Chương 30: Vòng tay

Bạch Vũ Mộng ngẩn ra, không có chút phản ứng, đến khi phản ứng lại, không để ý tới Lam Hạo Thần.

Bỗng nhiên Bạch Vũ Mộng liền đứng lên quan sát chỗ này, nơi này hình như khá an toàn, nhưng sao có thể có một nơi như vậy chứ?

Bạch Vũ Mộng nhìn cầu thang kia, mắt đầy phức tạp, không biết kế tiếp còn gì nữa, có phải sẽ còn làm cho nàng kinh ngạc hơn không.

Lam Hạo Thần đi tới lôi kéo tay Bạch Vũ Mộng, tỏ vẻ hắn sẽ luôn ở cùng nàng. Bạch Vũ Mộng an ủi cười, nâng bước lên cầu thang.

Những người khác thấy Bạch Vũ Mộng đi rồi, vội vàng đi theo, lúc đến nơi, nơi đó có một cánh cửa, nhưng cũng không bị khóa lại.

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng đẩy, cửa liền mở. Nhưng bên trong không có gì nguy hiểm!

Ánh sáng đầy phòng chói mắt, làm mọi người không mở mắt được. Lam Hạo Thần vươn tay che ở trước mắt Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng hơi thích ứng một chút, mới hất tay hắn ra.

Lúc này Bạch Vũ Mộng mới nhìn rõ, thì ra là đầy phòng châu báu. Những người khác lập tức tiến lên, bắt đầu điên cuồng thu gom.

Ở đây đều là châu báu quý hiếm, rất nhiều thứ cực kỳ trân quý, để có được những thứ kia, có thể phải tiêu tốn nhiều năm, mọi người tất nhiên đều đi lên để lấy.

Bọn họ muốn làm võ lâm minh chủ vì cái gì? Trừ bỏ vì quyền lợi của minh chủ, còn lại chính là tiền tài, tiền tài mới là nguyên nhân chủ yếu.

Xem mọi người đều đến đó, Bạch Vũ Mộng lại đứng bất động, đứng tại chỗ cũng chỉ có Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần, cùng thủ hạ của hai người.

Bọn họ đều trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, tất nhiên nghị lực rất tốt.

Huống hồ, những thứ này đối với bọn họ mà nói cũng không tính là gì, đây là nguyên nhân Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần mang mấy người bọn họ theo.

Bất quá, làm bọn hắn kinh ngạc là, cư nhiên còn có mấy nguời khác cũng không có phản ứng gì, trong đó một người toàn thân đều lạnh lùng, tản ra sát khí nhàn nhạt.

Mặt khác vài người khác cũng là chưởng môn các môn phái, tuy rằng lộ ra thần sắc tham lam, bất quá quyền lợi đối với bọn họ quan trọng hơn, quả nhiên là lão hồ li.

Bạch Vũ Mộng vẫn nhìn nguời lạnh lùng kia, làm Lam Hạo Thần bất mãn, nắm tay Bạch Vũ Mộng thật chặt. Bạch Vũ Mộng giương mắt nhìn hắn, liền dời tầm mắt đi.

Bạch Vũ Mộng dễ dàng đi qua đám châu báu này, quay đầu lại nhìn những người đó một cái, xem ra, chỉ còn lại có vài người.

Đứng ở ngoài tháp Thượng Quan Diệu Nhiên xem những người bị dẫn ra, thở dài. Lúc trước nói có khả năng sẽ chết ở bên trong chỉ là lừa bọn họ, muốn làm cho bọn họ biết khó mà lui thôi.

Công kích trong đó, cũng không phải là thật, sẽ làm người ta cảm giác bản thân nhận thống khổ, nhưng sau thống khổ đó, bọn họ sẽ bị tống ra ngoài, bất quá, cảm giác này có lẽ là suốt đời khó quên.

Nhưng tầng thứ nhất cho tàn sát nhau là thật, hơn nữa từ tầng thứ bảy, công kích đều là thật, có thể còn sống ra ngoài hay không, liền xem tạo hóa của họ thôi.

Hắn cũng từng đi vào, nhưng đến tầng thứ tám, hắn đã bị bức đi ra, không biết có người nào có thể đến tầng thứ mười hay không. Người kia, cũng nên xuất hiện rồi.

Nhìn những người đứng chung quanh tháp tập trung tinh thần, Thượng Quan Diệu Nhiên cười nhạo một tiếng, thật không biết tự lượng sức mình!

Bên trong tháp, Bạch Vũ Mộng đã đến tầng thứ bảy, trải qua lượng ánh sáng vừa rồi, hiện tại đột nhiên đến nơi tối như vậy, trong lúc nhất thời căn bản là trì hoãn không đi tới.

Không thể thấy rõ mọi thứ, không biết sẽ có gì nguy hiểm: chuyện này đối với mọi người đều rất nguy hiểm. Vì thế liền có một người lấy ra hỏa chiết tử *.

(*

thứ người xưa dùng để đánh lửa, là một ống bên trong có bỏ than hồng)

Thắp sáng hỏa chiết tử, một góc nhỏ liền được chiếu sáng. Bạch Vũ Mộng nhìn theo ánh sáng, cẩn thận nhìn chung quanh, để sau, cái kia là cái gì?

Bạch Vũ Mộng nhìn rõ, ở bốn phía trên tường, dày đặc ma trận màu trận màu đen tạo thành một khối, chỉ không biết là cái gì.

Một lát sau, vài thứ kia vậy mà bắt đầu mở ra. Đầu tiên là gần, sau đó lại là phía xa. Rất nhanh phá xác mà ra.

Một cái, hai cái... Mọi người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, đây là cái gì? Bạch Vũ Mộng xem, có chút giống bươm bướm lại có chút giống động vật biết bay.

Trong phòng bay vòng quanh, toàn thân đều màu đen, chỉ có ở giữa có một hai đốm hoa văn rực rỡ, ở chung quanh mắt còn có một vòng tròn màu trắng.

Mọi người vội vàng ngăn cản chúng bay đến, nhưng vẫn có không ít người dính phải bụi phấn ngã xuống, rất nhanh cả người đều ngứa, từng điểm đỏ che kín toàn thân.

Còn có một người khác càng thêm bất hạnh, hình như là bị chúng cắn một ngụm, miệng vết thương biến thành màu đen, người nọ lập tức sùi bọt mép mà chết.

Mục tiêu quá nhỏ, số lượng lại đông, rất khó đưa tiêu diệt toàn bộ!

Bạch Vũ Mộng phát hiện dấu hiệu, nghi hoặc vì sao lúc đến không có, hiện tại lại sinh sản ra số lượng lớn như vậy? Khóe mắt liếc đến hỏa chiết tử, lập tức hô.

"Mau tắt lửa, bằng không chúng sẽ càng ngày càng nhiều!" Không biết vì sao, người nọ rất tin tưởng lời nói của Bạch Vũ Mộng, lập tức dập tắt hỏa chiết tử trong tay.

Mọi người đều là người tập võ, tự nhiên trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ, Bạch Vũ Mộng nhìn một chút, quả nhiên, những hạt trên vách đã không nứt ra nữa.

Bạch Vũ Mộng lập tức lấy ngân châm ra, không ngừng phi về phía những thứ kia. Chỉ là, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, không chừng còn chưa tiêu diệt hết, bản thân đã mệt chết rồi.

Bạch Vũ Mộng nghĩ nghĩ, có nhiệt lượng, mấy thứ này mới có thể ấp trứng, như vậy, nếu trong hoàn cảnh lạnh lẽo, bọn chúng có phải sẽ chết hay không?

Nhưng hiện tại làm sao có thể làm lạnh nơi này được, ngược lại hỏi Lam Hạo Thần: "Ngươi có mang cái gì lạnh theo không?"

Lam Hạo Thần tựa hồ cũng nghĩ tới ý của Bạch Vũ Mộng, nhưng bất đắc dĩ là, hắn hiện tại không có vật như vậy. Chỉ có thể lắc đầu.

Bất quá hắn lại nghĩ đến một việc: "Nàng có thể thử xem vòng tay của nàng, nói không chừng có thể trợ giúp!” Bị Lam Hạo Thần nhắc cho tỉnh, Bạch Vũ Mộng liền phản ứng lại.

Nhìn vòng tay, nhưng nàng căn bản cũng không biết nên sử dụng thế nào, một bộ vô thố đứng ở đó. Lam Hạo Thần luôn bảo hộ bên người Bạch Vũ Mộng, để cho nàng an toàn suy xét.

Bạch Vũ Mộng thử tập trung tinh thần, trong lòng luôn mặc niệm cái gì đó lạnh lạnh. Vòng tay tựa hồ vẫn không có phản ứng gì. Bạch Vũ Mộng không buông tay, một mực yên lặng nhớ kỹ.

Kỳ tích rốt cục xuất hiện, vòng tay lòe ra tia sáng màu lam, rất nhanh, từ bên trong phóng ra khí lạnh, những thứ kia rốt cục chịu không được rét lạnh, lại lùi về bên trong kén.

Bạch Vũ Mộng cảm thụ được khí lạnh trên tay, trong lòng lại rất nghi hoặc. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nàng thật không thích loại cảm giác mờ mịt không biết gì này.

Bất quá, tạm thời không thể nghĩ nhiều, hiện tại trừ bỏ đoàn người Bạch Vũ Mộng, cũng chỉ còn lại có ba người, vừa rồi nàng nhìn thoáng qua người lạnh lùng kia cũng ở trong đó.