Chương 11: THẬT TRÙNG HỢP

Trấn Tuyền Nguyên cách kinh đô Mộng Trạch không xa, cũng là nơi phồn hoa náo nhiệt.

Sau khi tìm được một tửu lầu sạch sẽ, mẫu tử ba người nhanh chóng ngồi xuống.

Cuối cùng Lâm Tử Dập cũng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt nhỏ tươi cười tràn đầy hạnh phúc.

“Ba vị quan khách, các vị muốn ăn gì? Các vị cần gì trong quán đều có.” Tiểu nhị cười nịnh nọt chạy tới, nhanh chóng lau bàn.

Cái gì cũng có là tốt rồi, Lâm Tử Dập ranh mãnh cười: “Tiểu nhị, một đĩa thịt bò, một con gà quay, một bát canh sườn, một phần thịt kho tàu, cộng thêm một chén cơm trắng, nhanh lên đấy!”

Nghe xong, Lâm Vân Tịch trừng mắt nhìn bé, một mình bé có thể ăn nhiều như vậy sao?

“Được! Lập tức có ngay.” Tiểu nhị xoay người chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy Lâm Vân Tịch nhanh chóng nói: “Tiểu nhị, sao ngươi đi vội thế? Chúng ta còn chưa gọi xong mà!”

“A!” Tiểu nhị khó hiểu quay đầu lại nhìn Lâm Vân Tịch.

Không phải vừa nãy đã gọi rất nhiều rồi sao?

“Thần Nhi, con gọi món đi.”

Lâm Tử Thần nhìn tiểu nhị với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Ta muốn một bát canh sườn, một phần rau xào, một đĩa thịt bò.”

“Được!” Tiểu nhị không chút sợ hãi gật gật đầu.

Mẫu tử ba người này thật là…

Tiểu nhị còn chưa kịp suy nghĩ xong thì giọng nói của Lâm Vân Tịch lại vang lên.

“Ta muốn một đĩa thịt bò, một con cá nướng, một bát canh sườn, một chén cơm trắng, thêm ớt riêng, nhanh lên đấy!”

Thật ra, Lâm Vân Tịch cũng rất đói bụng.

“Vâng!” Tiểu nhị sững sờ tại chỗ, hắn ta làm ở tửu lầu mười mấy năm, còn chưa thấy qua ai gọi món ăn như vậy.

“Tiểu nhị, ngươi ngơ ngác cái gì! Mau phục vụ đồ ăn theo yêu cầu đi! Tiểu gia đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.” Lâm Tử Dập vỗ bàn thúc giục.

“Được, được!” Tiểu nhị khôi phục tinh thần, vẻ mặt khó hiểu đi chuẩn bị đồ ăn.

Cách mẫu tử ba người gọi món ăn quá độc đáo khiến mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao.

Nhưng ba người Lâm Vân Tịch không hề bận tâm!

Mẫu tử các nàng có tiếng là thích ăn thịt bò.

Chỉ cần chỗ này có thì chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

“Diệp Thiên, trùng hợp thật đấy, đúng là mẫu tử ba người tối qua.”

Trên lầu hai, Long Diệp Thiên cùng Nam Cung Vân Duệ nhìn mấy người Lâm Vân Tịch.

Long Diệp Thiên gật đầu, trong mắt hiện lên tia giễu cợt.

Trận chiến ác liệt đêm qua nhất định có liên quan đến nữ nhân này!

“Lần di chuyển này khiến ta sắp mệt chết rồi, đêm qua ta chỉ ngủ được một canh giờ.” Lâm Tử Dập phàn nàn nói.

“Lâm Tử Dập, dọc đường đi chỉ có mình con kêu ca phàn nàn, con nên học hỏi ca ca của con nhiều vào, hãy thận trọng và trưởng thành hơn trong mọi việc.”

Lâm Vân Tịch trừng mắt nhìn bé, tính cách của Dập Nhi rốt cuộc là giống ai chứ?

Suốt ngày ồn ào không ngừng.

Lâm Tử Dập chậm rì rì ngẩng đầu nhìn Lâm Vân Tịch, lạnh nhạt cười: “Mẫu thân, không phải người nói, nên cẩn thận lời nói, làm người nên lưu lại đường lui sao? Con, một đứa bé nhỏ như cọng hoa tỏi non, con muốn trở nên trưởng thành khi nào, muốn trưởng thành để làm gì? Còn nữa, mẫu thân, mỗi ngày người đều ân cần dạy bảo con nhiều rồi, người cũng nên lo lắng cho mình chút đi, lo lắng làm thế nào để gả ra ngoài đây? Nhà của chúng ta không nuôi dưỡng lão cô nương.”

Lâm Vân Tịch nghe thấy lời này, rất muốn dùng kim khâu miệng bé lại.

Đúng lúc đó, tiểu nhị và ba người bưng khay theo sau lần lượt bưng món ăn lên cho bọn họ.

“Oa, thịt bò này nhìn thật là ngon!”

Lâm Tử Dập ngửi ngửi với vẻ mặt thích thú, đôi mắt to tròn đen láy kia tràn đầy thoả mãn.

“Mẫu thân…”

“Có đồ ăn ngon cũng không lấp được miệng của con! Ăn đi.”

Lâm Vân Tịch trừng mắt nhìn bé, ranh con này nhấc cái mông lên nàng cũng biết bé muốn gì?

Cái câu lão cô nương kia cũng rất tổn thương người ta.

“Mẫu thân, Dập nhi còn chưa nói gì mà…”

“Con không nói lão nương cũng biết, khi ăn không nói, khi ngủ không nói, mau ăn đi!”

Lâm Vân Tịch nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, không muốn nghe nhi tử của mình nói tiếp.

Đột nhiên, phía sau Lâm Tử Dập có người vỗ mạnh lên bàn.