Chương 9

Cho đến khi, có một tia sáng le lói chiếu qua.

Đó là thứ gì?

Ấm áp mà tươi sáng, vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc…

Giống với ánh mặt trời mùa hạ của hai mươi năm về trước.

Là ánh sáng mà y không xứng có được.

Ám vệ đã định trước là không thấy ánh sáng.

… Mặc Nhận cũng không còn nhớ rõ xuất thân của mình. Ám đường cố tình khiến cho lũ trẻ quên đi thứ đó. Y chỉ biết mình mồ côi, lúc nhỏ được Cửu Trọng Điện nhặt về, cũng không biết là phúc hay họa.

Ở nơi Ám đường không thấy ánh mặt trời, y cùng những đứa trẻ khác được dạy võ công, sau đó tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt quyền sống, giống như bầy thú ở rừng sâu không có phương hướng, chỉ biết đỏ mắt cắn xé nhau đến khi máu tươi đầm đìa.

Nhưng có một ngày, cánh cửa nặng nề của Ám đường ầm ầm mở ra. Y cùng mười mấy đứa trẻ khác được đưa ra ngoài, lần đầu tiên được đắm mình dưới ánh mặt trời, lại gặp được một thiếu niên nhỏ tuổi rực rỡ hơn cả mặt trời.

“Điện chủ đã cho phép ta tùy ý lựa chọn thị vệ tùy thân. Trong Cửu Trọng Điện này, ta muốn người nào thì sẽ lấy người đó.”

Thiếu niên kia mắt phượng sắc bén, đuôi mày đen nhánh, ung dung ngồi bắt chéo chân trên ghế cao, ngữ điệu dứt khoát, cố ý ngang ngược: “Chẳng lẽ Ám đường của ngươi không thuộc Cửu Trọng Điện?”

Sở Ngôn lớn hơn y chỉ một, hai tuổi, từ khi đó đã có dáng dấp kiêu ngạo tuấn mỹ, lộ ra sự sắc sảo của mình. Đường chủ Ám đường đổ mồ hôi lạnh mà cúi đầu, khàn giọng nói: “Tứ công tử, lời này thật sự đau lòng, thuộc hạ ngàn vạn lần không dám!”

“Đã vậy,” Sở Ngôn một tay chống má, hừ lạnh một tiếng, ống tay áo màu mực thêu hoa văn mây vàng càng làm nổi bật cổ tay trắng trẻo của đứa trẻ, bắt nắng mà sáng lên lấp lánh, “Sao còn không gọi ám vệ của các ngươi ra đây cho ta nhìn?”

… Mặc Nhận sau này mới biết Điện chủ Cửu Trọng Điện khi đó là cha ruột của Sở Ngôn —— dưới gối có bốn vị công tử hai vị tiểu thư, mà mẹ đẻ của Sở Ngôn là vị có xuất thân thấp kém nhất, tính tình nhu nhược nhất.

Sở Ngôn thiên phú kinh người, tư chất võ học không một người anh em nào sánh được, càng khiến người ta kiêng kị. Cửu Trọng Điện chủ là một võ si theo đạo vô tình, không hề để tâm đến chuyện con cái thϊếp thất minh tranh ám đấu gay gắt —— công tử tiểu thư vì tranh giành vị trí Điện chủ tương lai của Cửu Trọng Điện mà tàn sát lẫn nhau, kỳ thật tình hình trong Ám đường và ngoài đại điện cũng không khác nhau là bao.

Mà Sở Ngôn thế đơn lực mỏng, tuổi còn nhỏ, mẫu thân tính tình nhu nhược, không giúp được cái gì, mỗi ngày hắn đều bị vây trong hiểm cảnh trùng trùng. Trời sinh hắn ngang bướng cố chấp, không cam lòng phó mặc sống chết, cũng không cúi đầu nhận mệnh mà còn cùng các huynh trưởng tranh đoạt mấy phen.

Thế nên, hắn rất cần một ám vệ của riêng mình.

“Nhưng… chuyện này không hợp quy củ, nếu Điện chủ trách tội, thuộc hạ thực sự khó xử.”

Đường chủ Ám đường sắc mặt nghiêm nghị, trầm ngâm một lát, sau đó vẫy tay gọi một đám trẻ đến, “Nếu Tứ công tử nhất định muốn, không bằng… chọn một đứa nhỏ chưa vào hàng ngũ chính thức, xóa bỏ xuất thân ám vệ mà đưa về.”

“Cũng được.” Sở Ngôn tâm tình tốt lên, vui vẻ đáp ứng, “Gọi chúng lên đi, bổn công tử khảo thí một phen.”

“Vâng.” Đường chủ Ám đường khom người lui sang một bên, nhưng nhìn bóng dáng đứa trẻ ngồi trên ghế chủ tọa kia, không khỏi thở dài một hơi.

Ám vệ… đều là đao kiếm để gϊếŧ người, là tai mắt thăm dò, là lá chắn bảo hộ, không phải một con người bằng xương bằng thịt, càng không biết phải hầu hạ chủ nhân như thế nào.

Không ai muốn chọn một ám vệ làm thị vệ tùy thân, bởi nó không khác gì chọn một khối sắt lạnh lẽo để may thành y phục.

Chỉ là, Tứ công tử cũng không còn cách nào khác.

Theo lý mà nói, các vị công tử tiểu thư muốn có ám vệ, tối thiểu cũng phải mười ba tuổi mới có tư cách. Chỉ có Tứ công tử là không thể chờ, tình cảnh của hắn quá hung hiểm, nếu không có người hộ thân, chỉ sợ chưa đến mười ba tuổi đã chết không đối chứng.

—— Không có ai chọn một khối sắt lạnh lẽo để may thành y phục, trừ phi hắn bốn bề thọ địch, lúc nào cũng cần một bộ khôi giáp bảo mệnh.

Thế nên Tứ công tử mới dùng đến kế sách này, dùng danh nghĩa chọn thị vệ để đến Ám đường thu ám vệ.

Sở Ngôn “khảo thí” rất đơn giản. Hắn mang đến một thanh bảo kiếm dài, toàn thân đen nhánh, ném nó xuống trước mặt mười mấy đứa trẻ.

“Kiếm này tên một chữ ‘Mặc’, do truyền nhân của Hồ thị danh giá đích thân rèn, chém sắt như chém bùn, còn có thể ẩn thân trong bóng tối.”

Tiểu thiếu niên áo đen tôn quý mỉm cười, một tay chỉ trường kiếm kia.

“Các ngươi dốc hết bản lĩnh ra mà tranh đoạt. Kẻ cuối cùng cướp được kiếm, kiếm theo ngươi, ngươi theo bổn công tử.”