Chương 11: Dần tin tưởng

Khóe miệng Asilie giật giật, hắn ta không chút lưu tình vặn lại: “Vậy Ma vương Thain chẳng phải cho rằng chỉ cần Ma tộc có thể tự mình suy nghĩ, tự mình sinh sống, tự mình chiến đấu thì có thể làm được mọi việc sao? Cuối cùng vẫn là mang theo các tộc người liều mạng tìm kiếm sự bảo vệ của lâu đài. Ngươi nên may mắn vì Tân vương bệ hạ đủ rộng lượng, nếu không thì... A."

“Ta làm vậy là vì người trong tộc.”

“Ta thực sự đang làm điều đó là vì người trong tộc, đáng lẽ ngay từ đầu ta không nên đẫn họ đi, chấp nhận sự lãnh đạo sai lầm của ngươi.”

“Nhưng ông đây vui.”

"Đừng giả vờ vị tha nữa được không?"

“Asilie”

“Làm sao?”

Hai thanh niên lại bắt dầu trừng mắt nhìn nhau, Mạc Dư nhìn mái tóc dài và đôi mắt màu xanh của Asilie, lại nhìn sang mái tóc và đôi mắt đỏ của Thain rồi đưa ra kết luận: Lửa và nước không tương thích.

Hai vị Ma vương đầu tiên của Ma tộc lẽ ra phải đến từ một thế giới cùng với cậu, ít nhất là Vua Anna như vậy. Vì vậy, Asilie và Thain thường nói một số câu nói hiện đại. Tuy nhiên, liên quan đến một số kiến thức khoa học thực sự, rõ ràng chị gái tên Anna không biết nhiều cho lắm.

Mạc hít thật sâu rồi thở dài một hơi.

Cậu cũng không hiểu.

Khi còn đi học,cậu học chuyên ngành khoa học máy tính, với những môn như khoa học tự nhiên cậu chỉ học qua loa và không thèm chuyên tâm học tập gì cả.

“Tôi đã biết được đại khái tình huống hiện tại .”Cậu lên tiếng cắt đứt hai người đối diện, Mạc Dư gõ tay vịn, “Vấn đề đầu tiên là chúng ta phải tìm cách kiếm được thức ăn mới trong khoảng thời gian này, và… … Thain , tôi chân thành mời anh mang tất cả người trong của anhơi đến ở trong lâu đài, chúng ta cần nhân lực để giải quyết vấn đề.”

Thain nhướng mày, lớn tiếng hỏi: "Hả? Ngươi muốn chúng ta đều ở trong lâu đài sao?"

"Ừ, đừng lo lắng, đây là dựa trên danh nghĩa cá nhân tôi. Khi vấn đề được giải quyết, anh có thể suy nghĩ có nên ở lại hay không." Nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đỏ, Mạc Dư đưa ra một cành ô liu, "Như anh đã nói, quan trọng là tương lai của Ma tộc. Tôi đồng ý với quan điểm của anh, bởi vì chúng ta không ai có thể thay đổi quá khứ."

Bị thuyết phục bởi quan điểm của cậu, cuối cùng Thain cũng gật đầu.

"Nhân tiện, tôi quên giới thiệu. Tôi tên là Mạc Dư, sau này xin hãy giúp đỡ tôi." Nói xong tên, Mạc Dư ngồi thẳng dậy. "Ngày mai tôi muốn đến lâu đài để tận mắt chứng kiến những gì bên ngoài đang diễn ra."

Còn chiều nay, cậu dùng thời gian này để sắp xếp các vật phẩm. Nếu cậu không nhầm thì chắc chắn có những vật phẩm bên trong có thể giúp ích được.

"Bệ hạ, nếu bệ hạ muốn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì, thần có thể dùng trí nhớ tinh thể để ghi lại cho ngài xem. Nếu cứ như vậy đi ra ngoài, e rằng sẽ có hại cho thân thể cao quý của ngài." Asilie cau mày.

Mạc Dư nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc xanh, khuôn mặt trẻ con trắng nõn lộ ra vẻ rất nghiêm túc: "Asilie, anh đã gọi tôi là gì kể từ khi chúng ta gặp nhau?"

Asilie sửng sốt: “Bệ hạ?”

"Ừ, đúng vậy. Cho nên, tôi đồng ý với anh theo cách của mình." Mặc Dư nghiêng đầu cười nói: "Asilie, tôi trở thành vị vua đúng với sự kỳ vọng của anh, anh chỉ cần là người ủng hộ trung thành nhất của tôi là được."

“Bệ hạ…” Lông mi Asilie khẽ run lên, trước sự thừa nhận và khẳng định của tân vương, hắn ta cảm động rơi nước mắt.

Sự tương tác giữa Vương và thần tử khiến Thain dựng tóc gáy không hiểu sao, hắn ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Là bởi vì hắn ta đồng ý ở trong lâu đài sao? Nhưng kết quả được mời đến ở trong lâu đài đương nhiên tốt hơn nhiều so với việc cùng Asilie đánh nhau sinh tử rồi sống trong lâu đài. Theo kế hoạch, hắn ta quyết định bỏ qua lời thề, đi vào lâu đài, lúc đó hắn ta thực sự coi thường chính mình.

Tất nhiên bây giờ vẫn vậy.

Nhưng ít nhất, người trong tộc có được nơi sống tốt hơn.

Thain tự an ủi mình như vậy rồi một mình trở về lãnh thổ của bản thân.

Không ngờ, sau khi giải thích chuyện đã xảy ra và tuyên bố quyết định đem toàn bộ Ma tộc về lâu đài để ở tạm thời, hắn ta lại gặp phải sự phản đối.

Ma tộc có tuổi thọ cao, nhưng khả năng sinh sản không mạnh, tỷ lệ phụ nữ tương đối ít, những người trong bộ tộc lưu lại trong lâu đài đều là những người có vấn đề về thể chất, không thể chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt.

"Đó không phải là kế hoạch ban đầu của chúng ta, thưa Vương." Trên bàn diễn giả, con quỷ tóc tím đen mặt đỏ bừng vì tức giận, "Chúng ta nên nắm quyền kiểm soát lâu đài, tại sao bây giờ chúng ta lại là khách được mời?"

"Eli, ta cảm thấy kết quả này không có gì khác biệt." Thain phản bác, "Các bộ tộc đều có chỗ ở tốt hơn, có thể giải quyết được vấn đề thiếu lương thực."

“Việc này thì khác, thưa đức vua.” Eli nghiến răng nghiến lợi, “Được mời vào lâu đài đồng nghĩa với việc chúng ta thừa nhận thân phận của những vị khách đến từ nơi khác, điều này trái ngược với mục đích ban đầu của việc rời khỏi lâu đài. Theo kế hoạch ban đầu, pháp trận đã bị phá hủy, và không có một vị tân vương mới nào đến, sức mạnh của Asilie không bằng ngài. Với sự quan tâm của ngài đối với bộ tộc, ngài nên công khai đánh bại hắn và chuyển vào lâu đài. Đó là thời điểm tự nhiên! Đó là tâm ý của cả bộ tộc. Hiện tại, than ôi."

"Chờ một chút, ngài nói ngày mai vị khách đến từ thế giới khác sẽ ra khỏi lâu đài để kiểm tra tình hình sao? Cơ hội tốt, kế hoạch của chúng ta có thể lặp lại. Chỉ cần chứng minh được vị khách đến từ thế giới khác không mạnh mẽ, ngài vẫn còn cơ hội."

Thain tỏ ra bất lực trước người đồng đội thông minh của mình: “Eli, Yatis đã tấn công hắn.”

"Chưa từng có ai có thể nhìn thấy Yatis tấn công hắn. Ai biết hắn nói có phải sự thật hay không? Biết hắn không có thiên phú ma pháp, chúng ta có thể khẳng định rằng hắn là cố ý giả vờ."

Eli cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười chút nham hiểm, " Ngày mai ngài không cần phải hành động, hãy để ta làm. Ta muốn xem Asilie sẽ có biểu cảm như thế nào khi nhìn thấy vị vua mà hắn ta thừa nhận bị đánh bại."