Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mặc Nhận

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy chữ ít ỏi kia vừa dứt, đám trẻ tức khắc đứng thẳng người, lao vào đánh nhau. Có thể thoát khỏi khổ ải của ám vệ, từ đây đi theo công tử cao quý, nói đây là cơ hội ngàn năm có một cũng không ngoa.

Chỉ có Mặc Nhận vẫn không nhúc nhích —— kỳ thật khi đó y cũng không phải là Mặc Nhận —— y quỳ một bên, không nhịn được mà trộm nhìn vị Tứ công tử tôn quý quá mức tuấn mỹ này.

Y chưa từng gặp qua ai bắt mắt như vậy, phảng phất quanh thân đều có ánh sáng. Tiểu công tử này dáng vẻ lẫn dung mạo đều quá xuất chúng, y không thể rời mắt.

Không thể rời mắt, cho nên cứ nhìn mãi.

… Ánh mắt của ám vệ nhỏ tuổi này không chút che giấu, người bình thường bị nhìn chằm chằm đều cảm thấy mất tự nhiên, đừng nói tới Sở Ngôn một thân võ công cực kỳ nhạy cảm.

Sở Ngôn nhướng mày nhìn sang, cố tình không nói gì.

Ám vệ đều không phải kẻ lắm chuyện, mà tiểu hài tử đang quỳ kia còn trầm mặc hơn, chỉ nhìn chằm chằm Tứ công tử bằng vẻ mặt vô cảm.

Bọn họ cứ như vậy mà nhìn nhau… Nhìn nhau.

Định lực của ám vệ, người bình thường khó mà sánh được, cuối cùng vẫn là Sở Ngôn mất kiên nhẫn trước, ho khan một tiếng, sắc mặt rất vi diệu.

Mặc Nhận lúc này mới khôi phục tinh thần, nhìn xung quanh. Phần lớn đám trẻ đã bị đánh sấp ngửa trên đất, một thiếu niên săn chắc tay cầm lấy chuôi của thanh trường kiếm đen nhánh, vẻ mặt kích động, quỳ bái trước mặt Sở Ngôn.

Vậy là Mặc Nhận bình tĩnh đứng lên, bình tĩnh bước qua, bày tư thế chiến đấu. Qua mấy chiêu, y một chưởng bổ vào gáy thiếu niên kia, đánh người bất tỉnh, cướp lấy kiếm.

“…”

Sở Ngôn đen mặt.

“Ngươi cho rằng, dùng phương pháp thủ thắng như vậy, bổn công tử sẽ chấp nhận?”

Mặc Nhận nâng thanh kiếm bằng cả hai tay, quỳ dưới thềm ngọc. Tiểu ám vệ hạ mắt, bình tĩnh nói: “Tứ công tử không nói là không thể. Ám vệ chỉ xét kết quả, không luận quá trình, có thể đánh bại địch là được.”

Sở Ngôn sửng sốt, đột nhiên ngửa đầu cười thành tiếng, liên tục vỗ tay khen ngợi. Đường chủ Ám đường có chút bất đắc dĩ mà giải thích: “Đây là một tiểu tử hoang dã, nhập điện chưa lâu, tính tình cũng ương bướng, Ám đường chưa dạy dỗ thỏa đáng, Tứ công tử đừng trách móc.”

Sở Ngôn nét cười chưa tan, trên cao nhìn xuống mà chỉ vào y: “Không sao, chọn y đi! Ta thích như vậy.”

Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn về phía tiểu ám vệ, giọng điệu càng có định lực hơn: “Ngươi… theo ta đi, làm thị vệ tùy thân của ta, làm kiếm của ta.”

Mặc Nhận đột nhiên cảm thấy cõi lòng lay động. Khi đó y tuổi còn nhỏ, vẫn còn ngây thơ, quỳ xuống khấu đầu đáp: “Vâng.”

Sở Ngôn rất hứng thú mà nghiêng người về trước, vẻ mặt rạng rỡ mà nhìn y: “Có tên không?”

“Hồi Tứ công tử, không có tên.”

“Hôm nay bổn công tử lấy kiếm ban danh cho ngươi —— Mặc Nhận. Từ nay về sau, ngươi là thanh kiếm sắc bén* của ta.”

*Mặc Nhận 墨刃 nghĩa là mũi kiếm màu mực

“Tạ Tứ công tử ban danh.”

Y lại lần nữa dập đầu.

Không ngờ Sở tiểu công tử lại mỉm cười lắc đầu: “Đã nhận chủ, sau này không gần gọi Tứ công tử gì đó nữa. Muốn gọi…”

Mặc Nhận nghi hoặc ngẩng đầu. Gió mùa hạ lướt qua mặt, trong ánh mặt trời diễm lệ chói mắt, y thấy tiểu chủ nhân mới của mình cũng đang vuốt cằm do dự, thoáng chốc thần thái bừng sáng, mười phần vui vẻ, nói: “—— Ừm, gọi chủ thượng đi!”

Vậy là Mặc Nhận bình tĩnh mà dập đầu ba cái.

Y nói: “Bái kiến chủ thượng.”

Một sớm nay nhận chủ, cả đời nguyện trung thành.

“Cả đời” của y vậy mà ngắn ngủi, loáng cái đã đi xong rồi. Chỉ có sâu trong trái tim không còn đập nữa là sót lại một chút máu đỏ chưa khô, níu giữ phần nhiệt huyết sau cuối, là chấp niệm cùng tưởng niệm đối với Sở Ngôn.

… Đoạn thời gian cuối cùng của đời trước cũng có người hận rèn sắt không thành thép, mắng y sao lại tận trung với một chủ nhân ngu ngốc như vậy.

Y nói, y là một thanh kiếm đã nhận chủ, được chủ thượng ban tên, được chủ thượng rèn đúc, dù bỏ mình cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu. Nếu chủ thượng muốn vứt kiếm, y chấp nhận số phận của mình, lý nào một thanh kiếm lại phản bội chủ nhân?

Lời nói kia chỉ có một nửa sự thật.

Y cam nguyện dùng hết một thân tâm huyết của mình mà trung thành với Sở Ngôn không chỉ vì năm đó một lần quỳ, một lời thề, hay một cái tên.

Mà còn vì trước khi Bạch Hoa mỹ lệ kia xuất hiện, Sở Ngôn cũng từng tán thưởng y, gần gũi với y, yêu quý y như vậy.

Mặc Nhận cơ hồ đã quên bản thân mình từng được chủ thượng tín nhiệm đến nhường nào. Y từng là thị vệ tùy thân duy nhất bên cạnh Điện chủ, một bước sau chủ thượng kia từng là vị trí chỉ thuộc về y.

Vị trí cận kề chủ thượng, độc nhất vô nhị. Vị trí đó, y vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được nữa…

Cửu Trọng Điện lưng dựa Thiên Lam Sơn, vào mùa xuân, hoa lê dưới chân núi nở rộ, mênh mang như tuyết. Sở Ngôn từng kéo y đến dưới hoa thử kiếm, đánh đến sảng khoái vui vẻ, sau đó thân thiết nắm cổ tay y mà thấp giọng cười: “Xem nào, cô năm đó nhặt được báu vật.”

Cũng là hắn chăm chăm nhìn y nhấc tay pha trà, đột ngột hỏi một câu: “A Nhận, võ công ngươi tốt như vậy, mỗi ngày đều bị cô quấn lấy bắt hầu hạ bên người, ngươi có bất mãn không?”

Y còn chưa kịp cuống quýt phủ nhận, hắn lại lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc cô vẫn thích ngươi, dùng người khác không quen, làm sao mà thả ngươi đi được… Thôi ngươi chấp nhận đi.”

Chủ thượng thấy y là báu vật.

Chủ thượng vẫn thích y.

Chủ thượng quen dùng y, luyến tiếc y.

Là năm tháng trưởng thành sớm chiều bên nhau.

Làm sao có thể không nhớ, làm sao có thể thôi canh cánh trong lòng…

Kẻ sĩ vì tri kỷ của mình mà chết.

Y cam tâm tình nguyện.

Chỉ tiếc đến thời khắc cuối cùng, y không thể gọi người kia một tiếng…

Hô hấp trong cơn mê man hơi loạn.

Cánh môi tái nhợt yếu ớt khẽ run.

“Chủ… thượng…”

Sở Ngôn ngủ không sâu, rùng mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh.

“—— A Nhận!?”

------

Truyện ra nhanh end cũng nhanh nhé. (⁠^⁠3⁠^⁠♪
« Chương TrướcChương Tiếp »