Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mặc Nhận

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nào có thể ngờ được đoạn đường cuối cùng lại là thế này, kiếm của hắn… thế mà đã gãy rồi, tiêu vong rồi.

Thật kỳ lạ, người này mới rồi còn quỳ trước mặt hắn, hơi thở suy yếu, nghe hắn nói những lời vô tình. Mới có mấy canh giờ qua đi, thế mà đã bất động rồi.

Rõ ràng trước kia y bị phạt quỳ trên nền tuyết ba ngày ba đêm cũng không có việc gì… Sao lại có thể lặng lẽ chết đi như vậy?

Sở Ngôn cảm giác trong ngực khó chịu. Hắn đứng lên muốn chạy, đột nhiên ngoài sân có tiếng ồn ào, cánh cửa bị đẩy ra một cách thô bạo.

“Đại ca!!” Thanh niên áo lam, búi tóc rối loạn, mặt mày đẫm nước mắt mà xông vào. Hắn như không để ý đến Điện chủ đang còn ở đây, toàn bộ thị vệ xông ra cản đều bị hắn thẳng tay đánh ngã trên nền đất.

Thanh niên áo lam thất thần bước mấy bước, đột nhiên phát điên mà nhào vào trong, ôm thi thể Mặc Nhận òa khóc nức nở.

Thu Cẩn biến sắc. Thanh niên này là Nhị hộ pháp của Cửu Trọng Điện, Ảnh Vũ, lúc nhỏ Mặc Nhận nhìn ra thiên phú, mang theo bên người chỉ dạy hơn một năm. Mặc Nhận đối với hắn vừa là huynh trưởng, vừa là sư phụ.

Thu Cẩn sợ bộ dạng hiện tại của Ảnh Vũ sẽ chọc điên Điện chủ, lại phạm tội bất kính, vội quát lớn: “Nhị hộ pháp ngươi to gan lớn mật, gặp Điện chủ còn không hành lễ, tính là tội gì!?”

Ảnh Vũ dường như không nghe thấy, chỉ khổ sở gào khóc. Sở Ngôn nhíu mày, phất tay nói: “Bỏ đi.”

Vậy là nơi này chỉ còn Ảnh Vũ cùng tiếng khóc đứt quãng. Hắn cúi người quỳ bên cạnh Mặc Nhận, thất thần rơi nước mắt: “Đại ca… Đại ca, ngươi tỉnh lại đi, cái gì mà tội thí chủ… ta không tin! Ta không tin, đại ca sẽ không…”

Hắn run rẩy nắm bàn tay đã cứng đờ của Mặc Nhận, lẩm bẩm nói: “Đại ca, ngươi mở mắt nhìn Tiểu Vũ được không, xin ngươi nói một lời… Ngươi thấy Tiểu Vũ rất phiền sao?”

“Bằng không… bằng không ngươi mở mắt nhìn Điện chủ đi. Ta biết đại ca sẽ không thí chủ, ngươi khỏe lên rồi, Tiểu Vũ đưa ngươi đi cầu tình Điện chủ, Tiểu Vũ theo đại ca…”

Cuối cùng, thanh niên ngửa cổ, nổi lên gân xanh mà gào khóc: “Vì cái gì, vì sao lại thành như vậy…”

Thu Cẩn không đành lòng nghe nữa. Sở Ngôn trong lòng càng lúc càng khó chịu, nhấc chân quay đi, sau lưng vẫn là tiếng của Ảnh Vũ văng vẳng.

“Đại ca, ngươi, người ngươi thật lạnh.” Ảnh Vũ mê man thì thầm, giống như sợ làm phiền đến Mặc Nhận, “Ngươi lạnh lắm đúng không… Ngươi nói đi, nói ngươi rất lạnh… Đại ca, sao cái gì ngươi cũng không chịu nói…”

Sở Ngôn bước càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng lạnh, Thu Cẩn cơ hồ không theo kịp hắn.

Sở Ngôn đột ngột dừng chân.

Hắn nhìn về phía màn tuyết dày đặc. Khi Thu Cẩn ngẩng đầu lên, nàng thấy đôi môi của Sở Ngôn đang run rẩy.

Nàng nghĩ mình nhìn nhầm rồi, nhưng lập tức, cổ tay nàng bị Sở Ngôn bắt lấy.

“Lời cuối cùng cô nói với Mặc Nhận, là gì?”

Âm giọng Sở Ngôn có chút chột dạ, ánh mắt của hắn nhìn Thu Cẩn như một đứa trẻ đang rối bời, lại có một chút nóng nảy chờ mong, tựa như một người sắp chết đuối nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

“Nói!” Thu Cẩn nhất thời không có phản ứng, Sở Ngôn kéo tay nàng, thúc giục, “Lời cuối cùng cô nói cho y nghe, là gì?”

Thu Cẩn có chút khó hiểu, vội cẩn thận nhớ lại.

Sau đó, sắc mặt nàng nháy mắt trắng bệch.

“Vứt…”

Một chữ này vừa thốt ra, nàng rốt cuộc không nói thêm được nữa. Thu Cẩn hốt hoảng che miệng, thần sắc bàng hoàng như không thể tin nổi.

Đột nhiên, bao nhiêu nước mắt được thị nữ nỗ lực kìm chế, giờ phút này không ngừng tuông ra.

Vứt đi.

Đây là lời cuối cùng mà Mặc Nhận nghe được từ chủ nhân của y.

Sở Ngôn lảo đảo lui về sau mấy bước, đột nhiên xoay người, rời đi như đang chạy trốn.

Sau lưng truyền đến tiếng khóc mà Thu Cẩn vô pháp kìm chế.

……

Sở Ngôn lại quay về chỗ của Mặc Nhận.

Ảnh Vũ không còn ở đó nữa, thập phần yên tĩnh, không một bóng người. Sở Ngôn bước chân không vững mà đẩy cửa tiến vào, không ngừng thở dốc.

Hắn một lần nữa thấy khuôn mặt trắng bệch của Mặc Nhận, tóc đen xác xơ, thân thể gầy yếu tiều tụy chất đầy vết thương.

Nghĩ đến cũng thật kỳ lạ, Sở Ngôn hình như chưa từng nói hắn không cần Mặc Nhận, cho dù cứ phiền lòng, cứ chán ghét, thậm chí có hận ý khi Mặc Nhận ám sát Bạch Hoa, nhưng chưa từng có ý nghĩ “không cần” đến y —— dù thế nào cũng không trục xuất người này khỏi Cửu Trọng Điện.

Biết rõ đó mới là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với Mặc Nhận, nhưng hắn chưa từng dùng chuyện đó để uy hϊếp y.

Trong lòng Sở Ngôn, hắn có thể hung hăng mắng y, đánh y, coi thường y, mắt nhắm mắt mở để người khác coi thường y… nhưng không thể không cần y. Không thể.

Đây hình như là điểm mấu chốt, là sợi dây mỏng manh chịu tải trọng ngàn cân, một đầu nó nối liền với giao tình xưa cũ đã vỡ vụn giữa hai người bọn họ. Không còn tình cảm, không còn tín nhiệm, nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, Sở Ngôn vẫn là chủ nhân của Mặc Nhận, Mặc Nhận vẫn là thanh lợi kiếm mà Sở Ngôn lựa chọn, chỉ có chuyện này là vĩnh viễn bất biến.
« Chương TrướcChương Tiếp »