Chương 4: Đi nhanh đi

“Của anh này.”

Trên tay Lê Kiều vẫn đang cầm chiếc khăn tay mà Thẩm Phong đưa cho cậu trước đó, cậu vẫn chưa dùng đến, chiếc khăn tay vẫn trắng muốt như mới.

Thẩm Phong nhìn nó bằng một ánh mắt phức tạp.

“Không, cậu cứ giữ mà dùng đi.” Thẩm Phong phát hiện trên má Lê Kiều có dính một vết bụi đen, nhưng không hề luộm thuộm, ngược lại còn khiến cho làn da xung quanh nổi bật hơn. Anh dời mắt đi, bước lên bậc thềm bằng một chân, ngẩng đầu nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu. Cậu đã dùng thủ đoạn gì với thực tập sinh kia, sau này có gặp rắc rối gì không?”

Rõ ràng là giọng nói và khuôn mặt giống hệt sư huynh, anh không nói gì, Lê Kiều còn đang ngẩn người ra, nhưng khi anh vừa mở miệng, Lê Kiều đã bật cười, nói: “Yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến anh đâu.”

Trong mắt Lê Kiều hiện rõ vẻ chế giễu, Thẩm Phong không khỏi cau mày: “Tôi hỏi cậu sau này có bị phản ứng ngược không, nếu còn thời gian, tôi có thể giúp cậu giải quyết.”

“Không cần.” Lê Kiều không tin anh, và cậu cũng không cần: “Tóm lại tôi có thể đảm bảo rằng những gì Hùng Cao Trác nói đều là sự thật, khi đến cuộc họp, tôi sẽ có lời giải thích của riêng mình.” Hệ thống đang lục lọi cơ sở dữ liệu trong đầu cậu, cố gắng giúp cậu tìm ra “cơ sở khoa học” - Lê Kiều mỉm cười xòe tay, nụ cười chứa đầy sự từ chối: “Nhưng nếu anh còn không đi nữa, thì tôi mới thực sự là người không còn thời gian.”

Thẩm Phong tự nhận là mình đang tốt bụng, nếu không thì anh đã chẳng thừa lời hỏi những điều này. Thế nhưng bị Lê Kiều từ chối mấy lần, sắc mặt anh cũng trở nên khó coi, anh nhớ lại lúc nãy mình gọi Lê Kiều thế nào mà cậu cũng không nhúc nhích, anh cho rằng cậu lại đang nổi cơn cáu kỉnh, không kìm được mà giơ tay tháo mũ bóng chày, một tay chống lên lưng ghế, hạ giọng nói: “Nếu không phải bà nội ngàn dặn vạn dặn phải chăm sóc tốt cho cậu, thì tôi mới lười quan tâm đến cậu, hiểu không?!”

Hệ thống bận rộn thốt lên: "Đây là lộ rõ bản chất tra công rồi."

Lê Kiều cũng cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu nói: "Vậy thì sau này anh không cần phải quản nữa. Tôi đã nghĩ thông rồi, về sau tôi sẽ không làm những chuyện vô nghĩa đó nữa, chia..."

Theo tiếng "xoẹt", giọng nói của cậu khựng lại, ngay sau đó cậu ngượng ngùng giơ tay lên che vai.

Hóa ra Thẩm Phong đến muộn, chú ý toàn bộ vào cuộc cá cược của bùa chú chân ngôn, không nhìn kỹ miếng vải trên người Lê Kiều, thoáng nhìn còn tưởng đó là áo khoác của mình. Lê Kiều thấy mọi người đã đi gần hết, cũng lơ là cảnh giác, kết quả là khi Thẩm Phong chống tay lên lưng ghế, tấm vải lụa trượt xuống, rơi xuống đất, nửa bên vai trần của Lê Kiều lộ ra trong nháy mắt.

Thẩm Phong không hề có sự chuẩn bị, để tấm vải lụa kéo theo, anh suýt trượt ngã, loạng choạng chống lên vai Lê Kiều một cái - cũng có thể nói là sờ một cái.

Gia cảnh của nguyên chủ khá giả, được nuông chiều từ bé, tham gia cuộc thi tuyển chọn này cũng là lần đầu tiên trong đời cậu phải sống tập thể, đủ thứ không thích ứng được, chưa đầy một tháng đã sút gần mười cân, lúc này xương cổ hơi nhô ra, vai gầy, thêm vào đó là lúc nãy bị tên kia dùng dao rọc giấy rạch rách quần áo, kéo theo một vết đỏ rỉ máu trên da lưng, dưới màu nền trắng như men sứ, vết thương vô cùng rõ ràng và sâu sắc.

Trong nháy mắt Thẩm Phong hiểu ra tại sao Lê Kiều không nghe lời, không chịu di chuyển, thậm chí còn thúc giục anh mau đi. Cảm giác xấu hổ, hối hận lẫn lộn một chút bối rối dâng lên, anh vội rụt tay lại, lùi về phía sau một bước, nhưng cảm giác gầy gò, mỏng manh và mềm mại đó vẫn lưu luyến trên đầu ngón tay.

"... Cái đó, là Hùng Cao Trác bọn họ làm?" Tai anh đỏ bừng, lần đầu tiên lắp bắp.

"Quan trọng sao?" Lê Kiều bực bội cúi đầu, không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Phong: "Anh đi nhanh đi."