Chương 7

Thời gian sau đó, lão nhân lôi thôi một mực chỉ điểm nội công cùng võ học tu luyện của Lý Hàn Lâm, bốn phía rừng sâu nguyên thủy, đồi núi hồ nước, đều biến thành sân luyện công tự nhiên của Lý Hàn Lâm, khắp nơi đều có thân ảnh tung bay trên dưới của hắn.

Ban ngày hắn đi theo lão nhân lôi thôi luyện tập khinh công kiếm pháp, bắt chim thú, hái quả dại. Buổi tối lão đầu liền dạy Lý Hàn Lâm tâm pháp Kỳ Lân Quyết. Ngày qua ngày, nội công, võ học của Lý Hàn Lâm đều đạt tới trình độ mà lão đầu khó có thể so sánh được, có mấy lần đối công với lão đầu, không hề rơi vào thế hạ phong của đối phương.

Một ngày, Lý Hàn Lâm từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, phát hiện trên giường đá của lão nhân lôi thôi kia không có một bóng người. Hắn đi ra khỏi nhà đá, lại phát hiện lão đầu một mình một người, ngồi ở cách đó không xa bên hồ.

- Chào buổi sáng sư phụ... Lý Hàn Lâm thấy lão đầu mặt hướng hồ nước, dựa theo thói quen quỳ xuống chào hỏi

- Hàn Lâm! Sư phụ dạy ngươi bao nhiêu thời gian, ngươi còn nhớ rõ? Khẩu khí của lão đầu đột nhiên trở nên nghiêm túc, điều này làm cho Lý Hàn Lâm có chút bất an.

- Một năm, hai tháng và 17 ngày. Lý Hàn Lâm có thói quen ghi chép ngày tháng, mỗi một ngày liền vẽ ra một dấu vết trên tường, cho nên nhớ rõ ràng.

Lão đầu thở dài một hơi : "Hàn Lâm, đồ nhi của ta .. ta đã không còn gì có thể dạy cho ngươi, ngươi nên đi ra ngoài báo thù."

Lý Hàn Lâm vui vẻ, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống : "Vậy, sư phụ, ngài làm sao bây giờ ..

- Sư phụ ngươi, ta đã kéo dài quá lâu, là nên biến mất! Lão đầu xoay người lại, đưa tay hút Lý Hàn Lâm qua. Lý Hàn Lâm muốn phản kháng, lại cảm giác bàn tay lão đầu nhanh chóng đặt ở trên trán của hắn, Lý Hàn Lâm chỉ cảm giác trong đầu mình giống như bị cưỡng ép rót vào, mấy thứ này càng ngày càng nhiều, Lý Hàn Lâm đau đầu muốn nứt ra.

- Vi sư thọ nguyên sắp hết, đợi không được lâu như vậy, liền quán đỉnh truyền công cho ngươi, để cho ngươi nâng cao một bước!

Cảm giác bất an trong lòng Lý Hàn Lâm biến thành hiện thực, nước mắt của nàng nhất thời tràn mi nói : "Sư phụ! Van cầu người không muốn chết ! Ta không cần công lực của người! Không cần ...

- Đồ nhi ngốc, ta vốn là người đáng chết... Hơn mười năm trước có lẽ ta đã đáng chết rồi! Hiện tại ngươi, ngay cả ta cũng không cách nào đạt tới. Trong sơn động của vi sư còn có một thanh Bích Hải Cuồng Lâm kiếm, chính là chí bảo sư môn Kỳ Lân môn ta, xem như lễ vật cuối cùng ta tặng cho ngươi ..

Rốt cục truyền công xong, đầu Lý Hàn Lâm rốt cục không đau, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng sư phụ, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Lão già lôi thôi cả người tử khí, nguyên lai làn da trơn bóng đã biến thành khô héo, cả người giống như già đi mười mấy tuổi.

- Đồ nhi ngốc, nhớ kỹ, vi sư vẫn không nói cho ngươi biết tên của mình, vi sư... Lão tử gọi Tả Đạo Thanh... Lão đầu dùng khí lực còn lại, vuốt ve khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Lý Hàn Lâm.

- Sư phụ! Sư phụ! Sư phụ! Đừng mà! Lý Hàn Lâm lệ rơi đầy mặt, nhưng tay Tả Đạo Thanh vuốt ve hắn đã buông xuống, dĩ nhiên tiên đi.

Sau một phen tìm kiếm, Lý Hàn Lâm tìm được bội kiếm của Tả Đạo Thanh, chính là thanh Bích Hải Cuồng Lâm Kiếm kia. Vỏ kiếm cùng chuôi kiếm cũng không có gì dư thừa trang trí, rút kiếm ra, kiếm dài ba thước hai, nặng chín cân. Lý Hàn Lâm tiện tay bổ vào thạch án trong động, thạch án kiên cố như đậu hũ bị chém thành hai đoạn.

- Kiếm tốt! Đúng là kiếm tốt! Lý Hàn Lâm cảm thán một phen, đi ra ngoài động, đem một ít bụi cây che lấp ở cửa động.



Ở trên bãi đất trống bên ngoài, Lý Hàn Lâm đem di thể Tả Đạo Thanh thu liễm lại hậu táng, lại dùng bảo kiếm bổ ra đại thụ cùng núi đá làm quan tài cùng bia mộ cho lão đầu, lại dùng kiếm ở phía trên viết khắc chữ:

Ân sư Kỳ Lân môn tả đạo thanh mộ đồ Lý Hàn Lâm khóc lập tức

Lý Hàn Lâm ở trước mộ cung kính kính dập đầu mười cái, sau đó vận khinh công, giẫm lên núi đá dốc đứng bay lên vách núi kia.

Một năm trôi qua, Viên Khúc Nhai vẫn như cũ, Lý Hàn Lâm bay lêи đỉиɦ núi, lại còn có môn nhân chính phái đang thu thập thảo dược.

- Này, mọi người! Các ngươi là đệ tử của Huyền Thành Tử sao! Lý Hàn Lâm hô với những đệ tử ngoại môn đang hái thuốc.

Một cái ngoại môn đệ tử đột nhiên nghe được có người gọi hắn, quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời sợ tới tè ra quần : "Dã nhân!

- Gì cơ? Một người khác nhìn thấy Lý Hàn Lâm, sợ tới mức ngay cả giỏ thuốc cũng không cần nữa : "Mẹ ơi, dã nhân, có dã nhân, sư huynh mau chạy đi, hai người lập tức chạy không thấy bóng dáng tăm hơi."

- ... Lý Hàn Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên cười khúc khích, một năm ở dưới đáy núi này chỉ biết luyện võ với Tả Đạo Thanh, lôi thôi lếch thếch. Thời gian dài như vậy chính mình đã sớm rối bù mặt, hơn nữa còn mặc thô ma làm quần áo, trách không được những người đó nói mình giống cái dã nhân. Lý Hàn Lâm rút Bích Hải Cuồng Lâm Kiếm ra, cắt đi phần lớn râu cùng tóc của mình.

- Là nên quay về tông môn nhìn xem! Lý Hàn Lâm hơi thu thập một chút, đem kiếm đeo trên người, chạy như điên.

Dọc theo đường đi cảnh tượng trôi qua cực nhanh về phía sau, từ khi Tả Đạo Thanh qua đời, hắn chưa bao giờ thống khoái như thế. Lý Hàn Lâm một đường thét dài, ngược lại dọa sợ không ít môn nhân chính phái đang cõng nước hái thuốc. Sau một hồi gà bay chó sủa, mọi người chỉ thấy một "Dã nhân" lôi thôi lếch thếch đạp lên đường núi đi thông Chính Nhất Phái tuyệt trần mà đi.

- Lão tổ... Ngươi chậm một chút... Nguyệt Nô... Hậu đình... Thật trướng...

Chính Nhất điện tầng hầm ngầm, trên giường lớn, một già một trẻ hai bộ thân thể lẫn nhau quấn quít. Bạch Sơn lão tổ đem đại sư tỷ lãnh diễm cao quý của phái Chính Nhất bày thành tư thế chó bò, nâng gậy thịt dữ tợn của mình, tiến vào hậu đình của nàng.

Song hoàn của Bạch Sơn lão tổ va chạm với thịt mềm của nữ thể : "Ba ba không dứt bên tai. Tuy rằng dùng mật ong bôi trơn, nhưng hậu đình của Tiết Như Nguyệt vẫn có vẻ khô khốc, thịt bổng khô gầy dữ tợn ở hậu đình của nữ thể dưới thân ra vào ra vào, mỗi lần đều mang ra một ít dịch thể trộn lẫn bọt biển.

- Nguyệt Nô.. . Hậu đình của ngươi.. . So sánh với Tiên Nhân Ngọc Động của ngươi, tư vị hoàn toàn bất đồng! Đồ lão phu đưa cho ngươi... Xem ra vẫn có chút chỗ tốt! Bạch Sơn lão tổ nâng lấy hai cánh mông Tiết Như Nguyệt, từng chút từng chút cắm vào, mỗi lần côn ŧᏂịŧ khô gầy dữ tợn kia, đều sẽ tận căn đâm vào chỗ sâu nhất hậu tràng của Tiết Như Nguyệt.

- Nguyệt Nô.. . Ngài cho Nguyệt Nô... Lưu Ly Hậu Đình Châu... Nguyệt Nô.. . Mỗi ngày đều đeo... Tham gia khóa học buổi sáng... Lúc... Thiếu chút nữa bị phát hiện... Tiết Như Nguyệt bị từng đợt kɧoáı ©ảʍ khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả trong hậu đình kia làm cho hồn bay lên trời, lại lên mây xanh, ngay cả nói cũng không lưu loát.

- Bạch Sơn lão tổ còn muốn nói cái gì, đột nhiên dừng lại, đem kia trong hậu đình côn ŧᏂịŧ rút ra, thật nhanh mặc vào quần áo, lại biến thành cái kia tiên phong đạo cốt chính nhất phái chưởng môn.

- Lão tổ? Có chuyện gì vậy? Tiết Như Nguyệt nằm nghiêng trên giường, còn tưởng rằng mình không có hầu hạ tốt Bạch Sơn lão tổ.

- Lão phu cảm thấy có một cỗ khí tức cường đại chạy về phía chúng ta! Kỳ quái, như thế nào vô cớ có cao thủ lên núi, lại không được lễ bái thϊếp? Bạch Sơn lão tổ thắt chặt đai lưng, đi ra tầng hầm ngầm, mà Tiết Như Nguyệt cầm lấy một khối khăn lụa, lau khô vết bẩn bên ngoài hậu đình, mới mặc vào đạo trang, vội vàng đi theo.



- Nguyệt Nô! Triệu tập môn hạ thân truyền đệ tử, toàn bộ! Lão tổ suy nghĩ trong chốc lát, trầm giọng nói.

- Để làm gì?

- Khí tức cường đại, lẻ loi một mình, không có trước bái thϊếp, sợ là tới trả thù! Các ngươi đi tìm người này trước đi, lúc này hắn hẳn là ở giữa sườn núi, lát nữa lão phu đi gặp một hồi hắn!.. Chờ đã!

Bạch Sơn lão tổ đột nhiên cười hắc hắc : "Nguyệt Nô, đem lão phu cho đồ vật cắm vào hậu đình lại đi!

- Vâng! Tiết Như Nguyệt không dám không theo, nàng vén lên làn váy liền thân ở vị trí mông của mình, từ trong tay khô gầy của Bạch Sơn lão tổ tiếp nhận một món đồ giống như "Trân Châu xuyến ". Lưu Ly Hậu Đình châu này đến từ Ly Thiên thành, nghe nói là từ trong tay Hợp Hoan tông chảy ra. Nhưng bất đồng chính là trân châu này là dùng lưu ly châu tốt xâu thành, mà không phải mộc châu bình thường hoặc là thiết châu, hơn nữa một chuỗi hạt này rõ ràng phải lớn hơn rất nhiều, hiển nhiên là vì gia tăng lạc thú của nữ tính.

Khi Lưu Ly châu lạnh như băng tiếp xúc đến hậu đình, Tiết Như Nguyệt cảm giác cả người giật mình, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng hậu đình trướng đau, đem viên Lưu Ly châu thứ nhất nhét vào hậu đình của mình, sau đó là viên thứ hai, viên thứ ba...

Thẳng đến viên Lưu Ly châu thứ bảy bị nhét vào hậu đình, Tiết Như Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

- Lão tổ, đồ vật đeo lên... Tiết Như Nguyệt nói.

- Nói lại đi! Bạch Sơn lão tổ có chút không vui.

- Lão tổ, Tiết Như Nguyệt hít sâu một hơi : "Tiện nô Tiết Như Nguyệt, đã đem lưu ly hậu đình châu lão tổ ban cho, nhét vào hậu đình tiện nô, thỉnh lão tổ thưởng thức! Tiết Như Nguyệt run rẩy xoay người đem làn váy liền thân vén lên, cho Bạch Sơn lão tổ thưởng thức.

Chỉ thấy giữa hai cánh mông tròn trịa kia không có từng tấc, hậu đình hơi hơi biến sắc rõ ràng có thể thấy được, mà hậu đình tắc kia, chỉ để lại một nắm tay kim loại tinh tế, vươn ra hậu đình động thịt đóng chặt kia.

- Lưu ly hậu đình tắc này trải qua trường kỳ hậu đình mềm thịt ôn nhuận, lưu ly châu trong suốt sẽ dần dần biến thành màu sắc đυ.c ngầu, ngoại trừ đi vệ sinh, không được gỡ xuống! Nếu là lão phu phát hiện ngươi tự mình lấy xuống, đừng trách lão phu cho ngươi nếm thử ngồi mấy canh giờ mộc lừa tư vị! Tự nói, đeo mấy ngày? Lão tổ lạnh lùng nói.

- Mười bốn ngày. Tiết Như Nguyệt nói.

- Như thế rất tốt! Gần đây giúp lão phu xem xét nhiều một chút nội môn nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp! Lão phu chơi ngươi nhiều năm như vậy, ba cái động trên người ngươi lão phu đều chơi hết, cũng nên đổi khẩu vị! Mặt Bạch Sơn lão tổ lúc này mới giãn ra, vung tay lên với hư không, ý bảo mở cửa cung.

- Mở cửa cung! Người giữ cửa hét lớn một tiếng : "Oanh oanh oanh chính một điện dày nặng đại môn dưới tác dụng của cơ quan, chậm rãi mở ra."

Cho đến khi hai người vội vã rời khỏi chính điện, người canh cửa ngoài cửa lại hét lớn một tiếng : "Đóng!"

Cửa cung chậm rãi khép lại, cho đến khi hoàn toàn đóng lại.