Chương 16

Mặc Nhận lập tức như trút được gánh nặng. Y dò hỏi chủ thượng cần hầu hạ rửa mặt thay quần áo không, Sở Ngôn đáp không, sau đó yên lặng nằm xuống giường.

Đêm khuya thanh vắng, trăng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt mông lung.

Sở Ngôn ngủ rất nhanh. Từ khi sống lại, tinh thần hắn đã luôn căng thẳng suốt mấy ngày, trong lòng lại vướng bận thương thế của Mặc Nhận, đã kiệt sức từ lâu rồi.

Mặc Nhận lại chậm chạp không thể đi vào giấc ngủ. Y nhắm mắt hồi lâu, trong lòng vẫn rối tung rối mù, đủ loại tạp niệm linh tinh tranh nhau mà nhảy ra.

Y trộm nghiêng đầu nhìn chủ thượng của mình.

Sở Ngôn thở sâu và đều đặn, đôi mày tuấn tú hòa cùng màn đêm, vẫn còn rất trẻ trung, không có chút dáng vẻ lạnh lẽo u ám nào của mười năm sau. Gương mặt mềm mại, diện mạo phảng phất còn nhìn ra được những đường nét của tuổi thiếu niên.

Thật tốt. Mặc Nhận mở to mắt thầm nghĩ.

Khoảnh khắc này, y đột nhiên cảm thấy trong lòng mình lóe lên những tia lửa nhỏ, ấm áp sáng ngời.

Mặc Nhận cẩn thận rúc vào chăn bông mềm mại. Y làm một cái xác không hồn đã quá lâu, cả hơi ấm cũng có chút xa lạ và khó chịu. Nhưng lúc này, y cảm thấy mình được sống lại —— chính là để bảo vệ Sở Ngôn thật tốt, dù phải chết thảm hay là sống tạm, y cũng có thể vui vẻ chấp nhận.

Y nhớ đời trước từng mơ hồ nghe Sở Ngôn nói mạng sống của y rẻ mạt, đến bây giờ y mới thừa nhận chuyện này, nhưng rẻ mạt thì có gì không tốt?

Y là kiếm, chủ thượng muốn bẻ thì bẻ, muốn vứt thì vứt, muốn bỏ quên thì bỏ quên; nhưng một ngày chủ thượng cần dùng đến, có thể tùy tay ném những mảnh sắt vụn này vào lò luyện, nung chảy đúc lại vẫn có thể cầm vừa tay, miễn cưỡng cũng xem như sắc bén.

… Nếu có thể như thế thì thật tốt.

Mặc Nhận hơi nhướng mày, lặng lẽ cười. Y nhìn Sở Ngôn bằng ánh mắt chưa một ai nhìn thấy, sáng ngời và mát lạnh như nước.

Sáng hôm sau, chân trời ảm đạm mới vừa nhú lên một tia ban mai, Sở Ngôn đã mở mắt. Hắn nghe tiếng hô hấp bên cạnh cố tình đè thấp, biết Mặc Nhận đang tỉnh.

Sở Ngôn cong môi, nhớ đến lần đầu tiên gặp Mặc Nhận, khi đó ám vệ nhỏ tuổi trong bộ y phục màu đen quỳ gối bên dưới, nhìn lén hắn một cách trắng trợn.

Điện chủ đột nhiên nghiêng nửa người hướng về phía Mặc Nhận: “Sao không ngủ một chút đi?”

Thanh niên bên gối lập tức mở mắt, vẻ mặt như vừa phạm phải tội ác tày trời, vội quỳ gối ngồi dậy: “Thuộc hạ không dám! Xin cho thuộc hạ hầu chủ thượng dậy…”

Sắc mặt Sở Ngôn tối sầm…

“Không cần.” Gân trán hắn giật giật, nhớ đến vết thương của Mặc Nhận mới nhịn không tát người này trở lại giường, “Vẫn còn sớm, ngươi an ổn ngủ thêm đi.”

Sở Ngôn đối xử với thuộc hạ xưa nay đều có vài phần nghiêm khắc, người càng thân cận thì càng phải tuân thủ quy củ. Không nói đến trước kia quan hệ giữa hắn và Mặc Nhận vô cùng tốt, thị vệ xưa nay vẫn luôn là người biết chừng mực, chủ thượng đã ôn tồn dặn dò một câu đến hai lần, theo lý y cũng nên thức thời rồi.

Nhưng lúc này, Mặc Nhận lại trầm mặc một chút: “Chủ thượng có việc cần làm sao.”

Sở Ngôn không đáp, thầm nghĩ người này vẫn luôn nhạy bén như vậy.

Chủ thượng không đáp, hiển nhiên là y nói đúng rồi. Mặc Nhận cắn răng, quỳ ở trên giường, nghiêm túc nói: “Xin… Xin cho thuộc hạ theo hầu.” Trên mặt y vẫn miễn cưỡng duy trì lớp ngụy trang bình tĩnh, mà lời ra khỏi miệng lại có chút run rẩy.

“…”

Sở Ngôn không vui mà cau mày, vẻ mặt thâm sâu khó dò.

Áp suất không khí xung quanh Cửu Trọng Điện chủ giằng co một hồi, càng lúc càng thấp, hắn đột nhiên không chút dấu hiệu nào mà duỗi tay.

—— Áp bàn tay lên gương mặt thị vệ.

Mặc Nhận tròn mắt nhìn hắn.

Mới nãy còn tưởng chủ thượng muốn tát y một bạt tai…

Nắng ban mai trong trẻo chiếu rọi tấm chăn bông gấp khúc cùng với đôi chủ tớ đang một quỳ một ngồi trên giường.

Sở Ngôn nhéo má Mặc Nhận, kiên định nhìn y, đột nhiên nói từng chữ: “Sao ngươi lại ngang ngược như vậy?”

Giọng điệu không hề gay gắt mà có chút bất đắc dĩ: “Xem tính tình của ngươi đi, nếu học được cách mềm mỏng, học cách nói lời hay, học cách thức thời… không chừng có thể bớt chịu tội, bớt bị phạt.”

Mặc Nhân sửng sốt, theo bản năng nói: “Thuộc hạ biết sai.”

Y không thể tưởng tượng được chủ thượng sẽ nói với mình những lời này. Y cũng chưa từng thấy chủ thượng dùng giọng điệu này nói chuyện với bất kỳ ai khác.

Sở Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ má thị vệ, vẻ mặt phức tạp, lại thở dài: “Rõ ràng biết cô không phải là người tốt, tính tình cũng không tốt, sao ngươi không biết trốn xa xa một chút…”

Hắn nhớ đời trước, cuối cùng có rất nhiều người đã bỏ hắn mà đi.

Khi đó hắn bị mù, không biết nhìn người, chiều chuộng Bạch Hoa đến địa vị quá cao quý, còn đưa ra rất nhiều quyết định dại dột. Nhất là cách hắn đối xử với Mặc Nhận đã khiến không ít người lạnh lòng, rốt cuộc ngay cả trong những ám vệ trung thành cũng có người phản bội Cửu Trọng Điện.