Chương 3: Thanh đao hút máu

Mạnh Ngọc Yên đáp một tiếng vâng, sau đó bối rối nói với Du Bằng Thanh: “Sư thúc gọi ta rồi. Nên, nên là, hẹn gặp lại?”

Du Bằng Thanh: “Ừ.”

“Ừ” là ý gì, là đồng ý sẽ “gặp lại” mình sao? Mạnh Ngọc Yên vừa quay đi vừa suy nghĩ.

Nàng về lại bên cạnh Cao Minh, nào ngờ người này mặt nhăn như khỉ, vừa mở miệng đã trách cứ nàng.

Mạnh Ngọc Yên không phải kiểu người nhẫn nhịn, hai người lập tức cãi nhau chí chóe.

Nàng và Cao Minh là đệ tử thân truyền của tu sĩ Nguyên Anh, thân phận cao hơn đệ tử nội môn bình thường, ba sư đệ còn lại chỉ có thể vuốt mặt đi theo sau lưng.

“Hay là nhờ Dạ sư thúc đứng ra hòa giải đi?” Một người nhỏ giọng đề nghị.

“Ta thấy được đấy, ai cũng nói Dạ sư thúc là người hòa đồng có trách nhiệm, cứ tìm thúc ấy chuẩn không sai.”

Người vừa trả lời nhìn lên, thấy Dạ Nghiêu nãy vẫn đứng ở lầu hai, gọi Mạnh Ngọc Yên xong đã biến đi đâu mất.

Hắn chợt đổi ý: “Hay là thôi đi.”

“Cũng phải, mấy việc nhỏ này đừng làm phiền sư thúc.” Hai người còn lại phụ họa.

Được theo Dạ sư thúc ra ngoài rèn luyện là một việc may mắn, người này mạnh mẽ nhưng không nghiêm khắc như những trưởng bối khác, thỉnh thoảng còn trêu đùa với bọn họ, hòa đồng tốt tính như lời đồn.

Nhưng, nói sao nhỉ……

Trên người vị sư thúc này như khắc một chữ “Độc”, nhắc nhở mọi người rằng: Có việc cố gắng độc lập tự giải quyết, không việc cố gắng độc lập đừng quấy rầy.

Du Bằng Thanh không quan tâm Dạ Nghiêu biến mất từ bao giờ, y không có hứng thú với nam chính của bộ truyện này.

Người của Thanh Nguyên tông rời đi, người trên boong tàu cũng dần thưa thớt hẳn, có người tò mò liếc nhìn Du Bằng Thanh một cái, sau đó không hề để ý bước ngang qua.

Trên đời này có rất nhiều tu sĩ cổ quái, thích dựa vào góc tường ngủ cũng không có gì là lạ.

Một luồng tà khí mỏng manh theo gió lướt qua, Du Bằng Thanh đột ngột mở choàng mắt.

Chờ được mi rồi.

Biết trước cốt truyện, y có thể từ đó lấy ra những tin tức hữu dụng.

Ví dụ như chiếc linh thuyền này, sau khi vượt qua sương mù của Thận đã bị thứ dơ dính vào, đối với nhân vật chính, nó là ma vật cần tiêu diệt, đối với y, nó là thứ tốt ngày sau cần dùng tới.

Du Bằng Thanh nhẹ nhàng nhảy lêи đỉиɦ thuyền, dùng thần thức nhìn lướt qua tất cả các phòng.

Tu sĩ trong phòng người ngồi kẻ nằm, vẻ mặt bình thường, chưa có biểu hiện lạ.

Khi nhìn đến một căn phòng ở lầu hai, Du Bằng Thanh dừng lại.

“Sư muội, muội có biết nghĩ không hả, sao muội có thể tùy tiện bắt chuyện với loại người như thế?”

“Loại người như thế là loại người gì!?”

“Nam nhân kia âm u quái dị như thế, không chừng hắn chính là ma tu!”

Có lẽ cả Cao Minh cũng không ngờ được, hắn buột miệng một câu, vạch mặt chính xác đại ma đầu số một trên đời này.

Mà đại ma đầu ấy, đang ngồi ngay trên đầu hắn.

Trong phòng, Mạnh Ngọc Yên cười lạnh: “Sao huynh lại tự tiện bôi nhọ người khác thế? Hơn nữa, ta nói chuyện với ai mà huynh cũng quản, sư huynh quản hơi nhiều rồi đó!”

“Trừ sư tôn ra, ta là người có tư cách quản muội nhất!”

“Trên chúng ta còn có sư huynh sư tỷ, huynh lấy tư cách gì mà quản ta?”

Cao Minh giận tím mặt, lỡ miệng nói ra một câu kinh thiên: “Muội là hôn thê của ta, đương nhiên ta có tư cách để quản muội!”

“Huynh nói gì?!” Mạnh Ngọc Yên ngạc nhiên.

“Đã vậy thì ta cũng nói luôn cho muội mừng.” Cao Minh hòa hoãn cảm xúc kích động trong lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, môi nở nụ cười.

“Mấy hôm trước ta đột phá Trúc Cơ trung kỳ, sư tôn khen ta có tài, lại biết ta và muội quấn quýt nhau từ nhỏ, nên để khích lệ, sư tôn đã chỉ hôn cho hai ta rồi.”

“Chỉ hôn……?” Mạnh Ngọc Yên lẩm bẩm, “Sao ta không biết gì hết?”

Cao Minh cười nói: “Sư tôn còn bảo chờ ta kết đan, chúng ta sẽ kết thành đạo lữ.”

Để khích lệ hắn? Mà xem nàng như món đồ, là phần quà kết đan sao?

Mạnh Ngọc Yên biết sư tôn Quảng Minh Tử không coi trọng mình, nhưng nàng chưa từng nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.

Vì tư chất của nàng kém cỏi hơn Cao Minh, hay vì nàng chỉ là một nữ tử?

Lần này tới Băng Nguyên cực Bắc, nàng còn định tự tay săn Hồ ly bạc để mừng thọ sư tôn!

Mạnh Ngọc Yên giận đến run run.

“…… Đến lúc đó, chúng ta sẽ là song hỷ lâm môn, mừng vui gấp bội.” Cao Minh mải mê với viễn cảnh tương lai, nói xong mới thấy mặt nàng đã trắng bệch, hắn vội dịu dàng hỏi: “Sư muội, muội làm sao thế?”

Mạnh Ngọc Yên trầm giọng hỏi: “Sư huynh, đã bao giờ huynh tôn trọng ý kiến của ta chưa?”

Cao Minh thật sự không hiểu: “Chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, là muội nói đồng ý gả cho ta mà.”

“Lúc đó ta năm tuổi!”

Cao Minh tròn mắt: “Nhưng ta vẫn luôn thích muội, chẳng lẽ muội không thích ta sao?”

“Không thích.” Mạnh Ngọc Yên lạnh lùng nói, “Không hề thích. Ta với huynh chỉ là sư huynh muội, chưa bao giờ có thứ tình cảm vượt quá giới hạn đó.”

Mạnh Ngọc Yên còn tưởng Cao Minh làm huynh trưởng, muốn bảo vệ muội muội nên mới bá đạo như thế, không ngờ người này lại xem nàng như vật sở hữu của mình. Nàng thất vọng nói: “Huynh đi ra đi, ta không lấy huynh đâu.”

“Trước kia muội không như thế! Sư muội, vì sao vừa rời khỏi sơn môn thì muội liền thay đổi?” Cao Minh tái mặt, “Là nam nhân áo đen đó đúng không?”

“Huynh cút ngay cho ta!” Cao Minh bị Mạnh Ngọc Yên nổi giận đá ra ngoài.

Cửa lớn đóng sầm lại, Cao Minh đứng ở trước cửa, siết nắm tay, hai mắt đỏ ngầu.

Sau đó hắn lôi Du Bằng Thanh ra chửi.

Đúng là đang ngồi yên tự dưng họa trời giáng.

Ngồi trên mái hiên nghe một lúc, Du Bằng Thanh nhướng mày.

Bản lĩnh mắng chửi của người này, còn kém hơn tiêu chuẩn làm người của hắn.

Cho dù đã nhận định y là “gian phu”, vẫn chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu kia.

Thật ra người của chính đạo mỗi lần chửi ai đều thiếu tính sáng tạo.

So ra, miệng của ma tu mạnh mẽ hơn nhiều, bọn họ có thể hỏi thăm sức khỏe từ cha mẹ đến tổ tiên mười tám đời của người hữu duyên bị chửi, cười nhạo từ khuyết tật sinh lý đến thiếu hụt tâm lý của người đó, hả hê khi thấy người đó đắm chìm trong tình cảnh bi thảm của hiện tại rồi suy diễn đến viễn cảnh thê lương của người đó trong tương lai, đôi khi còn ngẫu hứng đặt điều gièm pha, khiến người qua đường ai ai cũng thích thú, sau đó nghe một đồn mười, tạo thành đòn tấn công tinh thần nặng nề cho đối thủ.

Đương nhiên, mấy chiêu này với Du Bằng Thanh chỉ là muỗi.

Sau khi y khống chế Bắc Minh, mười người mắng chửi mạnh miệng nhất đã bị y bắt nhốt, ngày ngày viết truyện cho Du Bằng Thanh giải trí.

Ai đó đã nói deadline thúc đẩy sức sản xuất, quả không sai. Ở lằn ranh sinh tử, những người kia sáng tác vừa nhanh vừa thú vị, là hạng mục giải trí hiếm có của Du Bằng Thanh ở thế giới này.

Bên dưới kia, Cao Minh tức muốn hộc máu, đã bắt đầu phá cửa, lại nghe một giọng nam từ xa vọng lại: “Cao sư điệt, đang làm gì thế?”

Cao Minh thả nắm tay xuống, nén giận nói: “Hồi bẩm sư thúc, đây là việc riêng của ta và sư muội.”

“Ở trong phòng trò chuyện mới gọi là việc riêng.” Dạ Nghiêu thong dong nói, “Đã bị đuổi ra ngoài còn định phá cửa, thì không phải.”

Cậu bước ra từ phía cuối hành lang, giọng nói hơi ngọng nghịu, Du Bằng Thanh liếc nhìn một cái, phát hiện người này vừa mới ăn gì xong.

“Về phòng đi.” Dạ Nghiêu vỗ vai Cao Minh.

Môi cậu ta mang cười, nhìn như đang đùa giỡn với Cao Minh. Nhưng khi Cao Minh muốn giằng thoát, đôi mắt sâu thẳm kia sẽ nhìn chằm chằm, khiến những lời phản bác đều nghẹn lại, như một con ngỗng lớn bị bóp cổ.

Bị bắt trở về phòng, Cao Minh rầu rĩ hỏi: “Sư thúc, thúc nói xem, nữ nhân đều dễ thay lòng đổi dạ có phải không?”

“Ồ?” Dạ Nghiêu đang định đi, nghe vậy dừng bước, “Nói rõ xem nào?”

“Lúc trước trên núi Thiếu Dương, sư muội lúc nào cũng quấn quýt bên con, chúng con là đôi thanh mai trúc mã cảm tình thắm thiết.” Cao Minh thống khổ nói, “Nhưng vừa rời khỏi tông môn, nàng ấy đã quay ngoắt đi, không hề nghe lời con nữa.”

“Là hôn thê của con, vậy mà nàng dám cùng người đàn ông khác……”

Hai từ “dan díu” nói ra quá mất mặt, bị hàm hồ bỏ ngỏ.

“Thì ra là thế.” Dạ Nghiêu làm bộ chợt hiểu.

“Sư thúc, thúc thấy thế nào?” Cao Minh nhìn hắn chằm chằm, chờ đợi câu trả lời.

Hắn cảm thấy đều là đàn ông, Dạ Nghiêu nhất định sẽ đứng về phía mình.

Tốt nhất là giúp hắn quát Mạnh Ngọc Yên một trận, nhưng đừng nặng lời quá, sư muội dễ xấu hổ, chỉ cần khiến nàng ta hồi tâm chuyển ý là được.

Nhìn ánh mắt mong ngóng của hắn, Dạ Nghiêu cười hì hì nói: “Có khi nào, ở trên núi Thiếu Dương người ta hay tới tìm cậu chơi…… là vì không có người khác để chơi cùng không?”

Lời này có chút lòng vòng, Cao Minh ngẫm một lúc mới ra, sau đó mặt giật giật.

Quảng Minh Tử ít khi nhận độ đệ, những người đã trưởng thành, hoặc là ra ngoài rèn luyện hoặc là đóng cửa tu luyện, trên núi Thiếu Dương, thật sự chỉ có mình hắn cùng trang lứa với Mạnh Ngọc Yên.

“Được rồi, phong độ lên, đừng dây dưa với sư muội cậu nữa.” Dạ Nghiêu vỗ vỗ vai Cao Minh. Thấy hắn vẫn chưa chịu vào phòng, bèn an ủi một câu, “Ăn đồ ngọt không?”

“Đây là cái gì?”

“Mứt hoa quả, có thể giảm bớt nỗi đau thất tình.”

Cao Minh: “……”

“Ta không trọng dục ăn uống.” Mặt Cao Minh nghẹn đến mức lúc xanh lúc đỏ, mãi mới rặn ra được một câu, sau đó quay người trở về phòng.

Dạ Nghiêu cười hừ hừ, búng ngón tay, há miệng đớp lấy mứt hoa quả.

Giây tiếp theo, cậu ngậm mứt quả đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc bén cắt ngang không khí, như một con sói dữ đang cắn cổ con mồi.

Nhưng mái hiên trống rỗng, như thể bóng đen vừa lướt qua chỉ là một ảo giác.

*

Cao Minh càng nghĩ càng bực, hắn làm đủ cách vẫn không nuốt nổi cục tức này, lửa giận hừng hực thiêu đốt, nhanh chóng lan đến Du Bằng Thanh.

Thấy Du Bằng Thanh ra ngoài, hắn định đi theo gây hấn, nhưng vừa đảo mắt một cái, người đã không thấy đâu.

Đi khắp thuyền rồi mà vẫn không tìm được cả một góc áo của đối phương, nhiều lúc Cao Minh tưởng mình đang tìm kiếm một u hồn vất vưởng.

Lần nữa bị Mạnh Ngọc Yên đóng sầm cửa vào mặt, Cao Minh quay đi thì thấy có ba người với vẻ mặt lấm lét, quần áo xám xịt, không giống người có điều kiện ở lại tầng hai.

“Thanh niên khoác áo choàng đen…… linh thạch thượng phẩm……” Ba người kia nhỏ giọng nói chuyện, nội dung khiến Cao Minh để ý.

Giới tu chân đã lâu không có tu sĩ Phi Thăng, hiện nay tài nguyên có hạn, linh khí thiếu thốn, tu sĩ cạnh tranh ngày càng khốc liệt.

Đệ tử tinh anh của tông môn lớn như hắn, mỗi tháng đều được tông môn phát cho vật tư để tu hành, thỉnh thoảng còn được sư tôn trợ cấp thêm, không cần phải lo nghĩ; nhưng làm tán tu, chỉ có thể tự mình tìm cách. Đoán được ý định của ba người này, Cao Minh rất khinh thường.

Dám gϊếŧ người cướp của trên con thuyền này, đúng là quá coi thường Thanh Nguyên tông bọn họ.

Cao Minh vốn định gọi Dạ Nghiêu tới, nhưng sau lại đổi ý, hắn lấy bùa ẩn thân ra, dán lên rồi đi theo sau lưng bọn chúng. Hắn định chờ lúc Du Bằng Thanh bị hại mới ra tay, để cho sư muội thấy được sự anh dũng của mình.

Ba người làm bộ đi ngang qua cửa phòng Du Bằng Thanh, tên cầm đầu mở lòng bàn tay, thả ra một con thú sủng nhỏ bé, ngoại hình giống chuột.

Nó là gì? Cao Minh tò mò nhìn theo, chỉ thấy con chuột kia hóa thành làn sương mỏng, theo kẹt cửa bay vào trong phòng.

Làn sương mà mắt thường khó có thể nhìn thấy đang xoay tròn trong không khí, lặng lẽ tới gần người trên giường.

Nó vừa chuẩn bị chui vào mũi y, Du Bằng Thanh đã hé mắt, vươn tay.

Sương khói vô hình như bị thứ gì nắm chặt, từ phần đuôi, linh thú dần hiện nguyên hình; Du Bằng Thanh dùng hai ngón tay nắm lấy đuôi chuột, đem nó kéo ra từ hư vô.

Là chuột Bà sa thông u. Xem ra là đám trộm cướp lão làng.

Loại linh thú này có thể lên trời xuống đất, kẽ nào cũng chui, nó không có tuyệt chiêu công kích, thủ đoạn phòng ngự duy nhất là hóa thành sương khói khiến người ngất đi. Theo sách cổ ghi lại, nếu dùng đúng cách, có thể vượt cả trận pháp cấm chế, là linh thú phụ trợ cực phẩm của phường trộm cướp.

Du Bằng Thanh xách đuôi chuột lắc lư.

“Chít chít chít!” Chuột đen sợ hãi vẫy vùng, đôi tai lớn run bần bật, nhìn có chút khờ khạo ngây ngô.

Ngon, của bố.

Ba người vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy cảnh này.

Du Bằng Thanh khép bàn tay lại, chuột nhỏ biến mất giữa những ngón tay thon dài như ngọc.

Đối với ba vị khách không mời, y có vẻ chẳng hề kinh ngạc, cứ như vừa ngủ dậy, người vẫn còn ngơ ngác.

Nhưng nhìn vào đôi mắt bình tĩnh kia, động tác chuẩn bị tấn công của ba kẻ trộm đạo bỗng cứng đờ.

Sao lại không trúng chiêu…… Trước giờ bọn hắn chưa bao giờ thất thủ!

Tên thủ lĩnh bắt đầu hoảng loạn, hắn mất liên hệ với chuột Bà sa thông u rồi.

……

Sau khi ba người vào phòng, cửa lặng lẽ tự mình khép lại.

Cao Minh chờ mãi không thấy tiếng động gì, thầm nghĩ chẳng lẽ người kia đã bị gϊếŧ mất rồi?

Hắn vừa suy nghĩ không biết bây giờ ra tay đã được chưa, vừa chần chờ tiến lên mấy bước.

Dù sao cũng có bùa ẩn thân cao cấp, làm sao mà bị phát hiện được. Cửa khép hờ để lại một kẽ hở, Cao Minh đưa một con mắt sát vào rình coi.

Vừa nhìn một cái, tóc gáy dựng ngược.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, không một tiếng động, ba nam tu vạm vỡ đã nằm la liệt dưới đất.

Người gần cửa nhất ngẩng mặt lên trời, chết không nhắm mắt, đôi mắt thao láo kia vẫn đang trừng về phía Cao Minh.

Cao Minh nuốt nước miếng, nhìn kỹ, hắn cảm thấy có điểm kỳ lạ, bởi trên cổ thi thể là một thanh đao đen ngòm, nhưng không hề có một giọt máu nào rơi xuống.

Là…… Là thanh đao kia đang hút máu!

Chỉ chớp mắt, làn da của ba thi thể kia đã nhăn nheo trắng bệch.

Hút máu xong, đao đen bay vào tay Du Bằng Thanh, màu đỏ huyết tan đi, trở lại bộ dáng đen đặc.

“Ông bạn già, đã lâu không gặp.” Du Bằng Thanh nhẹ cong khóe môi, búng tay vào thân đao.

Đao đen phát ra tiếng ù ù thỏa mãn.

Lại còn nói chuyện với thanh đao hút máu! Cao Minh sởn gai ốc, nín thở lùi về sau, người bên trong vuốt ve thân đao, đôi mắt sâu thẳm đột ngột quay ra cửa.

Cao Minh: “!!!”

Chân hắn bị chuột rút, bộ dáng tinh anh ngày thường đã hoàn toàn bay biến, cả người xụi lơ dưới đất, chỉ nhớ được một việc duy nhất là nhanh chóng phát bùa đưa tin.

Là ma tu thật! Dạ sư thúc, mau tìm Dạ sư thúc!!