Chương 42: Lục Dĩ Thâm nhất định cũng sẽ đến.

Cố Tư Tư và Bạch Mân tới nhà hàng trước đây hay ăn cơm, một tiệm cơm và cà phê.

Trên đường bị kẹt xe, Cố Tư Tư tới chỗ hẹn hơi muộn, tiệm cơm cà phê này đã có phần lâu đời cổ xưa, không hấp dẫn những người trẻ tuổi, trong nhà hàng lác đác vài người ngồi, cô thấy ngay được vị trí của Bạch Mân ngồi cạnh cửa sổ.

Ở đây không nhiều người nên cô liếc mắt là có thể thấy được, cô ấy một mặc một chiếc váy liền màu đen, tóc xoã tung, mắt ngọc mày ngài, rất bắt mắt.

Bạch Mân cũng đã nhìn thấy cô, nâng tay lên vẫy vẫy, Cố Tư Tư cười cười đi tới gần.

"Chị Bạch Mân"

"Tới rồi, mau ngồi đi"

Cố Tư Tư đồi phía đối diện, xấu hổ một lát, trong khoảng vài giây không biết phải nói gì.

"Hiện tại vẫn làm ở trường?" Bạch Mân lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc,cười hỏi cô.

"Vâng, em là học trò đi theo giáo sư, nên ở lại giảng dạy khoa chính quy."

"Khá tốt."

"Vâng."

Nói chuyện được vài câu, cô lại không biết phải nói gì, tiếng chuông di động của Bạch Mân reo lên, cô đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Cố Tư Tư không nhịn được nên đánh giá cô ấy.

Lần gặp gần nhất là hai năm trước, Cố Tư Tư vẫn luôn cảm thấy Bạch Mân nhìn trẻ hơn so với tuổi rất nhiều, khả năng mấy năm nay không tốt cho lắm, bây giờ gặp lại, gương mặt vẫn xinh đẹp, vẫn phong độ, nhưng mấy nếp nhăn nơi khoé mắt đã bán đứng độ tuổi thật của cô.

Thậm chí, quần áo cô ấy mặc bảo thủ hơn trước kia nhiều, những mặt ăn chơi trước đây đều được thu liễm lại.

Cô ấy cau mày, như là đang to tiếng với đầu bên kia điện thoại, nói chuyện không được bao lâu thì cúp, đẩy cửa đi vào: "Làm sao vậy?" Biểu tình cô ấy không tốt, Cố Tư Tư không nhịn được hỏi.

Bạch Mân giơ ngón tay vuốt ve vành cốc, thở dài, nói: "Là mẹ chồng."

Bạch Mân và Diệp Thanh trước đó kết hôn, Diệp gia không ưa gì người con dâu này, kết hôn được mấy năm quan hệ mẹ chồng và con dâu vẫn luôn không tốt, cô cũng biết điều này.

Cố Tư Tư biết điều không lên tiếng, giơ tay cầm ống hút khuấy lung tung đá trong ly nước.

"Em biết đấy, mẹ của anh ấy vẫn luôn không thích chị. Chê chị nhiều tuổi, gia đình không có thanh danh, không môn đăng hộ đối, lúc trước chị và Diệp Thanh kết hôn, bọn họ cũng không tới tham dự..." Nói tới đây, cô ấy tạm dừng một lúc lâu, sau đó lại nói tiếp:

"Chị cũng biết, sự thật là chị cũng không xứng với Diệp Thanh."

"Không phải..." Cố Tư Tư an ủi vụng về.

Cô ấy cười với cô một cái, lại tiếp tục nói : "Hơn nữa đã kết hôn lâu rồi, trong bụng vẫn chẳng có gì, khó trách bọn họ không vừa mắt, muốn có cháu bế."

"Chỉ cần chị và Diệp Thanh vẫn tốt là được." Cố Tư Tư nói.

"Diệp Thanh à...anh ấy khá tốt." Ánh mắt cô ấy sâu kín, như là một đoá hoa hồng sắp khô héo, Cố Tư Tư chưa từng thấy một Bạch Mân như vậy.

"Chị và anh ấy chênh lệch quá lớn, tuổi tác, hay là những mặt khác..."

"Mới đầu hai người ở bên nhau, là do hormone quấy phá, có du͙ƈ vọиɠ với nhau, mãi sau này dần dần mới có tình cảm, điều này vốn dĩ rất bình thường. Thật sự anh ấy cũng yêu chị, đối với chị cũng rất tốt...chỉ vì hơn kém nhau mười tuổi, tận mười tuổi..."

"Mười tuổi là chênh lệch quá lớn đối với chị, nên không thể bỏ qua. Hiện tại, chị đã gần 40 tuổi mà Diệp Thanh mới có 27-28, mỗi lần soi gương, mỗi cái nếp nhăn đều như là đả kích đối với chị, chị cảm thấy hàng ngày anh ấy về nhà ngày càng chậm, thời gian ở bên nhau ngày càng ít đi, có phải hay không ...."

"Đây khả năng chính là tình yêu lâu năm, vừa mới yêu thì là ánh sáng của cuộc đời, nhưng thời gian trôi qua lâu, ta chỉ có thể nhìn thấy sự bình thường, cuối cùng chỉ còn lại hai con người bình thường, cùng chung sống với nhau"

Cô ấy thở dài một hơi: "Chị không phải là không tin tưởng anh ấy, chỉ là không tự tin về bản thân mình."

"Chị chơi đủ rồi, muốn có đứa bé để an ổn, nhưng anh ấy tuổi còn trẻ, tính tình vẫn chưa thu liễm lại, có con chỉ làm cho anh ấy cảm thấy bị trói buộc..."

Nói tới đây, trong mắt Bạch Mân lung linh tràn đầy nước, nhìn vừa yếu ớt lại bất kham.

Cố Tư Tư không biết nên nói gì lúc này, ngực như mềm thành một cục bông, có thứ gì cứ tắc nghẽn lại không chịu trôi xuống, thật là khó chịu.

Bạch Mân hít sâu rồi thở dài một hơi, lau lau khoé mắt, lại nhìn cô nở nụ cười:

"Chúng ta lâu rồi không gặp, không nên nói ra những chuyện như thế này"

Hai người lại trò chuyện tình về hình gần đây, ngoại trừ tâm tư tối tăm, nói những chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, bất tri giác trời đã tối hẳn.

Cố Tư Tư không lái xe, Bạch Mân đưa cô về tới cửa khách sạn, cười nói với cô:

"Chị và Diệp Thanh đang rảnh rỗi một thời gian, nhàn rỗi không có việc gì làm thì tới tìm chị."

Sau khi gặp lại Bạch Mân không lâu, thì Cố Tư Tư cũng gặp được Diệp Thanh.

Anh ta vẫn như trước kia, bộ dạng lúc nào cũng hi hi ha ha không đứng đắn.

Bạch Mân ngồi bên cạnh anh ta, thật sự chênh lệch rất lớn.

Cố Tư Tư không nhịn được đau lòng cho Bạch Mân, không trách được cô ấy thiếu cảm giác an toàn. Con người đúng là không thể vượt qua được thời gian. Tính ra đã sắp tới tháng mười một, lại tới sinh nhật của Diệp Thanh, lúc này anh ta nói muốn mời cô, Cố Tư Tư nhẹ nhàng từ chối lời mời, lý do thì tất cả mọi người đều đã rõ.

Lục Dĩ Thâm nhất định cũng sẽ đến.

Sau khi bọn họ chia tay, Diệp Thanh kẹt ở giữa hai người, anh ta cũng không tốt lắm.

Bạch Mân cau mày nói: "Chị thật không hiểu, hai người trước đây rất tốt, như thế nào nói chia tay liền chia tay, thật sự không thể sao, hay bởi vì..."

Diệp Thanh nắm nắm tay cô, ngăn lại lời đang nói, Bạch Mân khó hiểu nhìn về phía anh.

Diệp Thanh dụi tắt điếu thuốc, nhìn Cố Tư Tư nói: "Không tới cũng không sao"

Cố Tư Tư gật gật đầu, không biết nói gì, cô thật sự không dám gặp Lục Dĩ Thâm.

"Hai ngày nữa, Tư Nguyên cũng trở về"

Cố Tư Tư nói: "Ừm, mấy hôm trước cậu ấy có nói trước qua wechat với mình"

"Khá tốt, đều đã trở về". Diệp Thanh thở ra một hơi, dựa vào ghế ngồi.

Mấy người đã từng là bạn tốt, hiện tại đều mọi thứ đều khó khăn.

Suy cho cùng thời gian để lại cho chúng ta những gì?

Một lúc sau không khí vui vẻ đã trở lại, cũng là vì có Diệp Thanh, anh ta luôn làm cho cảm xúc người ta vui vẻ, có anh ta ở đây, không làm cho người khác cảm thấy trầm buồn.

Sau khi chia tay, Bạch Mân ngồi ghế phụ bên Diệp Thanh nhìn bóng dáng Cố Tư Tư dần dần đi xa, nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Vừa nãy sao không cho em nói tiếp? Có gì khó nói, chắc vì người nhà Lục Dĩ Thâm không đồng ý, bọn họ cứ như vậy chia tay? Nếu là vậy, Lục Dĩ Thâm cũng không tốt, ngày thường yêu nhau muốn chết, kết quả vẫn là con ngoan nghe lời cha mẹ."

Cô càng nói càng kích động, Diệp Thanh nhìn theo hướng Cố Tư Tư rời đi, trầm mặc một lát nói:

"Hai người bọn họ, không đơn giản như vậy." Nói xong anh ta khởi động xe rời đi.

────────────

Ở khách sạn ở hơn một tuần, Cố Tư Tư cuối cùng đã có thể dọn về nhà.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, một mình cũng có thể dọn dẹp, nhưng Trần Giới nhất định phải giúp cô thu dọn. Hành lý đã dọn về đến nhà Cố Tư Tư, Trần Giới xoa eo mình nhìn lướt qua căn phòng một lượt, đồ đạc đã nguyên vẹn như trước kia, lúc này anh ta mới yên tâm.

"Ai...nhà tôi chắc còn phải một tuần nữa mới có thể ở được "

Cố Tư Tư cười nói: "Cũng nhanh mà"

Nhìn cô sắp xếp đồ dùng lại gọn gàng, Trần Giới lại thở dài: "Có thể nói, ở khách sạn cũng tốt, chuyện xưa cô kể vẫn còn chưa xong đâu"

Cố Tư Tư lập tức ngây người một chút, nghĩ tới đã cùng anh ta nói những chuyện gì, tiếp theo...

Cô thật sự không muốn nhớ lại.

"Có vài chuyện xưa chưa nói xong, tính sau"

Trần Giới chậm rì rì đi ra cửa "Sao lại tính sau, vậy không mời tôi ăn uống sao? "

Cô cười một chút: "Lần sau lần sau, lúc nào có cơ hội"

"Vậy cô dọn dẹp rồi nghỉ ngơi, tôi đi trước"

"Ừm, được" Cố Tư Tư tiễn anh ta ra cửa.

"Không cần tiễn đâu." Nói xong tự mình đóng cửa lại.

Thang máy dừng lại ở tầng 15, cửa vừa mở ra, bên trong có một người đàn ông, ăn mặc thời thượng, diện mạo đẹp trai tay đang kéo một vali hành lý, vừa vặn đối mắt với ánh mắt đánh giá của Trần Giới.

Đàn ông đều có giác quan thứ sáu, hai người liếc nhìn nhau một cái, lúc này chuông điện thoại từ bệnh viện gọi tới, Trần Giới rút di động ra đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy dần khép lại, anh ta nhìn thấy người đàn ông kia đứng yên ở cửa nhà Cố Tư Tư , quay đầu lại nhìn anh ta.

Anh ta là ai nhỉ?

Chuông cửa vừa vang lên, Cố Tư Tư lắc đầu, tưởng Trần Giới làm rơi cái gì ở trong nhà, chạy ra mở cửa.

"Quên cái gì à...? "Vừa mở cửa nhìn ra, cô kinh ngạc sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.

Cố Tư Nguyên đứng ở cửa, đối mặt cười với cô, giơ hai tay lên ôm cô vào trong ngực, anh nói:

"Đã lâu không gặp, Cố Tư Tư."