Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mặc Nhận

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Không cần.” Sở Ngôn thấp giọng cự tuyệt. Người của hắn, nên để hắn tự ôm, “Ngươi nhanh chóng hồi điện trước báo cho Đường chủ của ngươi. Cô không có việc gì.”

… Trong lòng lại nghĩ, hiện tại A Nhận ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gì thì làm có lẽ vì trong lòng nghĩ hắn vẫn là Điện chủ Sở Ngôn vô tội mới hai mươi mấy tuổi đầu kia. Đợi đến khi biết hắn cũng là người chết sống lại, khiến y hoàn toàn lạnh tâm, không chừng hắn không thể ôm được nữa…

Trầm mặc một lúc lâu, Sở Ngôn thần sắc phức tạp mà nhìn ánh trăng trên cao, bàn tay nắm chặt, lẩm bẩm: “A Nhận, ngươi nghe này, cô có chuyện muốn nói…”

Dừng một chút, Sở Ngôn nhận ra gì đó, hạ mắt nhìn xuống, thấy Mặc Nhận dựa đầu vào vai mình, sắc mặt nhợt nhạt, mệt mỏi nhắm mắt, đã ngủ thϊếp đi rồi.

“…”

Sắc mặt Sở Ngôn tối đi, đột nhiên nghĩ tới, ban nãy hắn thần trí mất khống chế, chính Mặc Nhận bất chấp nguy hiểm mà tiến tới ngăn cản.

Nhưng trường kiếm sắc bén không hề rời vỏ. A Nhận thà chính mình bị thương, trước sau vẫn không chịu rút kiếm chĩa về phía hắn… Thật ngốc.

Sở Ngôn lắc lắc đầu, lời nói lên tới miệng lại nuốt trở về, thầm nghĩ: “Thôi, thôi vậy… Này cũng không phải là cô không chịu nói rõ, mà là ngươi không chịu nghe.”

Đã vậy, để cô ôm ngươi một đoạn đường cuối cùng này đi. Sớm mai nắng lên, đem hết mọi chuyện thẳng thắng phô bày, cô tuyệt đối không vì tư tâm mà trói buộc ngươi…

Sở Ngôn nhìn thật sâu thị vệ trong lòng mình, đột nhiên có một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng kỳ lạ —— giống như một người sắp chết phảng phất nhìn thấu hồng trần.

Đêm rất khuya, gió mát thổi đến mang theo cánh hoa rơi rụng lướt qua mặt hắn. Hắn chỉ cười cười, bước đi trên mặt đất phủ kín bóng cây cùng ánh trăng vằng vặc, ôm Mặc Nhận trở về.

……

Sau khi trở về Cửu Trọng Điện, mọi người cầm đèn vây quanh, hiển nhiên là thêm một hồi lăn lộn.

Kỳ thật lúc này cả thể xác lẫn tinh thần Sở Ngôn đều mệt mỏi, nếu là trước kia, hắn cũng lười giải thích. Chỉ là sau khi sống lại trở về, tâm tình hắn dường như cũng thay đổi không ít, đối với thuộc hạ trong Cửu Trọng Điện đều bao dung và nhẫn nại hơn nhiều.

Hắn chỉ nói qua mình trước kia tập luyện căn cơ không ổn định, nhất thời nội tức phân tán dẫn đến tình cảnh tẩu hỏa nhập ma. Mất một chút thời gian trấn an dặn dò xong mới có thể ôm Mặc Nhận về tẩm điện của mình.

Thu Cẩn cẩn thận cầm đèn l*иg theo sau, nhìn sắc mặt Sở Ngôn, hỏi: “Chủ thượng, Mặc đại ca… có cần nô tỳ phái người đưa y về chỗ ở không ạ?”

Nàng cũng không rõ giữa Mặc Nhận và Điện chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chủ thượng lại ôm người ta suốt một đường như vậy…

“Không cần, đêm nay để y ngủ ở tẩm điện của cô.” Sở Ngôn đã tính toán xong việc ngày mai phải “ngả bài” với A Nhận, tất nhiên bây giờ không thể buông tay, “Phái người đến Dược đường nói rõ tình huống, bảo bọn họ không cần do dự, dùng thuốc tốt nhất.”

“Vâng ạ.” Thu Cẩn cúi đầu, lại chần chừ nói, “Bạch Hoa công tử còn ở Hình đường, nô tỳ… đi đón công tử ra ạ?”

Sở Ngôn từ chỗ ám vệ đã biết Mặc Nhận chủ trương chuyện này, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Hôm nay muộn rồi, ngươi lui xuống đi, ngày mai lại nói tiếp. Tạm thời cứ để Hoa Nhi ở Hình đường… nghỉ ngơi đi.”

“…”

Thu Cẩn trợn mắt há hốc mồm.

Đùa cái gì vậy? Điện chủ muốn thả người trong Hình đường thì chỉ cần ra một khẩu dụ là xong, còn phải xem sớm hay muộn sao?

Chủ thượng bình thường luôn yêu chiều Bạch Hoa công tử, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy!?

Thu Cẩn còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Điện chủ anh minh nghiêm túc nói hươu nói vượn của mình sải bước vào tẩm điện, đôi ba câu đuổi hết tỳ nữ hầu hạ trong Trung Càn Điện ra ngoài, đặt Mặc Nhận đang hôn mê lên giường của mình.

“…” Trong khoảnh khắc, tâm tư thị nữ trăm mối ngổn ngang, ngoài mặt chỉ hành một phúc lễ, “… Nô tỳ cáo lui.”

Lúc sau đó là một đêm yên tĩnh.

Sở Ngôn ngủ rất sâu, thẳng đến sáng sớm hôm sau, hắn mơ hồ cảm thấy có người đang nhẹ nhàng vuốt chăn cho mình. Hắn dựa vào cảm giác mà duỗi tay ra, quả nhiên nắm được một cổ tay lành lạnh.

Sở Ngôn nửa mê nửa tỉnh, nhắm mắt kéo người nọ ấn vào l*иg ngực mình, hàm hồ nói: “A Nhận… ở lại với cô… Ngủ thêm một chút đi…”

Một câu này chỉ là buột miệng nói ra trong vô thức, nhưng lại lay tỉnh chính mình. Sở Ngôn mở mắt ngồi dậy, thứ đập vào tầm mắt là ánh mặt trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ.

Mặc Nhận đang khom người bên mép giường, khí sắc đã khá hơn, gương mặt thanh tú lộ vẻ ngạc nhiên, vừa vặn cùng chủ thượng nhìn nhau.

Sở Ngôn nhất thời không phân biệt được đây mà mơ hay là thực, bắt lấy tay Mặc Nhận, ngơ ngác gọi: “Ngươi…”

Mặc Nhận chớp mắt một cái, ánh nắng từ song cửa rọi vào thoáng nhảy nhót trên hàng mi. Thị vệ có vẻ cũng vừa mới tỉnh, chưa vấn tóc, chỉ mặc một lớp áo đơn rộng thùng thình đứng ở đầu giường.
« Chương TrướcChương Tiếp »