Chương 7

Tình cảnh bây giờ ở nhà của Trịnh Tú Nghiên chính là Lâm Duẫn Nhi nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, còn nàng thì nằm vắt ngang đùi cô, quần jeans đã bị kéo đến đầu gối, để lộ một mảng da tuyết trắng, ngay chỗ vết thương đã sưng tấy lên và tụ máu bầm.

Mặt Trịnh Tú Nghiên bắt đầu nóng lên khi Lâm Duẫn Nhi bắt đầu tiến hành làm công việc rửa vết thương. Loại tình huống thế này có thể nói là vô cùng nhục nhã.

Mặt Lâm Duẫn Nhi rất nghiêm túc, hoàn toàn không có đểu giả hay thừa nước đục thả câu, chính là trong lòng có bao nhiêu xót thương đều toàn bộ bày ra trên mặt.

Khi sát trùng vết thương, chỉ cần nàng chau mày một cái nhẹ, cô liền thổi thổi hơi vào để giúp nàng giảm đau. Lâm Duẫn Nhi chính là như vậy, đem toàn bộ những biểu cảm của Trịnh Tú Nghiên thu vào trong lòng.

Sau khi sát trùng xong, Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng giúp Trịnh Tú Nghiên kéo quần lên, sau đó đi vào nhà tắm. Một lúc lâu sau cô đi ra, đưa cho Trịnh Tú Nghiên cái khăn tắm và nói: "Em đi tắm đi, nước ấm đã chuẩn bị xong, Duẫn sẽ nấu ít cháo cho em."

Đợi ai kia khuất bóng, Trịnh Tú Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi vào phòng tắm, thả mình vào bồn nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Nàng nhắm mắt dưỡng thần và suy nghĩ mông lung về những lần gặp mặt của hai người rồi chợt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lâm Duẫn Nhi nấu cháo xong lại chẳng thấy người đâu liền lên phòng gọi Trịnh Tú Nghiên xuống.

Đến cửa phòng tắm, cô gọi mãi mà chẳng có tiếng trả lời của Tú Nghiên, lòng cô dâng lên một nỗi lo sợ rằng Tú Nghiên đã xảy ra chuyện. Bởi vì vụ án giết người hành xác vẫn chưa đi đến hồi kết mà Trịnh Tú Nghiên đã can thiệp quá sâu vào, cô sợ ngộ nhỡ Trịnh Tú Nghiên bị giết để bịt đầu mối.

Lâm Duẫn Nhi lo sợ đến cuống cuồng, cô cứ đi đi lại lại trước cửa phòng tắm, cuối cùng chợt nghĩ ra điều gì đó liền chạy xuống nhà lấy một cây búa lên.

Lâm Duẫn Nhi dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào tay vặn cửa, đá văng cánh cửa ra và chạy vào. Điều khiến Lâm Duẫn Nhi từ lo lắng chuyển sang ngu ngơ và cuối cùng là buồn cười chính là Trịnh Tú Nghiên đã ngủ quên trong bồn tắm, trên miệng còn ngậm bàn chải đánh răng.

Phì cười rồi sau đó phủ cái khăn qua người nàng và bế nàng ra giường. Cảm giác được có người chạm vào mình, Trịnh Tú Nghiên choàng tỉnh, phát hiện Lâm Duẫn Nhi nhìn mình cười đến muốn nội thương nàng liền kiểm tra quần áo. Hỏng bét, nàng đang lỏa thể mà tên khốn kia lại cười như vậy, liếc sang cửa phòng tắm liền thấy chốt cửa bị phá tung, như vậy nghĩa là...

"Lâm! Duẫn! Nhi!" Nàng gằn giọng.

"Duẫn không có cố ý, chỉ là em ở lâu trong đó, Duẫn gọi mãi không thấy ai trả lời, lo sợ em có chuyện nên mới...nên mới...mạo phạm." Hai chữ sau Lâm Duẫn Nhi không có chút dũng khí liền nói nhỏ xíu như muỗi kêu.

"Vậy là Duẫn đã thấy hết?" Trịnh Tú Nghiên thở dài ảo não, nàng thiệt muốn đập mặt vào gối chết đi cho rồi.

Lâm Duẫn Nhi nhìn nàng khó xử rồi nhắm chặt mắt gật đầu nhẹ.

Vèo! Một làn gió lạnh thổi qua người Trịnh Tú Nghiên, dấu ba chấm cùng một con quạ bay ngang đầu nàng. Cảnh tượng hết sức là li kỳ.

"Đáng lẽ Duẫn phải nói là Duẫn chưa nhìn thấy gì hết thì em mới cảm thấy dễ chịu hơn chứ!" Trịnh Tú Nghiên cau mày.

"Được, được, Duẫn cái gì cũng chưa thấy qua." Lâm Duẫn Nhi cuống cuồng.

"Thôi đừng ngụy biện nữa, muộn rồi, khi nãy Duẫn bảo Duẫn đã thấy hết cơ mà." Nàng khổ não thêm xấu hổ úp mặt vô gối.

"Trời ơi, Tú Nghiên ơi, bà cô của tôi ơi, rốt cuộc thì phải thế nào mới vừa lòng em." À dĩ nhiên đây là lời trong lòng, Lâm Duẫn Nhi nào có gan dám nói ra miệng.

"Thôi được, thôi được đều tại Duẫn xấu xa, được chưa? Giờ em xuống ăn chút gì đi." Lâm Duẫn Nhi đành phải xuống giọng năn nỉ.

Hai người cứ đùa giỡn mà chẳng hay bên ngoài cánh cửa phòng khép hờ, một đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm họ. Từ đáy mắt đầy đau thương, một giọt nước mắt chảy ra. Bóng đen đó đứng sững lại một lát rồi nhanh chóng rảo bước, biến mất sau cánh cửa của căn phòng kế bên.

Lặng lẽ đến cũng lặng lẽ ra đi, không một tiếng động, có lẽ vết thương lòng quá lớn, lớn đến mức đã quen dần với đau đớn cho nên mới cắn chặt răng vờ như không có gì.

Có thể là đã quen. Từ lâu.

...

Sau khi ăn xong thì sắc trời cũng về khuya nên Lâm Duẫn Nhi đành mặt dày tá túc ở lại nhà madam Jung lần nữa. Đáng tiếc là cô ngủ ở sofa.

Sau khi chợp mắt được một lúc thì điện thoại gọi đến, Lâm Duẫn Nhi thầm nguyền rủa kẻ nào đã gọi đến làm phá nát giấc ngủ của cô.

"Alo." Lầm Duẫn Nhi làu bàu.

"Nói cho cậu biết, cái xác được chuyển về phòng khám nghiệm rồi đó. Lần này tớ và cậu, còn có Du Lợi là người khám nghiệm đó." Kim Thái Nghiên hét lớn rồi chợt khựng lại: "Đêm qua tớ suýt nữa thì bị viện trưởng chửi đến chết vì làm phiền giấc ngủ của ông ấy. Cậu nên đền đáp người bạn thân này đi."

"Để Hayden làm phụ tá của tớ. Tớ muốn thử xem cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Còn chuyện đền đáp, để sau đi." Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn tỉnh ngủ.

"Này, đừng nói là ghen quá hóa cuồng đó nha. Nghe Mĩ Anh nói rằng cậu tận mắt thấy anh ta va vào người madam Jung, sau đó thì ừm..." sau đó là một điệu cười khá mờ ám của Kim Thái Nghiên.

"Ngưng tởm lợm đi Thái Thái." Lâm Duẫn Nhi ngáp một cái, đứng lên đi tìm áo khoác.

"Đã bảo đừng có gọi tớ bằng cái tên thân mật đó rồi mà." Đầu dây bên kia khóc thành dòng sông.

"Được rồi, lúc đó cần có cậu trợ giúp. Chuẩn bị đi."

"Được rồi. Tớ ngắt máy đây."

Lâm Duẫn Nhi định đi đến bệnh viện trong im lặng nhưng kế hoạch của cô đã hỏng bét khi cô nàng họ Trịnh trong bộ cảnh phục đã ngồi vắt chân trên sofa tự lúc nào.

"Định làm gì?" Lạnh lùng lên tiếng.

Tức giận?! Gì nữa đây? Lâm Duẫn Nhi cô đâu có làm gì sai đâu?

"Duẫn định sẽ cùng khám nghiệm tử thi với Hayden." Thành thật được khoan hồng.

"Vì sao?" Không thèm nhìn lấy một cái.

"Anh ta có nhiều điểm đáng nghi."

"Thật vậy sao?" Madam Jung chính là áp sát vào mặt của Lâm Duẫn Nhi khiến cô Lâm đang thắc mắc có phải Trịnh Tú Nghiên hôm nay uống nhầm thuốc gì rồi sao?

"Đúng...đúng...vậy đó..." Giọng nói của Lạm Duẫn Nhi có chút run rẩy, hơi thở cũng loạn nhịp

"Được rồi. Em sẽ cho một vài cảnh sát đứng bên ngoài giúp Duẫn." Trịnh Tú Nghiên vừa nói vừa vuốt tóc.

...

Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đến bệnh viện trước Hayden.

Trước khi đi, madam Jung đã gọi cho Thôi Tú Anh và Hoàng Mĩ Anh đem một tốp cảnh sát đến. Còn mình thì dẫn theo hai cảnh sát.

Bố trí đâu vào đó xong thì Quyền Du Lợi cùng Kim Thái Nghiên từ xa đi tới.

"Wow! Quả nhiên là em dâu thật xinh đẹp." Kim Thái Nghiên chỉ chỉ Trịnh Tú Nghiên ở phía xa mà thốt lên lời khen ngợi.

"Bớt nói nhảm! Thấy gái là tươm tướp, cẩn thận Hwang Mi Young cho dép vào mồm." Lâm Duẫn Nhi tỏ vẻ chán ghét nói với người anh em của mình, còn cố tình gọi ba chữ "Hwang Mi Young" ra khiến họ Kim ngậm ngùi im bặt.

Thấy madam Jung đi về phía ba người bọn họ thì Quyền Du Lợi liền nhanh mồm: "Nghe danh đã lâu, quả nhiên Lâm tiểu quỷ thật lợi hại. Em dâu rất là quyến rũ, nhìn kia Thái Nghiên, cậu có thấy cái trán cao cộng thêm xương quai hàm..."

Quyền Du Lợi chưa kịp nói hết thì đã bị Lâm Duẫn Nhi bụm miệng lại nên chỉ phát ra tiếng ú ớ. Trịnh Tú Nghiên vừa đi lại liền chào hỏi, tuy nhiên nửa điểm cười nói vẫn là không có. Thấy Lâm Duẫn Nhi và Quyền Du Lợi đang làm cái hành động khó hiểu, nàng liền quay sang hỏi: "Duẫn...đây là?"

"Em dâu...Duẫn...nhà em...bắt nạt...chị" Lời nói ra nửa rõ nữa lại mơ hồ khiến Trịnh Tú Nghiên nghe xong liền muốn ngất đi.

"Em dâu?" Tuy cả câu nói nàng nghe chữ được chữ mất nhưng chính là hai chữ này được người kia nói rõ nhất cho nên nàng muốn bỏ qua cũng khó. Nàng liền lạnh lùng nhìn Lâm Duẫn Nhi.

Nguy to! Giận?!

"Nghiên, em đừng để ý lời cậu ấy nói." Lâm Duẫn Nhi cười cười nói, đoạn buông Quyền Du Lợi ra khiến bạn Du Lợi thở hồng hộc. Kim Thái Nghiên thấy vậy liền vuốt vuốt sống lưng, trong lòng thầm trách Lâm Duẫn Nhi quá dại gái, có "vợ" liền quên bạn bè.

Nhưng mà "em dâu" hình như là tử huyệt của Lâm Duẫn Nhi, nhìn xem kia kìa, người ta vừa mới sắc mặt kém đi một chút là Lâm Duẫn Nhi liền sợ hãi, lo lắng đến cuống cuồng. Xem ra lần này có thể bắt thóp Lâm Duẫn Nhi được rồi. Nghĩ đến đây, Kim Thái Nghiên cười đến sáng lạn.

"Hayden đã đến." Irene nói qua bộ đàm.

"Duẫn đi chuẩn bị. Em đang bị thương, cẩn thận." Nói rồi Lâm Duẫn Nhi toan bước đi theo sau Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi nhưng nàng nắm tay cô kéo lại, đoạn nhỏ nhẹ nói qua tai cô hai chữ "cẩn thận." Sau đó buông tay ra, Lâm Duẫn Nhi nghe xong liền mỉm cười vuốt tóc nàng.

Mọi người đều vào vị trí, Hayden đến nơi thì đẩy cửa đi vào phòng, phát hiện ngoài anh ta và Lâm Duẫn Nhi, còn có hai bác sĩ nổi danh của bệnh viện – Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi. Anh ta thoáng ngạc nhiên vì cớ gì mà hôm nay bộ ba bác sĩ thần thánh của bệnh viện lại làm việc cùng anh ta.

Lúc nghe viện trưởng bảo anh ta sẽ phải khám nghiệm cái xác vừa đưa về, cứ nghĩ là chỉ hợp tác cùng Lâm Duẫn Nhi, ai dè lại đủ cả ba người. Trước đó anh ta không phải chưa nghe qua danh của bộ ba này, hai người làm ở khoa chỉnh hình, một người còn lại thì điều chế thuốc cho quân đội.

Bỏ đi vẻ mặt cứng ngắc của mình, anh ta cười cười tiến đến và bắt đầu chuẩn bị.

"Hayden, có vẻ anh không thích việc mổ cái xác này?" Lâm Duẫn Nhi vừa đeo bao tay vừa nói.

"..." Hayden không trả lời mà im lặng chuẩn bị dụng cụ.

Cái vẹo gì đây?

Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi nín cười. Không ngờ Lâm đại bác sĩ lại nhiều chuyện đến mức cả việc riêng tư của người ta cũng biết.

Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn hai người kia, nếu không phải đang lúc làm việc, cô chắc mẩm là đã chọi một cục gạch vào đầu hai tên kia rồi. Thấy hai tên kia có vẻ nghiêm túc hơn, cô lấy lại vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt.

"Anh có vẻ chán ghét cái xác này. Bình thường anh vẫn tiếp xúc bình thường với các đồng nghiệp nữ và sẵn sàng làm những gì Madam Jung nói mà." Lâm Duẫn Nhi vẫn là vẻ mặt bình tĩnh đó, tay cầm chắc dao mổ.

"Lâm Duẫn Nhi, tôi thấy cô đang ghen. Chuyện này khá vui nhỉ? Ai mà chẳng biết cô mặt dày mày dạn theo đuổi madam Jung chứ." Anh ta vờ cười cợt và lảng sang chuyện khác.

Đến lúc này thì Quyền Du Lợi và Kim Thái Nghiên phì cười một cái rõ to. Trời ạ, Lâm Duẫn Nhi ghen đến mức vừa nói ra đã bị phát hiện.

"Chết tiệt, Duẫn đi điều tra chứ không phải là đi đánh ghen." Ở một góc nấp gần đó, Trịnh tiểu thư chính là nhịn không nổi mà rủa xả. Lâm Duẫn Nhi ghen tuông đến như vậy?

"Hayden, hôm phát hiện cái xác, nghe nói anh là người đến đầu tiên?" Quyền Du Lợi nhướng một bên lông mày lên nhìn sang Hayden.

"Đúng vậy. Lúc đó tôi đang cùng bạn uống cà phê ở gần đây. Liền nghe hai cô gái vừa đi vào quán vừa xì xầm bàn tán về việc một thanh niên nhìn thấy một cái xác chết gị giết dã man. Tôi nhớ lại cách đây không lâu đồng nghiệp Lâm được cử đi hợp tác với phía cảnh sát về vụ án giết người tra tấn. Tôi liền chạy đến đó." Hayden một hơi kể ra hết.

"Vậy chuyện của đồng nghiệp Lâm thì liên quan gì đến anh?" Kim Thái Nghiên bồi thêm, tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Là đồng nghiệp nên tôi nghĩ phải quan tâm nhau thôi mà."

"Vậy hình xăm trên vai anh có ý nghĩa gì?" Lâm Duẫn Nhi nheo mắt lại đầy nghi ngờ.

"Đó có phải là chạm vào đời tư của người khác không cô Lâm?" Anh ta hơi gượng gạo tìm lý do và né tránh ánh mắt của cô.

"Hayden, để tôi nói cho anh nghe. Chính sự có mặt sớm nhất của anh đã khiến tôi nghi ngờ. Trên xác chết có ký hiệu hình đầu của một con ngựa một sừng và ký hiệu đó trùng hợp giống với hình xăm trên vai của anh. Tất cả những vật dụng anh xài đều có màu đen và cũng trùng hợp rằng đó cũng là màu chữ "COME AND JOIN" xuất hiện trong vụ án thứ hai. Lúc tôi bắt gặp anh, tóc tai của anh rất mất trật tự, còn quần áo lại xộc xệch. Cho dù anh có làm thí nghiệm với những con chuột thì cũng không bao giờ khiến quần áo xộc xệch đến thế. Trừ khi là những vết nhăn đó là đến từ một vật thể lớn hơn, và vật thể đó đang cố giành giật mạng sống từ tay người khác."

"Vậy thì cũng đâu đủ lập luận để buộc tội tôi?" Hayden cười khẩy.

"Vậy thì tại sao khoảng thời gian anh vắng mặt lại trùng hợp vào lúc xảy ra vụ án vậy Hắc Tần?" Lâm Duẫn Nhi cố tình nhấn mạnh hai chữ "Hắc Tần" ở cuối câu.

"Lâm Duẫn Nhi, khá khen cho cô." Đến lúc này thì Hắc Tần không còn gì để nói, anh ta dùng dao mổ trên tay tấn công Lâm Duẫn Nhi. Nhờ có biết một chút võ phòng thân nên Lâm Duẫn Nhi chỉ bị vết dao rạch một đường nhỏ ngay tay. Sau đó, anh ta tung cửa thoát thân nhưng ngay lập tức một con dao mổ cắm ngay bắp chân khiến anh ta ngã sóng soài trên đất – là Kim Thái Nghiên phóng ra.

Hai viên cảnh sát bên ngoài lao vào, Hayden một cước đá vào chân người đầu tiên chạy tới, sau đó nghiêng người né cú đánh của người đi sau, sau đó dùng đầu gối của mình thúc vào bụng viên cảnh sát.

Anh ta quay đầu lại, sau đó cười mỉa mai: "Dựa vào đám cảnh sát này mà muốn bắt tôi?"

Anh ta toan bước đi thì tiếng bước chân đi đến ngày càng dồn dập, một bên Thôi Tú Anh dẫn một tốp người chạy đến, một bên là Hoàng Mĩ Anh cầm đầu một tốp cảnh sát, hai bên tiến lên bao vây lấy Hayden, dồn anh ta vào lan can của bệnh viện.