Ma Thần Tướng Quân

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
Nhà khảo cổ học Dương Chính trong lần tình cờ phiêu lưu đến một bộ lạc, đã bị một báu vật lạ đời thu hút, chuyển đến một thế giới vô cùng xa lạ. Anh ta bắt đầu một đoạn nhân sinh dũng mãnh và hào hùng …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 2: Băng Vân công chúa
Quan thư ký một mặt trưng cầu ý kiến binh sĩ đang xếp thành hàng dài trước mặt, một mặt ghi lại tình huống chiến đấu.

"La Tháp, gϊếŧ ba người quân địch, cướp được hai thanh trường thương."

"Uy Nhĩ Tốn, gϊếŧ một tên tiểu đội trưởng, năm binh lính, cướp được một thanh trảm mã đao, ba thanh trường thương..."

"Khang Nghiêm, gϊếŧ bốn binh sĩ, cướp được một trường thương, một đoản kiếm..."

.....

Binh lính xếp thành hàng dài liên tục tiến về phía trước ghi lại chiến công, lại còn đưa chiến lợi phẩm cướp được để kiểm tra. Sau đó, bọn binh sĩ đi tới chỗ quân y bên cạnh đó kiểm tra tình trạng thụ thương, nhận lãnh dược phẩm đơn giản.

Quan thư ký mồ hôi đầy đầu ghi chép, mỗi khi chiến tranh kết thúc thì là đến lúc hắn bận rộn nhất, thường thì ghi đến tay sưng cả tuần lễ.

Trước mắt đen thui, một thanh Khai sơn đao mũi nhọn bị quằn lại nằm trên giá.

Thư ký ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân cao lớn đứng trước mặt, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, hắn đương nhiên là biết được người sống dai nhất trong Tử vong doanh.

"Dương Chính, hôm nay ngươi còn mang thanh đao này về..."

Nói chưa dứt, quan thư ký nhìn trân trối vào thanh đao, la lên kinh hãi:"Hảo đao!"

Binh sĩ xao động, mấy tên lão binh phía sau đều tới phía trước, cất tiếng la kinh ngạc không dứt.

"Đây có thể là Miễn thiết đao!" Một tên lính đứng phía trước định sờ vào thanh đao liền bị binh lính mang khôi giáp đứng sau lưng quan thư ký trừng mắt ngăn lại.

"Có gì đâu, sờ một cái cũng không được, cũng không phải do các ngươi cướp về..." Tên lính lải nhải cuối cùng cũng thu tay lại, dám sinh sự với lính chính quy Lang quân, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi. Mấy tên lính lâu năm trong Tử vong doanh đương nhiên không làm cái chuyện ngu ngốc như vậy.

"Tiểu Chính ca, huynh có thể đã lập đại công rồi đó."

"Ta nói ai có thể cướp được vũ khí tốt như vậy mang về chứ, thì ra là Tiểu Chính ca, ha ha..."

"Cầm Miễn thiết đao chắc chắn là cấp bậc đại đội trưởng. Tiểu Chính ca, lần này huynh phát đạt rồi, nói không chừng sẽ được gia nhập quân chính quy..."

Mấy âm thanh thành thục bên cạnh Dương Chính vang lên, bầu không khí đờ đẫn trầm muộn sau cuộc chiến đột nhiên trở nên náo nhiệt. Dương Chính thoáng cười, cặp mắt lạnh lùng chợt có một tia ấm áp, mấy câu nói vừa rồi chính là lão chiến hữu cùng nhau tác chiến cả một năm nay chưa hề rơi rụng, cho dù là vô ý nghĩa như vậy nhưng trong chiến tranh làm lính đỡ đạn tần suất tử vong quá cao, cuối cùng cũng có vài người có thể sống sót. Lúc đầu bị bắt vào trong Tử vong doanh, mọi người đều mang tâm lý chết chắc, cho nên quan hệ với nhau đều lạnh nhạt phi thường, không có ai có hứng thú đi kết giao bằng hữu với người chết cả. Nhưng ngày tháng trôi đi, mấy người đặc biệt ưu tú cũng xuất hiện, năng lực của họ càng lúc càng xuất chúng, sau trận chiến dằng dai đều sống sót. Bọn người này hoặc là vì thông minh nên hấp dẫn lẫn nhau hoặc vì tịch mịch đã lâu, có thời gian để hiểu thấu đáo bắt đầu tán gẫu tỷ thí dần dần trở nên thân thiết.

Dương Chính phong bế bản thân, một năm qua không hề có ý tiếp xúc với người khác, là người độc đáo trong đám lão binh, không giống như người khác, ví dụ như hắn không nhặt vũ khí phổ thông, không tranh quân công, rồi hắn hiện tại cũng là người sống lâu nhất trong Tử vong doanh, những người khác đã chết, nếu không thì cũng được thăng tiến vào trong quân đội chính quy, hắn cũng là người duy nhất biết thổi loại nhạc khí đặc biệt. Những điều này làm cho những người không còn hy vọng có cảm giác ấm áp. Chính vì điều đặc biệt như vậy nên làm cho các lão binh có hảo cảm, không kể thái độ lãnh đạm của hắn, chủ động tiếp xúc cùng Dương Chính.

Rất lâu Dương Chính tuy không chơi đùa với bọn họ nhưng gặp mặt vẫn nở nụ cười hiếm hoi.

Đây có thể là sức mạnh của nhân tính, ai cũng không có cách nào cự tuyệt cho dù là người tâm tình nguội lạnh như tro tàn.

La Tháp, Mông Tầm, Lưu Nhược Phi, Hồng Thạch, Vũ Lôi...

Những khuôn mặt này đều rất thân quen, tuy ít hay nhiều cũng đã bị thương, nhưng vẫn còn sống sót, Dương Chính trong lòng cảm thán, chỉ cần còn sống, vô luận là gian nan tới mức nào đều có giá trị. Nguyên nhân Dương Chính liều mạng trên chiến trường, sự thật chính bản thân hắn cũng không biết mục đích cuộc sống là như thế nào, không có quá khứ, không có mục tiêu, chỉ đơn giản là vì ... để còn sống.

Quan phụ trách quân nhu tự thân đến hỏi Miễn thiết đao từ đâu mà có, gϊếŧ chết đại đội trưởng của quân địch không phải là vinh dự thông thường.

Dương Chính cứ thế trả lời.

Người trong Tử vong doanh lại đột nhiên nhốn nháo... Tiếng bước chân nhịp nhàng chỉnh tề hữu lực truyền tới.

Hai đội thân mang khôi giáp màu đen, mũ trụ thép, tay cầm trường kiếm bằng thép chầm chậm tiến vào Tử vong doanh, khí tức âm trầm lạnh lẽo ngay lập tức dày đặc trong không trung áp bức người ta hít thở không thông.

Đội quân Lang nha tinh nhuệ.

Tròng mắt của binh sĩ đều co lại.

Tây tuyến Lang quân phân làm Tử vong doanh, Lang quân, Lang nha quân ba bộ phận. Lang nha quân là vệ đội bên thân của thống lĩnh Khâu Viễn Sơn, chính là bộ phận tinh nhuệ nhất của Tây tuyến Lang quân, bọn họ làm sao lại đến nơi này?

Đáp án tới rất nhanh sau đó.

Sau khi hai đội Lang nha quân đứng lại, lập tức tản ra hai bên tả hữu, động tác chỉnh tề như một, không hề có chút dây dưa chậm trễ.

Làm cho người ta xem đến mê mẩn.

Đây mới là quân đội sử dụng binh khí chân chính, Dương Chính thầm than một tiếng, đem ra so sánh, Tử vong doanh hắn đang ở hoàn toàn là một bọn ô hợp.

Sau khi Lang nha quân phân thành hai bên, đứng đối diện với nhau, giơ kiếm lên nghiêng một góc 45 độ, theo đúng nghi lễ tiếp đón đại nhân vật.

Sau một lúc một nam một nữ chầm chậm đi tới.

Chính là Khâu Viễn Sơn tướng quân và Mạc Băng Vân công chúa vừa xuất hiện trên tháp canh.

Nhìn thấy vị Băng Vân công chúa chưa từng thấy qua, binh sĩ Tử vong doanh đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Suy cho cùng nữ nhân duy nhất bọn họ có thể tiếp xúc chỉ là kỹ nữ trong kỹ viện Loạn Vân Gian ở tiểu thành phía Tây.

Một bọn đàn bà tầm thường!

Sao có thể so sánh cùng Đế quốc chi hoa trước mắt.

Càng làm cho bọn họ thèm nhỏ dãi chính là sáu thân binh đại mỹ nhân như hoa như ngọc đi theo sau lưng công chúa. Mấy mỹ nhân này thân hình thon dài thẳng tắp cùng với vòng eo đàn hồi nhún nhảy theo nhịp đi, vừa nhìn là biết ngay tập võ nhiều năm, nhuyễn giáp màu xanh cùng màu hồng cùng tơ lụa bay trong gió càng thể hiện phong tư cao quý hơn người của họ.

Tên háo sắc Vũ Lôi đứng bên cạnh Dương Chính huýt sáo miệng một tiếng, thần sắc đầy vẻ trêu đùa.

Nghe tiếng huýt sáo, nhãn thần lăng lệ của nữ tử áo hồng đanh lại, Dương Chính thầm kêu:"Hỏng rồi!"

Đúng vậy, một nữ thân binh sau lưng công chúa rít giọng:"To gan!"

Vừa nói vừa lấy cây cung màu xanh trên lưng xuống, lắp tên nhắm vào mặt Vũ Lôi bắn tới.

Từ lúc trêu đùa đến lúc bắn tên bất quá chỉ phát sinh trong khoảng thời gian điện quang hỏa thạch (ánh chớp lóe), KHâu Viễn Sơn vừa mở miệng muốn ngăn lại thì Vũ Lôi đã hoàn toàn u mê, nét cười ngưng đọng lại trên gương mặt.

Mũi tên xé gió bay tới, lực đạo cực mạnh, cự ly giữa hai người bất quá chỉ hai mươi mét, chớp mắt đã tới nơi... "Xuy" một tiếng vang lên, Vũ Lôi không hề ngã xuống, mũi tên chỉ cách cổ họng y khoảng mấy li, làm y giật mình toát mồ hôi lạnh thành dòng, người của Tử vong doanh không sợ chết, trên chiến trường không có biện pháp nào gϊếŧ được, huống gì loại lão binh như Vũ Lôi, cho dù trên chiến trường khả năng sống sót chỉ hơn năm thành, ai biết được lại chết uất ức thế này, đặc biệt là chết ngay tại doanh trại mà không biết gì.

Mũi tên bị Dương Chính nắm lại, lực đạo mạnh mẽ trên mũi tên làm nó trượt đi trong bàn tay hắn, nếu như đuôi mũi tên không dính vào tay hắn chỉ sợ Vũ Lôi khó tránh khỏi cái chết.

Máu nhiểu thành dòng từ tay Dương Chính làm đỏ cả mặt đất bên chân hắn.

Ánh mắt của Mạc Băng Vân chằm chằm vào trên người hắn, thần sắc càng thêm lạnh giá.

Tóc đen, tròng mắt cũng đen.

Đây là tên dùng thân thể của đồng bạn che chắn mưa tên.

Lúc này Khâu Viễn Sơn nhẹ nhàng tiến về phía trước, nhìn Lang nha quân hai bên quát:"Dĩ hạ phạm thượng, bắt tên này ra đánh hai mươi quân côn."

Hai người nghe lệnh khí thế hùng hổ tiến tới trước mặt Vũ Lôi đang đứng ngơ ngẩn, lôi hắn qua một bên.

Dương Chính quăng mũi tên xuống đất, mặc cho máu chảy trong lòng bàn tay.

Hắn cảm kích nhìn Khâu Viễn Sơn một cái, có thể nhìn ra Khâu Viễn Sơn cố ý trừng phạt Vũ Lôi, tránh để cho nữ nhân hung dữ xinh đẹp này làm loạn lần nữa.

"Tướng lĩnh Bộ binh doanh tiên phong nghe lệnh, toàn quân tập hợp."

Dưới tiếng hò hét của năm tên đại đội trưởng, chỉ còn lác đác mấy tên binh sĩ bắt đầu tập hợp, so với Lang nha quân chỉnh tề như một, thực sự là không đành so sánh.

Mạc Băng Vân đầu mi nhíu lại, ánh mắt quét qua toàn trường rồi lại chằm chằm nhìn trên thân Dương Chính như cũ.

Trong mấy ngàn binh sĩ lười biếng và mệt mỏi, hắn là người nổi bật nhất.

Trên đại lục rất hiếm khi thấy người tóc đen mắt đen, thân hình hùng vĩ cao hơn người thường nửa cái đầu, lại còn thần sắc tịch liêu quạnh quẽ.

Không thể nhìn ra cảm tình gì trong đôi mắt hắn, hết thảy chỉ làm cho người ta cảm giác cô độc vô cùng.

Càng làm cho Mạc Băng Vân bất bình chính là dưới nhãn thần lăng lệ của nàng, ánh mắt của hắn vẫn bình đạm như nước, hắn chỉ là một tiện dân, lại không xem đế quốc chi hoa ra gì, trong lòng nàng bực tức đến mức nào thì có thể tưởng được.

Khâu Viễn Sơn cất tiếng vang như chuông đồng vang khắp toàn trường:"Các tướng sĩ nghe đây, vị này là niềm kiêu ngạo của Thương Nguyệt đế quốc chúng ta, đoàn trưởng Sắc vi kỵ sĩ đoàn, tam công chúa Mạc Băng Vân điện hạ."

Người bên dưới náo động hẳn lên, không lạ khí thế cao ngạo, dung mạo xuất chúng như vậy, làm cho một trong tam đại tướng của đế quốc Khâu Viễn Sơn phải kính cẩn theo phía bên phải (Theo lễ tiết đại lục, người có địa vị đứng bên trái), thông báo thân phận mới biết nàng ta là Đế quốc chi hoa, là tam công chúa, nghi vấn của mọi người thoáng chốc đã được giải đáp.

Đồng thời bọn binh sĩ đều vì Vũ Lôi mà toát mồ hôi lạnh, cái loại to gan dám đùa nghịch công chúa này mà còn sống sót thì cũng tính là y mạng lớn.

Dương Chính hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Mạc Băng Vân, không nghĩ rằng nữ nhân này lại là tam công chúa.

Bọn họ tới Tử vong doanh làm gì?

Nơi này đều là bọn nô ɭệ và tù phạm ti tiện.

Bọn quý tộc đế quốc nhìn còn sợ làm bẩn mắt chúng.

"Tam công chúa lần này đến là mang theo mật lệnh của vương quốc, cần tuyển mấy binh sĩ xuất chúng trong các ngươi thành lập tiểu đội hành động đặc biệt, người trúng tuyển trực tiếp thoát ly Tiên phong doanh, nhận huân chương Tam đẳng kỵ sĩ, xưng hiệu Nam tước của đế quốc!"

Nghe thấy tin tức này, mọi người cơ hồ nổ tung lên, cả Lang nha quân sĩ đứng hai bên lộ vẻ ngạc nhiên.

Bình dân quý tộc, địa vị cao không thể với.

Cho dù là tinh nhuệ như quân lính Lang nha, trăm người chỉ có một người có thể thoát ly khỏi thân phận bình dân, nhờ vào quân công tiến nhập giai cấp quý tộc.

Huống gì là bọn tiện dân của Tử vong doanh.

Cả trăm đạo mục quang đố kỵ của Lang nha quân nhìn vào bọn binh lính Tử vong doanh, bọn người ti tiện này, không biết sao lại thoát được vận mệnh cứt chó này.

Đại nhân thực sự là... Cho dù cần tuyển tiểu đội hành động đặc biệt cũng cần phải tuyển chọn bọn tinh anh trong bọn ta, lẽ nào bọn ta lại không hơn được bọn tiện dân này sao?

Tựa hồ cảm thụ được oán niệm mạnh mẽ của mấy trăm Lang nha quân.

Khâu Viễn Sơn hắng giọng, cặp mắt xám thâm thúy quét một vòng hai bên tả hữu, tức thì từng tên Lang nha quân đều cúi đầu, im lặng như ve sầu mùa đông.

Nhìn vị tướng quân này có vẻ từ ái dễ gần, nhưng là vệ đội của ông thì Lang nha quân sớm đã lãnh giáo qua bộ mặt ác ma của ông ta, cho dù là binh sĩ ý chí mạnh mẽ nhất mà thấy qua thủ đoạn tàn khốc của ông thì hai ngày cũng không nuốt nổi cơm.

Mọi người đang kích động dần bình tĩnh lại, Dương Chính nhìn xung quanh, quả nhiên không chỉ tân binh hưng phấn, cả mấy lão binh thân kinh bách chiến lúc này cũng khó dấu được sự kích động trong lòng.

Có thể thoát khỏi Tử vong doanh, lại được tự do thực sự là việc quá mức xa xỉ rồi, vậy mà còn có thể tiến nhập vào giai tầng quý tộc, cả đời này bọn họ không cách nào tưởng tượng được, biểu hiện như vậy cũng phải.

Còn ta thì sao? Dương Chính nhếch môi cười khổ.

Vì sao ta nghe được tin tức này không có chút động tâm, hồi đó lẽ nào ly khai khỏi nơi này không phải là giấc mộng của ta ư?

Vì sao bây giờ ngược lại ta lưu luyến đoạn đời chém gϊếŧ không ngừng, sinh sống như cây cỏ, chỉ có thời khắc máu tươi phun ra từ thân thể địch nhân mới cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh.

###

Bữa ăn tối nay đặc biệt phong phú, mỗi người đều được chia nửa cân thịt trâu, mấy tên lão binh ăn uống no say tề tụ vào trong doanh trại của Dương Chính, vỗ bụng tán dóc với nhau. Đây là thời gian hạnh phúc nhất của bọn họ trong một ngày, chỉ có trải qua sự tàn khốc của chiến tranh mới biết trân quý những gì tốt đẹp của sinh mệnh.

Hồng Thạch, người có tướng mạo anh tuấn, xuất thân cao quý nhất trong Tử vong doanh, xoa tay lên giường hỏi Dương Chính đang ngồi im bên cạnh.

"Ngày mai cần tuyển chọn thành viên đội hành động đặc biệt, Tiểu Chính ca, thương thế của huynh đã ổn chưa?"

Vũ Lôi mông đít bị đánh nát nhừ nằm trên giường buồn bã nói:"Ta đúng là mấy cái giường trong thiên hạ thì không chọc vào, đắc tội với công chúa, suýt mất mạng."

"Ngươi còn nói nữa sao? Hôm nay giữ được tính mạng đã là vạn hạnh, nếu không có Tiểu Chính ca giúp ngươi ngăn trở mũi tên đó thì ngươi sớm đã bị bọn tiểu thư đó bắn chết rồi... Ha ha, chẳng qua nói đi cũng nói lại, mấy con bé phía sau công chúa thật sự ngon lành, tùy tiện lấy ra một đứa cũng dư sức hơn mấy em bên Loạn Vân Gian Hồng ma phường của Hồng ma ma rồi."

"Câm..." Nghe thấy Hồng Thạch nói, La Tháp không nhịn được vung chân lên mắng:"Hăng hái? Ngươi thử qua chưa?"

"Mẹ ngươi, ta chưa thử qua, trước đây tiểu gia ta là đại thiếu gia của Long bảo trai ở Cô Phàm thành, đùa chơi với nữ nhân không một đại đội thì cũng một trung đội, nữ nhân như thế nào ta còn nhìn không ra sao? Cô phàm Phiêu Hương Các, xinh đẹp nhất là bốn cô, Hương Tuyết, Mễ Mễ, Tú Liên, A Đái ta đều có thử qua."

Một khi nói tới nữ nhân, tính cách nho nhã của Hồng Thạch bắt đầu biến đổi thành đỏ mặt tía tai.

Doanh phòng trở nên huyên náo hỗn loạn, tiếng cười đùa vang khắp.

Dương Chính nhíu mày đứng dậy, lấy một vật trong cái túi ra chậm chạp bước ra ngoài cửa.

"Tiểu Chính ca!"

Bọn người Hồng Thạch nhìn nhau, có người muốn đi theo đều bị Mông Tầm, người lớn tuổi nhất, giữ lại. Y lắc đầu thấp giọng nói:"Đừng quấy rầy hắn!"

Doanh trại đóng dựa vào núi, Dương Chính lên trên một tảng đá lớn lồi lên trên mặt đất nằm xuống, âm thanh hỗn tạp của doanh trại dần dần xa khuất.... Bầu trời đêm của thế giới này so với địa cầu còn mỹ lệ hơn nhiều, bầu trời sao trong vắt không có chút tạp chất, hồng nguyệt Tang mễ á và Ngân nguyệt Tác lâm thụy ở trên trời hô ứng với nhau. Chỉ có lúc ngắm trời sao Dương Chính mới có thể cảm giác nội tâm bình tĩnh, tất cả phiền não và thống khổ đều theo gió mà bay đi.

Nhớ tới khúc ca này

Người có còn nhớ chăng?

Cánh tay mềm mại ngày xưa

Trong mộng mỉm cười đau đớn

Giấc mộng đó gần như thành sự thật

Người có còn nhớ chăng?

Có nhiều việc trở về không thể nào xua đi được, đúng sai chẳng rõ thế nào

Cũng có nhiều sự tình không hề xảy tới.

Lúc ngày đêm luân phiên với nhau

Nhìn lên trời cao mong muốn trở về nhà...

Dương Chính cầm một vật trong tay đưa ra trước mặt, là ống sáo màu xanh lục, do bạn gái Tiểu Nhan hai mươi tuổi tặng lễ vật cho hắn, hắn liền cất vào bên mình, đáp ứng trở về từ Á Mã Tốn, cùng kết hôn với nàng... Đáp ứng với nàng là mỗi ngày đều cất giữ ống sáo này bên mình...

Nào ai biết được lòng tốt làm hại chết người ta.

Nếu như có thể trở về quá khứ, hắn vĩnh viễn không chịu đi lấy thánh vật của bộ lạc Á Mã Tốn.

Hắn còn nhớ lúc thạch mâu đâm vào trong tim, khí lực và máu huyết không còn gì, chỉ còn nỗi tuyệt vọng, lại nhớ lúc mới tỉnh dậy bàng hoàng phát hiện ra mình đã ở cái thế giới không biết tên này.

Sau đó, bị bắt lưu lãng đến nơi này, bắt đầu một ngày một trận chém gϊếŧ.

Dần dần cũng biến thành tê dại, dần dần thích ứng nơi này, chỉ có lúc trong mộng mới nhớ lại địa cầu, nhớ tới nhà mình trên biển.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu không có khối thánh vật này, hắn đã sớm chết từ lâu.

Dương Chính lấy từ thắt lưng ra một thanh chủy thủ và một khối tinh thể màu đỏ sậm Ba Bỉ.

Chủy thủ là một loại quân đao, là mua dùng cho phương diện khảo cổ, trên chiến trường gϊếŧ chết đại đội trưởng của địch nhân là nhờ vào nó.

Tinh thể Ba Bỉ màu đỏ sậm là đầu têu đưa Dương Chính tới thế giới này, Thánh vật của bộ lạc thổ dân Á Mã Tốn. Khối tinh thể này xác thực là có năng lực đặc biệt, Dương Chính lạc vào dị thế giới, vô số lần bị trọng thương suýt chết, cũng là nhờ khối đá kỳ lạ này dần dần cải biến thể chất, làm cho sức lực hắn trở nên mạnh mẽ, ngũ quan linh mẫn như dã thú, trọng yếu hơn cả là năng lực tự chữa lành thương thế của thân thể hắn biến hóa vượt xa người thường.

Cởϊ áσ ngoài ra xem, hôm nay trên thân hơn hai mươi vết thương lớn nhỏ đều đã khép miệng, khối thịt bị mất đi cũng bắt đầu mọc ra thịt mới.

Nhớ lại hôm nay trên chiến trường chính là Ba Bỉ phát uy, đưa hắn từ cõi chết trở về.

Dương Chính đành cười khổ:"Ba Bỉ, ta biết ngươi nghe được, nói cho ta biết, chết không ta chết, ném ta xuống cái địa phương hoang phế này làm cái gì. À, ngươi chắc là rất là cao hứng phải không?"

Nhìn Ba Bỉ lẩm bẩm một tràng.

Dương Chính lấy sáo đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi, tiếng sáo mỏng manh nỉ non như khóc lóc kể lể theo gió đêm bay đi...

###

Cách Tử vong doanh khoảng 50 mét là đại doanh của Lang nha quân, bốn bề nghiêm mật, so với Tử vong doanh hỗn tạp ồn ào, nơi này vô cùng yên tĩnh trật tự. Các trướng bồng mới tinh cao lớn, bốn bề binh sĩ đi tuần tra liên tục. Không giống như mấy ngày trước, nửa doanh trại lớn dựa vào thế núi được ngăn cách bằng hàng rào. Thủ hộ ở gần hàng rào là nữ binh anh tư bột phát, trang bị rất tốt, lại thêm người nào cũng hai mắt lóe sáng, mục quang lăng lệ hiển nhiên là đã tu luyện võ kỹ bậc cao.

Sau khi cùng Khâu Viễn Sơn bàn bạc sự tình ngày mai, Mạc Băng Vân rời khỏi trướng của Lang nha quân trở về mang theo sáu nữ binh.

Quay về nơi đóng trại lâm thời ngay chỗ hàng rào.

Một nữ binh sau lưng công chúa oán trách

"Đoàn trưởng, lúc ban ngày bọn ta nên móc con mắt tên háo sắc kia ra!"

Mạc Băng Vân dừng bước, lạnh lùng nói:"Tiểu Nguyệt, không phải ngươi đã nói với ta rồi sao? Việc này không được nhắc lại."

"Là..." Tiểu Nguyệt không ngờ công chúa luôn đối đãi bọn họ như tỷ muội lại nổi giận, vội vàng câm miệng.

Mạc Băng Vân bây giờ rất khổ não, lúc ở đại trướng của KHâu Viễn Sơn xem qua sổ quân công của Tử vong doanh, nàng không ngờ tên tóc đen Dương Chính lại lợi hại như vậy, một năm nay gϊếŧ chết 8 tên Trung đội trưởng Vệ Nhung quốc, 32 tiểu đội trưởng, lính 857 tên. Quân công cỡ đó nếu như là của binh lính thông thường thì đã được tấn thăng tới trời rồi.

Lại còn thanh Miễn thiết đao, hôm nay hắn lại tiêu diệt đại đội trưởng của địch nhân, đại đội trưởng của quân trú thủ vùng phụ cận Vệ Nhung Đông tuyến (Tây tuyến của Thương Nguyệt quốc) không phải là nhân vật vô danh, đại danh Cự hùng Uy Lợi thậm chí đến cả Mạc Băng Vân cũng đã nghe qua. Tên này sức lực có thể xưng là đệ nhất trong Vệ Nhung đông tuyến quân, chính là đối thủ làm cho Lang nha quân phải phiền não, không ngờ hôm nay lại chết trong tay một tên lính đỡ đạn của Tử vong doanh, chỉ sợ hắn chết thành quỷ cũng không nhắm mắt được.

Kỳ thực là do Uy Lợi xui xẻo, không duyên không cớ uống nhiều rượu, đầu óc nóng bừng mới đi vào Tử vong doanh của Vệ Nhung, thân phận của y căn bản không cần phải xuất hiện ở trong cuộc chiến bia đỡ đạn không có ý nghĩa gì thế này, thực sự là Minh vương bắt ngươi canh ba chết, ngươi tuyệt không thể sống quá năm canh.

Nhìn thấy mấy chữ này, Mạc Băng Vân vừa thẹn vừa giận, thẹn là vì mình nhìn sai, tên khốn ác độc đó lại quá lợi hại, giận là vì nhãn quang Dương Chính hoàn toàn không để ý gì đến nàng.

Nữ nhân cao ngạo cao quý không bằng lòng cho người thấp kém coi thường mình như vậy, đặc biệt là thân phận đối phương đê tiện đến mức đó.

Mạc Băng Vân dẫn thân binh về trướng, trong trướng còn có bồn nước nóng đang sôi sùng sục để tắm.

Nàng cởi y phục tiến vào trong bồn tắm, thoải mái kêu lên một tiếng, ở nơi Tây Vực lạnh lẽo khắc nghiệt này, tắm bồn là hưởng thụ xa xỉ và thoải mái nhất, điểm phiền muộn do Dương Chính mang lại dần dần tiêu tan.

Nàng lim dim mắt, hưởng thụ lớp da đang dần dần biến thành màu hồng dưới nước nóng, bông hoa nổi trên mặt nước tỏa ra mùi hương ngọt ngào lan vào vào trong mũi nàng.

Chợt nàng mở mắt ra.

Bên tai có một thanh âm đặc biệt lay động, nghe du dương êm ái, từng lúc từng lúc thấm vào trong lòng người, yên lặng nghe một lúc, bị âm nhạc cảm nhiễm, Mạc Băng Vân trong lòng dần dần trở nên buồn thương, bàng hoàng.

Ai đang diễn tấu khúc nhạc bi thương như vậy?

Mạc Băng Vân mặc y phục vào đi ra sau trướng, thân binh định đi theo đều bị nàng ngăn trở.

Tiếng nhạc từ sau núi vọng tới rất nhỏ, chỉ có nàng là kiếm sĩ tu luyện xuất sắc mới nghe được.

Tra theo thanh âm này, nàng nhẹ nhàng chuyền từ hàng rào cao lớn đến bên cây đại thụ mọc bên núi, giống như bóng ma bay qua, không ngừng tìm đến nơi phát ra âm thanh.

Nàng nhanh chóng phát hiện mình tiếp cận phạm vi của Tử vong doanh.

Từ trong tiếng huyên náo, nàng vẫn không ngừng truy tìm nơi phát ra tiếng nhạc.

Cuối cùng cũng phát hiện một thân ảnh cô liêu ngồi trên một khối cự thạch.

Ánh trăng chiếu trên thân thể hắn tỏa ra nét ưu thương và tịch mịch khôn tả.

Là hắn!

Mạc Băng Vân siết ngón tay đến trắng nhợt, thân hình cao lớn cùng mái tóc đen của Dương Chính rất dễ nhận biết.

Lại là tên khốn này! Mạc Băng Vân tính quay đầu bỏ đi.

Chân vừa bước đi bất chợt dừng lại.

Dương Chính hoàn toàn không phát hiện được trong đêm đen có một cặp mắt chăm chú nhìn hắn. Hắn chìm đắm trong thế giới của mình, mọi phiền não bên ngoài đều cách biệt.

Thanh âm của tiếng sáo không giống như nhạc khí trên đại lục. Trên đại lục này vì chiến tranh nhiều lần, văn hóa nghệ thuật phát triển lạc hậu, gia đình quý tộc đều dùng trống và chuông làm nhạc khí tiêu khiển. Loại nhạc khí nhẹ nhàng tinh xảo như sáo chưa từng xuất hiện.

Âm nhạc là thứ kết nối tất cả sinh vật có cảm tình.

Nữ nhân thông thường là sinh vật điển hình có tình cảm, cho dù lạnh lùng cao ngạo như Mạc Băng Vân cũng không ngoại lệ, nàng dần dần bị tiếng nhạc hấp dẫn. Sau một lúc nàng mới phát giác ra Dương Chính không phải là thứ đáng ghét.

Người có thể thổi khúc nhạc động lòng như thế, một nam nhân bóng lưng tịch mịch như tuyết, lại là một tiện dân tàn nhẫn ti bỉ sao?

Vì một người khác mà bắt đầu chủ động bào chữa, ý vị đó như thế nào?

Mạc Băng Vân ngơ ngẩn đứng nhìn, chăm chú lắng nghe.

Tiếng nhạc véo von dừng lại... Nàng giật mình tỉnh lại.

Dương Chính thổi xong, thở dài, màn đêm sâu thẳm, ngày mai sẽ ra sao đây?

Tiểu đội hành động đặc biệt?

Cũng là thứ đáng chán!

Hắn im lặng cất sáo vào thắt lưng, nhảy xuống đất, chậm chạp đi về doanh trại.

Thêm Bình Luận