mô tả cảm giác đang yêu.

Nhưng mà đã hơn mười phút trôi qua cũng không có ai trả lời.

Cậu không cam lòng mà mở ảnh đại diện của một người rồi gửi tin nhắn:

"Muốn nói chuyện yêu đương không? Có thể làm bạn trai ta không?"

Một chủ kênh nhan sắc vô tình nhìn thấy tin nhắn này, nhấn vào mở ảnh đại diện của đối phương, là một người mới đăng ký ba vô tiểu hào*, giới tính nam, thậm chí còn không có ảnh đại diện, bình luận cũng rất ngả ngớn. Sau đó trả lời:

*Ba vô tiểu hào (三无小号): không có ảnh đại diện, không có cập nhật gì, cũng không follow ai.

"Tên bệnh này từ đâu ra đây? Cút cho ông!"

Bánh Jian bing:Ma Pháp Sư Mạnh Nhất Trái Đất - Chương 19