Chương 12: Bàn tay nhợt nhạt

Sau ngày hôm nay, Kế Hoan và ông nội bỗng nhiên sinh thêm một tật xấu mới: đó là làm Hắc Đản khóc mọi lúc mọi nơi.

Khi Hắc Đản khóc, hai người lại bế nhóc lên rồi hôn một chặp.

Kết quả là Hắc Đản buộc phải trở thành một "chiếc túi khóc nhè".

Vào ngày thứ hai sau khi Hắc Đản được tiêm phòng, Kế Hoan phát tất cả những con lợn trong gia đình đều bị tiêu chảy.

Anh sửng sốt, lúc đầu tưởng là dịch bệnh, nhưng sau khi quan sát kỹ thì thấy lợn không có triệu chứng gì nên cũng yên tâm, nhưng từ đó anh cũng quan tâm đến đàn lợn nhiều hơn. Kế Hoan kiểm tra chuẩn bị thức ăn và nước sạch cho Đại Bạch cẩn thận hơn, dọn dẹp lại chuồng lợn, nhưng thỉnh thoảng chúng vẫn bị tiêu chảy, chỉ là tần suất không còn thường xuyên như trước, một thời gian sau mới khỏi hẳn.

Không biết có phải mỗi ngày đều khóc quá nhiều hay không, mà khẩu vị của Hắc Đản cũng tăng lên, trước kia mỗi ngày uống bảy lần, mỗi lần uống 60ml sữa bột, hiện tại nhất định phải uống mười một lần một ngày, ăn cũng không có giới hạn, đói thì cho ăn, nhưng với cách này, sữa bột hàng tháng của Hắc Đản nhiều hơn trước rất nhiều.

Số tiền chị để lại cũng đủ, nhưng Kế Hoan hiện tại không định dùng. Anh muốn đi làm thêm, nhưng tiệm sửa xe lúc trước không dễ quay lại, lần trước tạm ứng tiền lương đã khiến sếp không hài lòng, hơn nữa giờ giấc làm việc ở đó thất thường, thường xuyên phải tăng ca.

Trước đây khi thị lực của ông nội còn tốt, Kế Hoan sẽ trốn học đi làm để có thể về nhà đúng giờ nhất có thể, nhưng bây giờ thị lực của ông nội đã yếu hơn xưa nhiều, trong nhà lại có thêm thằng nhóc con, cho dù chủ tiệm sửa xe muốn anh quay về làm, anh cũng không chịu.

Lúc này, bạn cùng lớp Vương Tiểu Xuyên bỗng nảy ra ý giúp đỡ: trực tiếp nói với cha mẹ về Kế Hoan, cha mẹ lập tức tìm cho Kế Hoan một công việc làm thêm trong viện dưỡng lão.

"Trạm phòng dịch gần đây không có chỗ trống, nhưng chỗ làm của dì tớ ở viện dưỡng lão có vị trí trống, tiền lương cao cũng hơn ở trạm xá..." Vương Tiểu Xuyên vẻ mặt áy náy giải thích. Trong suy nghĩ

của hắn, công việc tại trạm phòng chống dịch thích hợp với Kế Hoan hơn, dù sao cha mẹ cậu cũng làm quản lý ở đó.

"Đã rất tốt rồi. Tớ chỉ cần đến làm việc bốn tiếng một ngày, tiền lương cũng gấp đôi chỗ làm thêm trước đây." Có lẽ đã từng bị lợi dụng, nhưng cũng không quan trọng, tiệm sửa xe đó là nơi duy nhất sẵn sàng cho anh cơ hội việc làm trong thị trấn.

"A? Kế Hoan, cậu từng làm thêm ở tiệm sửa xe sao?" Vương Tiểu Xuyên lập tức chú ý tới lời nói của Kế Hoan.

“Ừm, tài chính của gia đình tớ tương đối eo hẹp.” Kế Hoan gật đầu, thẳng thắn nói.

"A... xin lỗi!" Vương Tiểu Xuyên lúng búng.

“Không sao.” Kế Hoan lắc đầu: “Nhưng điều kiện tài chính của gia đình cậu rất ổn, đâu cần đi làm thêm chứ?”

Vừa rồi Vương Tiểu Xuyên nói lần này sẽ cùng anh đi làm công, điều này khiến Kế Hoan có hơi kinh ngạc.

"Uh... là thực tập! Là thực tập! Cậu biết đấy, nhà tớ đều làm trong hệ thống y tế , chuyện trước đây chúng ta quên đi. Sau khi xin được vắc xin cho cậu, tớ phát hiện mình có chút hứng thú với phương diện này. Cho nên tớ muốn thử trước một chút, cha mẹ tớ rất vui ..."

Đây thực sự là một bất ngờ vô cùng lớn.

Vì để có thể nói nhiều thêm vài câu với Kế Hoan, Vương Tiểu Xuyên lần đầu tiên hoàn thành tất cả bài tập mùa đông nhanh như vậy, điều này thực sự khiến cha mẹ cậu ngạc nhiên! Thậm chí khi hỏi chuyện xin làm thêm với bố mẹ mình, bố mẹ của Vương Tiểu Xuyên còn ngạc nhiên hơn nữa! Có trời mới biết, con trai họ trước đây không có hứng thú làm bác sĩ, nó muốn làm lập trình viên, nhưng bây giờ tìm việc khó quá, cử nhân IT nhiều lắm, sao nắm chắc bằng làm bác sĩ trong gia đình có truyền thống, quan hệ thâm căn đế cố chứ?

Rốt cuộc, đáng thương tâm tư của bậc cha mẹ.

Kể từ khi biết được chính Kế Hoan là người gián tiếp thúc đẩy con trai mình hoàn thành bài tập nhanh như vậy, thậm chí còn là người khiến con trai bỗng muốn trở thành bác sĩ, hơn nữa anh còn từng giúp đỡ Vương Tiểu Xuyên thoát khỏi bọn bắt nạt, nên dù chưa từng gặp mặt nhưng bố mẹ Vương Tiểu Xuyên có ấn tượng rất tốt với Kế Hoan. Sau khi biết nhà Kế Hoan vừa có thêm một đứa trẻ mới, bố mẹ cậu đã bảo Vương Tiểu Xuyên tặng thẻ mua sắm của cửa hàng mẹ và bé gần đó cho Kế Hoan. Nói thật, liên quan đến công việc của họ, thứ này là không thể thiếu, trong gia đình cũng chẳng có trẻ sơ sinh, chẳng bằng tặng cho bạn tốt của con trai.

Ngày hôm sau, Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên đi làm đúng giờ.

Viện dưỡng lão nằm ở một hướng khác của thị trấn, cũng là trên một ngọn núi, nhưng ngọn núi này nổi tiếng hơn nhiều so với ngọn núi nhà Kế Hoan đang ở, đương nhiên không đến mức vang danh toàn quốc, nhưng là nơi mọi người trong thị trấn đều biết.

Thực tế chỉ có một ngọn núi ở Bát Đức trấn, từng tầng uốn lượn cao thấp bao bọc Bát Đức trấn ở giữa, nhưng khi mọi người nhắc đến núi Ba Đức, họ chỉ nghĩ đến nơi này. Phong cảnh tú lệ, cây cỏ tươi tốt, cho dù là mùa đông vẫn xanh tươi, không giống như ở nhà của Kế Hoan, rất khó nhìn thấy màu xanh. Không vì lý do nào khác – tất cả là nhờ suối nước nóng ở đây.

Nơi này có suối nước nóng quanh năm, người dân trong trấn thường đến suối nước nóng để thư giãn, bệnh viện và viện điều dưỡng trong trấn cũng được xây dựng ở đây, ngoài ra còn có rất nhiều khách sạn suối nước nóng sang trọng. Nói cho sang là khách sạn, nhưng trên thực tế nó không tráng lệ chút nào, ngược lại giống như nhà tắm lớn hơn, nhưng Kế Hoan chưa đến đó bao giờ cả.

"Ở đây đẹp không? Giữa thung lũng vẫn có hoa để ngắm! Lát nữa chúng ta có thể đi thưởng hoa." Tuy rằng đã đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng người cùng đi lần này lại là Kế Hoan. Vì vậy, phong cảnh quen thuộc cũng trở nên xinh đẹp lạ thường. Thấy Kế Hoan thất thần nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cậu có chút tò mò nhìn theo ánh mắt của Kế Hoan: "Bên kia chỉ có cỏ, chẳng lẽ có loài nào hiếm có khó tìm?"

Nghe hắn nói như vậy, Kế Hoan dời ánh mắt đi: "Không phải, chỉ là cỏ heo mà thôi. Cỏ trên chỗ nhà tớ trụi lâu rồi, không ngờ cỏ ở đây lại tươi tốt như vậy, lúc nào tam tầm thì thuận tiện cắt về nhà cho heo”

Vẻ mặt của Vương Tiểu Xuyên lập tức chuyển thành →囧!

Ừm, đối với những người theo chủ nghĩa thực dụng, những thứ đẹp đẽ chẳng bao giờ tốt bằng những thứ thực tế.

Hai thiếu niên nói chuyện ngắt quãng một lúc thì đến đích.

Viện điều dưỡng nơi họ sẽ làm việc nằm hơi xa trên sườn núi, đó là một trong những viện điều dưỡng tốt nhất ở Thị trấn Bát Đức. Vừa đến cổng viện dưỡng lão đã có một người phụ nữ trung niên mặc áo choàng trắng đứng đợi ở đó, lúc nhìn thấy, Vương Tiểu Xuyên liền tươi cười chào hỏi.

“Dì, đây là Kế Hoan, bạn học của con, Kế Hoan, đây là dì của tớ.” Vương Tiểu Xuyên lập tức giới thiệu Kế Hoan với dì của mình. Nhưng phần giới thiệu của cậu ta hơi là lạ: cậu quên giới thiệu tên dì của mình.

Vì vậy Kế Hoan sững sờ.

"Xem tiểu tử này, cũng không biết giới thiệu cho rõ ràng. Dì họ Trương, gọi cô là dì Trương cũng được." Bước vào viện điều dưỡng, nàng giới thiệu môi trường của viện điều dưỡng với họ.

Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên được phân công đến Khoa Y tá, tuy không thể làm những việc mà y tá chuyên nghiệp thường làm, nhưng có thể học hỏi để giúp đỡ họ.

Dì của Vương Tiểu Xuyên lấy danh nghĩa người thân giới thiệu Kế Hoan và Vương Tiểu Xuyên với ông chủ bộ phận điều dưỡng, đồng thời mỉm cười ám chỉ nên quan tâm đến hai đứa cháu này nhiều hơn, nhưng những việc nên làm thì cứ sai bảo, sau đó cô vẫy tay tạm biệt.

Rõ ràng dì Vương Tiểu Xuyên rất có sức ảnh hưởng ở đây, các y tá dẫn dắt họ vô cùng kiên nhẫn, mấy mánh khóe nhỏ nên dạy cũng không giấu diếm chút nào, so với kinh nghiệm trước đây của Kế Hoan trong tiệm sửa xe, có thể nói là trên trời dưới đất. Khi chỉ còn lại hai người, Kế Hoan nhịn không được cảm khái với Vương Tiểu Xuyên một câu.

Vương Tiểu Xuyên cười nói: "Không phải dì tớ nhân duyên tốt, mà là dì ấy phụ trách đánh giá biểu hiện của mọi người trong viện dưỡng lão, bọn họ đương nhiên phải cố gắng tạo quan hệ tốt."

Kế Hoan sửng sốt một chút, trầm ngâm một hồi rồi gật đầu.

Họ làm việc bốn giờ một ngày, được bao ăn, thẻ nhân viên có điểm nạp hàng tháng, với số điểm này, họ có thể đến siêu thị trong viện dưỡng lão để mua đồ dùng và sữa bột.

Hầu hết những người sống trong viện dưỡng lão này đều là người già, vì có kinh nghiệm ở chung với ông nội, Kế Hoan nhanh chóng nắm bắt được những điều mà "lão sư" (y tá đưa họ đến) đã dạy cho mình, nhanh chóng đảm nhận được toàn bộ công việc chính của một hộ công, Vương Tiểu Xuyên chỉ có thể ở một bên làm trở thủ, vẻ mặt hơi ai oán. Kế Hoan động viên cậu vài câu, sau đó càng thêm nghiêm túc học cách chăm sóc người già với các y tá. Ông nội đã già rồi, những chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến dùng đến, lúc này anh thật lòng biết ơn Vương Tiểu Xuyên đã giới thiệu mình đến làm việc ở đây.

Cũng là sau khi đến làm việc, anh mới biết tìm việc ở đây khó đến thế nào, không phải do công việc trước đây của anh lương thấp, mà là vì công việc lương cao như vậy căn bản phải nhờ đến bối cảnh.

Vì biết là khó nên anh càng cảm kích Vương Tiểu Xuyên hơn. Mà cách Kế Hoan thể hiện lòng cũng rất thực tế, đó là dạy Vương Tiểu Xuyên làm việc, lúc Vương Tiểu Xuyên chưa hoàn thành thì cùng nhau làm. Sau một thời gian dài, mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt hơn, hai bên vừa là thầy vừa là bạn. Biết phổi Vương Tiểu Xuyên không tốt, Kế Hoan mỗi ngày đều mang cho hắn một quả lê đông lạnh từ trong hầm nhà mình, Vương Tiểu Xuyên rất yêu thích, nhưng cũng có chút xấu hổ:

"Tuy rằng phổi của tớ không tốt, nhưng cũng kỳ quái... Gần đây tớ thật sự không ho nhiều lắm nữa. Tính ra thì từ khi gặp cậu, tớ đã không đỡ hơn..."

Lúc đầu cậu chỉ nói bâng quơ vậy thôi, nhưng sau đó vô tình nghĩ lại, bỗng nhận ra điều đó hình như là sự thật.

" Trước đây tớ từng nghĩ, Kế Hoan, bầu không khí xung quanh cậu hình như trong lành hơn bình thường!"

Trong giờ nghỉ trưa, Vương Tiểu Xuyên vừa ăn lê vừa nói với Kế Hoan.

Đôi mắt mảnh mai của Kế Hoan xẹt qua mặt cậu: "Có lẽ là do trong cơ thể tớ có nhiều ion âm, dù sao nhà tớ cũng ở trên núi."

"Ha ha, đúng rồi! Sau này chắc tớ cũng lên núi sống xem sao, có lẽ sẽ khỏi hẳn."

Hai thiếu niên cười nói vui vẻ, hôm nay tan làm sớm, hai người hẹn nhau cùng về nhà.

Khi họ đang ngồi đối diện viện dưỡng lão và đợi xe buýt, Vương Tiểu Xuyên đột nhiên hắt hơi rồi ho không ngừng. Cậu ho đến mức mặt đỏ bừng lên, Kế Hoan vừa định đỡ cậu trở về viện dưỡng lão, một đoàn xe đột nhiên chạy ngang qua.

Đó là một dòng xe rất đắt tiền, không ít người chạy ra khỏi viện dưỡng lão xem náo nhiệt.

Kế Hoan cau mày.

Đoàn xe dài chặn đường Kế Hoan trở về viện dưỡng lão, Kế Hoan không còn cách nào khác, đành phải đỡ Vương Tiểu Xuyên đợi đoàn xe đi qua.

Kế Hoan vô thức nhìn chằm chằm từng chiếc xe lướt qua trước mặt. Sau đó, cửa sổ của hàng ghế sau của chiếc xe giữa đột nhiên mở ra một chút.

Anh nhìn thấy một bàn tay.

Một bàn tay rất nhợt nhạt với những đốt ngón tay mảnh khảnh và thanh tú, bàn tay đó thò qua cửa kính ô tô đang mở, như thể ném thứ gì đó, rồi cửa kính ô tô cứ như vậy đóng lại.

Chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, nhưng không biết vì sao, Kế Hoan lại bị cảnh tượng kia hấp dẫn không dời mắt, cho đến khi cả đoàn xe đã rời đi, trong đầu anh vẫn còn đang lặp lại động tác của bàn tay vừa rồi.

Cuối cùng, Vương Tiểu Xuyên ho khan khiến anh tỉnh táo lại, dưới sự kiên quyết của Vương Tiểu Xuyên, bọn họ cũng không trở lại viện dưỡng lão, mà là vội vàng lên chiếc xe buýt vừa tới rời đi.