Chương 22

Có Sở Ngôn ở đây, Mặc Nhận không dám cãi lại, chỉ có thể im lặng chịu đựng Bạch Hoa phát tiết xong mới cắn răng, khuất nhục đáp: “Bạch công tử quá lời rồi, Mặc Nhận không dám… Mặc Nhận chỉ là một nô bộc. Chủ thượng không có người bên cạnh hầu hạ có rất nhiều bất tiện. Nếu thuộc hạ sai, khiến chủ thượng tức giận, còn khiến chủ thượng bất tiện, Mặc Nhận chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình…”

“Đủ rồi!”

Sở Ngôn quát to một tiếng, bắt cả hai đều im miệng. Hắn không nghe nổi, cũng không nhìn nổi nữa, nghiêng đầu gọi Thu Cẩn: “Thu Cẩn, đưa y về.”

Mặc Nhận môi run nhẹ, tựa như còn muốn cố chấp nói điều gì, rốt cuộc chỉ cười tự giễu, không đợi Thu Cẩn đến đỡ đã tự mình loạng choạng đứng lên: “Chủ thượng, thuộc hạ… cáo lui.”

Dứt lời, cung kính lùi vài bước, xoay người rời đi.

Sở Ngôn trong lòng rầu rĩ khó chịu, nhìn lên, thấy bóng dáng Mặc Nhận đã biến mất trong màn hoa rơi lất phất.

Mặc Nhận chống đỡ dựa vào thân cây, một đường nghiêng ngả lảo đảo mà đi về hướng Cửu Trọng Điện. Y đi rất nhanh, giống như đang chạy trốn cái gì. Nhưng đến nơi Sở Ngôn không nhìn thấy, liền không còn chút sức lực nào, té ngã xuống đất.

Mặc Nhận muốn bò dậy, lại phát hiện toàn thân trên dưới đều thoát lực, cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.

Y vận chuyển nội lực tản ra kinh mạch, chống đỡ đi được nửa bước, mà nội lực trong đan điền đã bị rút sạch, lúc này cưỡng bức vận công khiến cơ thể phản phệ, trước mắt ngày càng mơ hồ, càng lúc càng tối. Mặc Nhận nhắm mắt lại, nhớ đến bình trà chính tay y pha.

Y nghĩ, liệu chủ thượng có uống hay không?

Đây liệu có phải là lần cuối cùng y được pha trà cho chủ thượng?

Phía sau, Thu Cẩn vội vã chạy đến, trong mắt đã hơi ươn ướt: “Đại ca… Đại ca! Ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc đã xả ra chuyện gì…”

Thị nữ vội vàng đỡ nửa trên của Mặc Nhận, để y dựa vào vai mình, đặt ngón tay lên cổ tay y thăm dò nội tức mới phát hiện thân thể y đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ, hốt hoảng gọi một tiếng: “Đại ca, ngươi mau tỉnh lại, sao lại thành thế này?”

“Thu… Cẩn…” Mặc Nhận đột nhiên mở mắt, trong mắt đã mất đi tiêu cự. Y ho khan vài tiếng, trong miệng đột nhiên nếm được vị máu tanh.

Dùng sức nuốt xuống, Mặc Nhận trống rỗng mà nhìn hoa lê buông mình trong gió, mơ màng cảm thấy thật giống như tuyết rơi… Cũng trong một màn tuyết rơi lạnh lẽo như vậy, chủ thượng nói vứt y đi.

Y rốt cuộc vẫn khiến chủ thượng ghét bỏ, y cái gì cũng không thể vãn hồi, cái gì cũng là cầu mà không được. Y không rõ từ lúc nào mà mình đã trở nên vô dụng như vậy. Lúc này, y thậm chí bắt đầu hoài nghi, không chừng đến cùng y vẫn không thể gϊếŧ Bạch Hoa, không thể bảo vệ được chủ thượng.

Hơi thở của Mặc Nhận mong manh mà hỗn loạn, thanh âm mơ hồ không rõ: “Ngươi nói, đây có phải… thật sự… là lần cuối rồi không?”

Thu Cẩn luống cuống: “Đại ca, ngươi nói cái gì?”

Mặc Nhận cười cười, ánh sáng trong mắt tối dần, thanh âm càng ngày càng nhỏ: “Nếu ta chết… ngươi phải… theo… chủ thượng… theo đến cùng…”

Không chờ Thu Cẩn kịp tiêu hóa những lời khó hiểu này, Mặc Nhận đã gục đầu, mí mắt nặng nề khép lại, rốt cuộc đã hoàn toàn chìm vào hôn mê.

“… Đại ca? Đại ca!!” Thiếu nữ kinh hô, nhưng giữa rừng lê hoa nở trắng như tuyết, không có ai nghe thấy.

……

Lại nói, Bạch Hoa nhìn bóng dáng Mặc Nhận rời đi, trong lòng mừng thầm. Còn tưởng hôm nay sẽ bị thị vệ ngu trung kia phá hỏng, nhưng xem ra, hiện tại Sở Ngôn đối với hắn vẫn rất để tâm, không chỉ đuổi Mặc Nhận đi, mà còn thuận miệng cho đại thị nữ tùy thân Thu Cẩn trở về.

Bạch Hoa còn nghĩ, Sở Ngôn liệu có phải vì muốn cùng mình thân mật, cho nên mới xua mọi người đi hết?

Tiếc là không thể tự tay pha trà cho Sở Ngôn. Nghĩ đến kế hoạch bất thành, đáy lòng Bạch Hoa lại âm thầm khó chịu việc Mặc Nhận xuất hiện không đúng lúc.

Hắn nhìn Sở Ngôn, môi mấp máy cười khẽ, rũ xuống hàng mi dài che khuất ánh mắt âm trầm, trà này… hắn phải tìm cách đổ đi…

Sở Ngôn thất thần nhìn theo bóng dáng Mặc Nhận hồi lâu mới ngồi xuống, ánh mắt chuyển đến bộ trà cụ tử sa nhã nhặn, trong lòng chua xót. Lại nói, hắn thật sự lâu lắm rồi không được thưởng thức trà của Mặc Nhận pha.

Hắn vừa mới vươn tay nhấc ấm trà, không ngờ bị một bàn tay khác chen ngang, giành lấy quai ấm.

Khó hiểu nhìn lên, chỉ thấy Bạch Hoa trên mặt treo một nét cười ưu mỹ thoát tục, đứng dậy cầm ấm trà lên, nói: “Sở đại ca, chớ giận, Hoa Nhi không sao. Nào, để Hoa Nhi châm trà cho ngài.”

Ngón tay ngọc ngà đặt lên thân ấm, vừa đυ.ng một chút, Bạch Hoa chẳng hiểu làm sao đột nhiên rên một tiếng: “Ai, nóng quá!” Liền buông tay.

Khi Sở Ngôn sực tỉnh thì đã quá muộn, ấm trà rơi nghiêng trên bàn đá, sắc nước hoàng kim nhàn nhạt trong trẻo đổ tràn ra ngoài, là trà hoa cúc thượng hạng.