Chương 15

Hắn không biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này. Rõ ràng mình sống lại trở về, rõ ràng mình đã học cách quan tâm đến người trước mặt, mọi chuyện nên chuyển biến tốt hơn mới phải, nhưng tại sao quan hệ giữa hắn và Mặc Nhận dường như càng xa cách hơn?

Sở Ngôn giật giật khóe môi. Có một khoảnh khắc hắn thật sự muốn bất chấp tất cả mà đem hết chuyện kiếp trước ra nói cho Mặc Nhận nghe.

Hắn muốn nói với y hắn đã sai thế nào, hối hận thế nào, hiện giờ muốn đối tốt với y đến nhường nào…

Nhưng khi Mặc Nhận dùng ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ nhìn hắn, thiên ngôn vạn ngữ đều kẹt lại trong cổ họng.

Cuối cùng, Sở Ngôn đành miễn cưỡng tìm một lý do, hắn nhìn vào mắt thị vệ, nhẹ giọng nói: “Cô chỉ nghĩ, chúng ta lâu rồi không cùng nhau trò chuyện… Nếu A Nhận không vì chuyện này mà ghi hận chủ nhân ngươi, thì tối nay phụng bồi cô một đêm đi.”

Hắn ngẫm nghĩ, lại thêm một câu: “Được chứ?”

Mặc Nhận sửng sốt. Chuyện khác không nói, nhưng đúng là lâu lắm rồi y không được cùng Điện chủ trò chuyện.

Đời trước, sau khi bị tống vào Thiên Điện, y không được ra ngoài nữa. Sở Ngôn ban đầu còn đến gặp y vài lần, lần nào cũng bị y chọc giận mà bỏ đi, dần dần không còn đến nữa.

Mặc Nhận biết bản thân mình không nên tiếp tục ăn vạ ở tẩm điện của Điện chủ, thế này không hợp quy củ. Thái độ của Sở Ngôn cũng rất kỳ lạ, y không biết chủ thượng rốt cuộc là có mục đích gì.

Nhưng thật lòng, y thật sự… rất nhớ chủ thượng.

“… Vâng ạ.” Y thầm than trong lòng, lại một lần nữa vượt quá giới hạn của mình rồi.

Sở Ngôn vui mừng khôn xiết, vội duỗi tay bế Mặc Nhận đặt lên giường. Thị vệ tựa trên khuỷu tay hắn hốt hoảng mà run, hắn liền thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

Hắn đặt Mặc Nhận nằm nghiêng trên giường, thuận tay sờ xuống mắt cá nhân, muốn cởi giày y ra. Mặc Nhận như bị sét đánh, cả người đột nhiên co lại, tái mặt nói: “Chỉ thượng, không thể! Bẩn…”

Động tác kia của Sở Ngôn đang hết sức tự nhiên trôi chảy, không ngờ Mặc Nhận phản ứng dữ dội như vậy, ngược lại khiến hắn lo lắng. Hắn thu tay, vòng lại vỗ về sống lưng Mặc Nhận, liên tục trấn an: “Không bẩn, không bẩn… A Nhận nghe lời, không cần sợ ta.”

Mặc Nhận đột nhiên cúi đầu, mím môi không đáp, lặng lẽ tự mình cởi giày và vớ của mình ra.

Sau đó y cẩn thận ngước đuôi mắt, nhìn thoáng qua chủ thượng, bắt gặp vẻ mặt nôn nóng của Sở Ngôn, đáy mắt hiện lên mấy phần mờ mịt.

Mà lúc này trong đầu Sở Ngôn đột nhiên trống rỗng. Hắn bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn, A Nhận thật sự có chút tự ti và sợ hãi.

Giống như là… một con thú bị người ngược đãi đánh đập nhiều năm, chợt thấy người sống liền theo bản năng mà co thân run bần bật. Nếu người kia đem cho nó một chút âu yếm vuốt ve cùng canh thịt, nó liền ngơ ngác không rõ tại sao.

—— Phải rồi, lẽ ra hắn nên phát hiện sớm hơn.

Sở Ngôn không nhịn được thầm mắng mình một tiếng, chuyện này biểu hiện quá rõ ràng, chẳng qua Mặc Nhận quen tự khắc chế, y đã cố gắng hết sức để đè nén sự yếu nhược của mình, khiến Sở Ngôn tận đến lúc này mới nhận ra.

Hiện tại hắn không thể trách Mặc Nhận được nữa, chỉ càng thêm ân hận, thầm nghĩ lần này vào Hình đường có lẽ là một đả kích quá lớn đối với A Nhận.

Cũng không biết phải chăm sóc bao lâu mới có thể hòa hoãn trở lại…

Đương nhiên hiện tại Sở Ngôn cũng không biết, Mặc Nhận yếu nhược và khác thường như vậy không đơn giản chỉ vì một lần vào Hình đường. Đời trước bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, tích tụ nhiều năm như vậy, y đã kề cận bên bờ vực rồi, cơ hồ bị nghiền nát đến suy sụp.

Lúc này Mặc Nhận mà Sở Ngôn đang nhẹ giọng an ủi đã không còn là thanh kiếm sắc bén, không gì chặn được của năm xưa.

Kiếm đã gãy, lưỡi kiếm cũng phế rồi.

……

Đêm tối dần.

Rốt cuộc bọn họ cũng không có nhiều thứ để nói.

Mặc Nhận vẫn chưa tiếp thu được việc mình và chủ thượng tôn quý cùng giường cùng gối. Y vâng lời, lại kiệm lời, Sở Ngôn bảo y nằm yên thì y nằm, nhưng cả người căng cứng, chỉ chiếm một khoảng nhỏ xíu ngoài mép giường, như thể sợ làm bẩn giường nệm của chủ thượng.

Sở Ngôn giở hết công phu miệng lưỡi cũng không thể làm thị vệ thả lỏng chút nào. Hắn lo lắng thương thế của Mặc Nhận, lại không dám bức bách, đành cùng A Nhận an tĩnh mà nằm trên giường, cảm thụ thời gian chậm rãi trôi đi.

Cuối cùng, vẫn là Mặc Nhận ước chừng thời gian đã muộn, khàn giọng nhắc nhở: “Chủ thượng, nên nghỉ ngơi rồi.”

Gánh nặng trong lòng Sở Ngôn cũng đã vơi bớt, nhìn y cười nói: “A Nhận cũng nên nghỉ ngơi đi.”

“Thuộc hạ…”

Mặc Nhận muốn nói lại thôi, cuối cùng hạ mắt đáp: “Vâng ạ.”

Sở Ngôn đợi một lúc, không thấy y mở miệng nữa, trong lòng thầm thở dài, trên mặt vẫn mang ý cười: “Vậy… cô ngủ trước đây.”