Chương 14

Hắn thở dài, trong đầu hiện lên gương mặt Mặc Nhận, trầm tĩnh, thờ ơ, phục tùng, kiên nhẫn… giống như không gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của y.

Không, phải nói là, người này ở trước mặt hắn sẽ không dễ dàng lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

Sở Ngôn từng cảm thấy A Nhận như vậy thật tốt, tựa như một thanh kiếm sắc bén chân chính. Hiện tại lại không như vậy nữa, Sở Ngôn hễ thấy Mặc Nhận như vậy, trong lòng như có một cái gai đâm vào, âm ỉ đau rát, nhưng không nhổ ra được.

Lúc bọn họ còn nhỏ, khi Mặc Nhận mới theo hắn, hình như tính tình y cũng không lạnh lẽo đến mức này. Không biết từ bao giờ đã bắt đầu…

Có lẽ, từ đầu bắt y làm một thanh lợi kiếm, hắn đã sai rồi.

May mắn thay, vẫn còn thời gian để bù đắp. Nghĩ đến đây Sở Ngôn lại có chút hân hoan, tay nhẹ nhàng đẩy cửa.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt hắn lại thay đổi, tay vô thức nắm thành quyền.

“A Nhận…”

Hắn chẳng được như ý như nguyện thấy Mặc Nhận yên ổn ngủ trên giường.

Mặc Nhận nghiêm chỉnh quỳ gối dưới mép giường, cúi đầu, dùng tay vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng ở góc giường. Tà dương soi chiếu lên khuôn mặt nửa tỏ nửa mờ của y.

Nghe tiếng mở cửa, y quỳ thẳng lên một chút, hướng Sở Ngôn cúi đầu hành lễ, nói: “Chủ thượng, thuộc hạ đã thu dọn Trung Càn Điện sạch sẽ rồi. Ba ngày qua được chủ thượng săn sóc, Mặc Nhận vô cùng biết ơn.”

Mắt Sở Ngôn đảo mắt một vòng quanh phòng, chăn gối trên giường đã xếp ngay ngắn chỉnh tề, khay thức ăn, chén thuốc, khăn tay, toàn bộ đều đã mất tăm mất tích, ngoài bản thân người đang quỳ ở đây, chẳng còn lưu lại cái gì chứng tỏ từng có người mê man suốt ba ngày ở tẩm điện của Điện chủ.

“…”

Sở Ngôn nhìn Mặc Nhận bình thản mà trấn định đang quỳ gối dưới chân giường, tức đến mức muốn đá y một cái.

Người này, tên khốn này, rõ ràng đang muốn nói với hắn: Hiện tại người có thể cho ta cút rồi.

Thời khắc này, Sở Ngôn cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa yêu tà thiêu đốt, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, máu chảy trong tứ chi bách hài từng chút một lạnh đi.

Hắn cố nén cảm giác khó chịu này, bước đến một bước, dừng lại trước Mặc Nhận. Điện chủ nhìn thị vệ chằm chằm, kẽ răng gằn từng chữ: “Ai bảo ngươi làm mấy chuyện này? Ai kêu ngươi thu dọn —— ai cho ngươi đi!?”

Mặc Nhận run khẽ một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt phượng đầy tức giận cùng khổ sở của Sở Ngôn: “Cô rõ ràng nói ngươi chờ cô về, ngươi nghe không hiểu sao, hả?”

“Ngươi muốn đi đâu —— ngươi còn có thể đi đâu với cái bộ dạng này!?”

Đôi ba câu buông xuống, sắc mặt vốn tái nhợt của Mặc Nhận lại rút đi thêm một tầng huyết sắc. Y theo phản xạ mà muốn dập đầu, run giọng nói: “Thuộc hạ biết tội, chủ thượng bớt giận……!”

Thật ra y cũng không biết tại sao Điện chủ lại tức giận, rõ ràng mình uống thuốc cũng đã uống, chờ chủ thượng cũng đã chờ, thấy người về rồi mới xin cáo lui.

Nhưng Mặc Nhận tất nhiên sẽ không biện giải. Nếu mình chọc giận chủ thượng, vậy hẳn là mình đã làm sai chuyện gì.

Sau khi nhận phạt, y có thể từ từ suy nghĩ, từ từ nghiền ngẫm lỗi lầm của mình.

Mà bên kia, Sở Ngôn phục hồi tinh thần rồi mới hốt hoảng, nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bả vai Mặc Nhận, không cho y dập đầu xuống đất.

Hắn cảm thấy hối hận vô cùng, cho rằng mình dùng giọng điệu gay gắt đã dọa y sợ một phen. Sở Ngôn cuống quýt nói: “Đừng sợ, cô không phạt ngươi!”

Mặc Nhận giật mình, khuôn mặt thanh tú hiện lên một vẻ mờ mịt. Sở Ngôn cảm thấy vai y gầy đến cấn xương, rốt cuộc không nhịn được nữa, vòng tay siết chặt vai y, kéo Mặc Nhận vào lòng mình, thở dài: “Xin lỗi, cô không phải là tức giận với ngươi.”

“Chủ thượng?” Mặc Nhận cứng đờ chỉ trong giây lát, đã bình tĩnh mà nhìn Sở Ngôn, chần chừ một chút, cẩn thận lựa lời, “Nếu có chuyện gì cần thuộc hạ làm…”

Y không rõ vì cớ gì mà tới giờ Sở Ngôn còn ôm y.

Sở Ngôn bỗng dưng nhắm mắt: “Không, không phải……”

Hắn cảm thấy đầu lưỡi không nghe mình sai sử, đối mặt với Mặc Nhận lúc này, hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải: “Cô không cần ngươi làm gì… Ngươi… Ngươi lúc này thương thế nghiêm trọng, nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, sau này sẽ dễ bệnh…”

Mặc Nhận đã hiểu, hiện tại võ công của y chưa phế, vẫn còn là lưỡi kiếm sắc bén có thể vì Điện chủ vượt mọi chông gai. Lúc này Điện chủ vẫn còn để tâm đến y.

Suy nghĩ đến đây, y có cảm thấy trong lòng thấp thoáng vui mừng, nhẹ giọng nói: “Thuộc hạ thương thế không đáng ngại, chủ thượng không cần cố kỵ.”

“…”

Sắc mặt Sở Ngôn trầm xuống, hắn mơ hồ cảm thấy lời nói của Mặc Nhận có gì đó không ổn. Đặc biệt là mấy chữ “không cần cố kỵ” kia… Chẳng lẽ A Nhận cảm thấy hắn chỉ quan tâm đến y để có thể “sử dụng” y nhiều hơn?