Chương 12

Khương Dư Dạng cũng không nghĩ tới chuyện mình bị cảm cô lúc chiều lại bị người có tâm chụp được rồi đăng lên trên mạng, hơn nữa con ác ý sao tác quan hệ giữa cô và Lục Triều Dã.Đương nhiên, trước khi bên phía Lục Triều Dã xã giao thì Thẩm Dực đã vận dụng quan hệ đè chuyện này xuống.

Đáy mắt cô mờ mịt sương mù, hình dáng của Thẩm Dực trong mắt hư ảo đến mơ hồ.

Thẩm Dực buông lỏng tay cô ra, đôi mắt lạnh lùng: “Dạng Dạng, đừng ngoan cố với tôi, được không?”

Anh không chỉ nói về chuyện tối nay, mà còn cả sau này.

Cô không muốn lúc đi ra ngoài bị người khác trông thấy hốc mắt đỏ lên do vừa khóc xong nên chỉ có thể không ngừng kiềm nén cơn nghẹn ngào trong cổ họng.

Hiện tại Khương Dư Dạng như mảnh vỡ thủy tinh được giấy gói lại, vừa tới gần là có thể đâm anh máu me đầy tay dưới khuôn mặt ôn hoà.

Chỗ bị dính rượu vang đỏ trên váy đã nhăn dúm dó lại, Thẩm Dực không để cô tiếp tục rửa sạch mà trực tiếp vứt khăn ướt đã bẩn vào sọt rác.

“Đợi lát nữa về nhà đi ngang qua trung tâm thương mại thì em hãy mua thêm vài chiếc đi.” Miệng lưỡi anh vẫn dửng dưng như thường, giống như biển rộng khi không có sóng.

Lâm Bình Chi rời khỏi bữa tiệc, nghi ngờ đứng ở cửa phòng vệ sinh, nghe hơn nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.

Khương Dư Dạng Dạng muốn mở miệng trào phúng lại thấy được bóng dáng ngoài cửa, tai vách mạch rừng, hiện tại rất nhiều lời nén ở trong lòng sẽ càng thích hợp hơn.

“Cốc cốc cốc…” Lâm Bình Chi gõ cửa, thử nói một cách uyển chuyển: “Dạng Dạng, quần áo của cháu đã rửa sạch chưa? Ra ngoài ăn cơm trước đi, bằng không đồ ăn sẽ nguội mất.”

Sợ đồ ăn nguội? Đúng là một cái cớ hay.

Chỉ sợ Lâm Bình Chi càng lo lắng hai người trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, đến lúc đó Thẩm Dực sẽ không biết phải ăn nói thế nào với Ôn Phù.

Lúc Thẩm Dực ra hiệu cho cô đừng mở cửa thì Khương Dư Dạng sửa sang lại cảm xúc, dẫn đầu nắm lấy tay nắm cửa, mở ra đón lấy tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Lâm Bình Chi: “Cô ạ, cháu không sao, đã ổn rồi.”

Cô có thể gọi ông cụ là ông nội nhưng sẽ không gọi Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi một tiếng ba mẹ.

Lâm Bình Chi ngượng ngùng mà cười, ánh mắt đảo qua giữa hai người, hòng nhìn ra chút manh mối nào đó.

Bóng dáng cao lớn của Thẩm Dực che ở trước người cô, nhìn Lâm Bình Chi lãnh đạm mở miệng nói: “Không phải muốn đi ăn cơm sao? Đừng để ông cụ đợi lâu.”

Ba người một lần nữa trở lại trước bàn, dường như không khí của buổi tiệc vẫn giống lúc trước.

Khương Dư Dạng ăn từng miếng rau nhỏ, khi mọi người nâng chén nói chuyện trên trời dưới đất, thì cô giống như người ngoài cổ vũ bưng nước chanh uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng lạnh lẽo lướt qua yết hầu, uống đến mức bụng hơi căng lên, khi cô còn muốn rót đầy ly thì bình nước chanh đã bị Thẩm Dực bất động thanh sắc lâý đi.

Bờ môi anh còn mấp máy, đang nói về tình hình của bệnh viện Đông Y với bề trên trong nhà.

“Cháu muốn đầu tư lâu dài cho bên Đông y, mau chóng hình thành hành lang của ngành sản xuất, đề cao tỷ lệ nắm giữ thị trường.”

“Tuổi trẻ chính là vốn đấy, có thể chống đỡ được mạo hiểm.”

Thẩm Dực cười như không cười nói: “Cũng bình thường thôi ạ, ở trong giới này ai không chống đỡ được mạo hiểm thì chỉ có thể bị loại bỏ trước.”

Anh vẫn là Thẩm Dực cao cao tại thượng kia, bát luận là trường hợp ca múa săn bắn thế nào đều có thể dễ như trở bàn tay đùa bỡn lòng người.

Cơm nước xong, ông cụ Thẩm liền mời ông cụ Ôn vào thư phòng, hai nhà giao tình rất sâu, đám con cháu nhìn nhau cười, người thì xem TV, người thì chơi bài.

Có người gọi Thẩm Dực, anh vẫn ngồi trên ghế bất động như núi, dường như đang suy tư gì đó.

Anh có nỗi khổ của mình, nói thật, anh không có cảm giác gì với Ôn Phù, cũng hoàn toàn không sốt ruột kết hôn, nhưng đối tượng gây áp lực là ông cụ của hai nhà, trong hoàn cảnh hôm nay phải bàn bạc kỹ hơn chứ không thể phát tác ngay lập tức.

Người trưởng thành đưa ra mỗi một lựa chọn đều giống như thêm quả cân vào chiếc cân thăng bằng, không thể để đầu óc nóng lên rồi làm việc một cách kích động được.

Nhưng bữa Hồng Môn Yến này rốt cuộc đã kéo Khương Dư Dạng xuống nước, hai người cách một lớp thủy tinh không đập vỡ được, chỉ trông thấy bóng dáng mờ ảo của nhau.

Khương Dư Dạng vốn có tính cách không tranh giành không ầm ĩ, cô an tĩnh rúc trong góc nghịch ngón tay, rất dễ dàng làm người bỏ qua sự tồn tại của cô.

Lâm Bình Chi tìm một thời cơ qua đó, trên mặt nở nụ cười giả dối: “Dạng Dạng, sắp đến ngày giỗ của mẹ cháu rồi, năm nay trụ trì của chùa Đàm Chá mời cô qua đó cầu phúc, cháu cũng đi cùng đi.”

Thoạt tiên là cô sửng sốt hai giây rồi suy đoán dụng ý trong lời nói này của Lâm Bình Chi.

“Hương khói ở chùa Đàm Chá rất vượng, cầu phúc cũng rất linh, sau khi tới thủ đô cháu chưa từng về trấn, thắp nén hương cũng có thể an ủi mẹ cháu trên trời có linh thiêng.”

Lâm Bình Chi khuyên bảo đâu ra đấy, chính chọc vào nỗi đau của cô.

Khương Dư Dạng quả thật cảm thấy mình rất không hiếu thuận, mẹ qua đời ngần ấy năm, cho dù là tết Thanh Minh cô cũng không cố tình trở về một chuyến.

Kể từ ngày đến thủ đô, cô liền hạ quyết tâm nói lời tạm biệt với quá khứ.

“Vâng, cảm ơn cô ạ.” Khương Dư Dạng vĩnh viễn tỏ ra nhẫn nhục chịu đựng, ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt Lâm Bình Chi, nếu có một ngày trở nên ngỗ nghịch thì mới sẽ làm bà ta sinh nghi.

Đèn được thắp lên rực rỡ, bóng đêm đặc sệt như mực, chúc mừng ngày đại thọ của ông cụ xong, đoàn người đều có chút hứng thú rã rời.

Thẩm Dực không uống rượu, ý thức vẫn rất tỉnh táo, anh dẫn Khương Dư Dạng trực tiếp lái xe trở về Oceanwide International.

Suốt dọc đường hai người không hề nói chuyện, trong không khí như rót thủy ngân có độc vào, tô đậm và gãi đúng chỗ ngứa của màn kịch tối nay.

Khương Dư Dạng tắm rửa xong sau đó liền nhắm mắt ngủ, chỉ nghe thấy sột sột soạt soạt một lúc rồi phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Thẩm Dực khoác chiếc áo tắm dài, ngồi ở trước bàn trong phòng khách, anh đẩy kính, mắt nhìn chằm chằm nội dung trước màn hình máy tính.

Gần đây chính là thời kỳ cửa ải khí khăn của bệnh viện Đông Y, trong thời buổi toàn dân đầu tư mạo hiểm, một ít xí nghiệp bề ngoài huy hoàng nhưng không đủ vận số, cuối cùng kết quả không phải phá sản thì cũng là bị nuốt trọn thâu tóm.

Quân cờ Đông Y này là lợi thế tốt nhất trong tay anh, nhưng nhiều người nhìn chằm chằm cục thịt mỡ này, tất nhiên sẽ dễ xảy ra chuyện, anh không thể chậm trễ một giây nào được.

Trước mắt danh tiếng của anh trong giới rất ba phải cái nào cũng có, nhưng Thẩm Dực làm bất cứ chuyện gì đều hết sức kiên định, trước mắt đầu tư xí nghiệp cũng chưa từng thất bại, có thể nói là điển hình tốt nhất của VC (nhà đầu tư mạo hiểm).

Trong tình hình này, anh thật sự khó có thể phân thân đi quản chuyện hai nhà muốn liên hôn.

Nghe thấy bên ngoài mãi không có động tĩnh gì, Khương Dư Dạng liền chậm rãi mở mắt ra, lấy di động tìm chuyến bay bay đến nước Pháp, tính toán đặt vé máy bay trước.

Khương Dư Dạng tai mềm, cũng chưa bao giờ là người có ý chí sắt đá, cô chỉ kiên cường hơn so với các cô gái cùng tuổi một chút, rời khỏi Thẩm Dực, từ bỏ toàn bộ nỗ lực bỏ ra để tới gần anh trong suốt bảy năm không hề khó khăn, chỉ là cần một chút thời gian.

Cô đi dép lê lông xù đến cửa phòng, lặng lẽ nhìn chàng trai cả người mang khí chất thanh cao lạnh lùng lại cấm dục một hồi.

Chẳng qua lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, Thẩm Dực đã chú ý tới cô, anh vẫy tay, ánh mắt xen lẫn một chút mỏi mệt: “Dạng Dạng, lại đây.”

Đúng rồi, vốn định đêm nay ngả bài, cô không do dự nữa, trấn định tới gần.

Thẩm Dực ôm cô trong ngực, cằm tì lên mái tóc cô, hô hấp dâng lên, yết hầu anh di chuyển: “Em nghe tôi nói, tôi sẽ không đồng ý chuyện liên hôn với Ôn Phù đâu.”

Một câu đã phá hỏng lời cô còn chưa nói ra.

“Còn nữa... Đừng chọc vào Lâm Bình Chi, chuyện này anh sẽ xử lý.”

Khương Dư Dạng nghĩ, hiện tại sự việc đã phát triển đến nước này rồi sao mình còn có thể đứng ngoài cuộc chứ? Chỉ có một nhân tố ngăn cản anh và Ôn Phù liên hôn, đó chính là bản thân cô.

Nếu cô rời đi lựa chọn buông tay, kết cục của hai nhà Ôn, Thẩm chính là vô cùng hòa hợp viên mãn.

Nếu như dư thừa thì chủ động rời đi là được, cần gì phải chà đạp chính mình chứ?

Lúc làm việc Thẩm Dực sẽ ít khi nói cười, không hề cẩu thả đối với một đống số liệu lạnh băng, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng và xa cách.

Khi hai người mới vừa ở bên nhau, Khương Dư Dạng bị bộ dạng văn nhã bại hoại này làm cho mê đắm, thường sẽ rúc trong lòng anh giống như con thú nhỏ, lặng lẽ nhìn anh làm việc, không hề quấy rầy.

Khi đó cô đang hoàn thành luận văn mà giáo viên hướng dẫn sắp xếp, mày nhíu lại, thoạt nhìn cực kỳ đau khổ.

Thẩm Dực chỉ vội vàng liếc mắt một cái, thành thạo chỉ điểm cho cô một lát là có thể làm suy nghĩ đang hỗn loạn trở nên rõ ràng.

Nhưng sau đó, cô luôn không khống chế được mà tìm một cơ hội lén hôn anh một cái.

Tâm trạng này làm cô nghĩ tới lần thi đại học tốt nghiệp đó của Thẩm Dực, tổ chức một cuộc vận động xé sách oanh oanh liệt liệt, trang sách màu trắng giống như lông chim bay bổng khắp nơi trên không trung, rơi khắp sân thể dục trường.

Rất nhiều học sinh lớp mười, lớp mười một hâm mộ mà nhìn hết thảy, lúc trời đất trắng như tuyết, cô trông thấy sách giáo khoa của Thẩm Dực bên bồn hoa.

Chữ viết của thiếu niên mạnh mẽ hữu lực, ghi chép trên sách rất ít, chỉ có một ít điểm tri thức thi đua mà anh ghi lại, hình như do không tìm thấy trang giấy nên viết tạm lên đó.

Cô cầm anh quyển sách giáo khoa toán rách nát đó của anh, trải ra thật cẩn thận.

Giống như nhận được viên kẹo ngọt nhất trên thế giới.

Thiếu niên đã từng làm cô ngày đêm thương nhớ ở ngay bên cạnh mình, cảm giác yêu thầm trở thành sự thật làm cô bé lúc ấy sa vào hoa trong gương, trăng trong nước, căn bản không rảnh bận tâm nhiều hơn.

Nhớ lại, ở trước mặt Thẩm Dực, cô chính là một bại tướng rõ đầu rõ đuôi.

Anh như thể đã thành thói quen, vẫn ôm eo cô như trước kia, tư thế thân mật.

“Thẩm Dực...” Lông mi cô phát run, nụ cười nở bên môi nhưng không hề tươi sáng mà lộ ra vẻ tự đau buồn khó có thể miêu tả: “Tôi đã đặt vé máy bay ta rồi.”

Thẩm Dực giơ tay, đóng chiếc máy tính không ngừng lập loè số liệu mới nhất, thành kính mà hôn lên trán của cô, tiếp theo lướt xuống dưới.

Đầu óc cô bỗng chốc hỗn độn, sao sự việc lại phát triển thành thế này chứ?

Anh dán lên đôi môi mềm mại của cô, bàn tay to lớn giữ chặt bả vai mong manh, ánh mắt nóng rực làm trái tim cô như có dung nham lướt qua.

Vải vóc bị xốc lên, tiếp theo anh không chút do dự mà tách ra, Thẩm Dực lật cô xuống trước bàn gỗ lạnh lẽo, dưới một lớp tóc đen mỏng, đôi mắt kia lạnh lẽo như vụn băng hỗn loạn trong mùa đông chốn thủ đô.

Cô đau khổ nức nở một tiếng, nước mắt liên tiếp chảy xuống mặt, hình thành một vệt nước nhỏ trên mặt bàn.

Thật sự không chịu nổi, Khương Dư Dạng mới mở miệng nói trong tầm mắt mơ hồ: “Đau...”

Anh nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không ngừng nghỉ, kéo cô cùng vào trong lốc xoáy, nhìn người bên dưới hô hấp khó nhọc, khuôn mặt đỏ ửng như đám mây nhuộm ánh hoàng hôn.

Súng vác vai, đạn lên nòng, không có cách trở, cô càng nhanh chóng leo lêи đỉиɦ núi hơn trước kia.

Cảm nhận được gì đó, cô mở mắt ra, đôi tay ngăn cản: “Đừng...”

Anh cắn vành tai cô, nói: “Không ở bên trong.”

Anh coi đây là gì, một lần cuối cùng trước khi hai người chia tay ư?

Khương Dư Dạng xoay lưng lại, trái tim giống chìm vào Thập Sát Hải trong mùa đông, bị hồ băng bao vây.

“Khương Dư Dạng, cơ hội cuối cùng rồi đấy.” Áo choàng tắm của Thẩm Dực chưa loạn một chút nào, anh cao cao tại thượng nhìn xuống, thưởng thức chiếc bật lửa trong tay, nhìn ngọn lửa bốc cháy lên rồi lại tắt ngấm.

Giống như khi hai người mới gặp vậy, anh hỏi với ánh mắt không hề gợn sóng: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”