Chương 44: Giải trừ hôn ước

Ngày hôm sau, giữa trưa Cố Tư Tư đã tỉnh lại.

Ánh nắng ấp áp của mặt trời mùa đông chiếu vào, cô chậm rãi mở mắt ra, trước mắt mông lung thấy một người đàn ông đang đứng ngoài ban công phòng bệnh, ánh sáng chỉ chiếu lên cái bóng của anh nên không rõ ràng, nhưng cô vẫn nhận ra được bóng lưng người đó là ai.

Trên cơ thể vẫn đau đớn, nhưng cô chỉ cảm thấy lúc này không chân thật.

Ngước ánh mắt lên ngắm hình dáng kia, nhìn cho tới khi người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua phía này, sau đó ấn rụi nửa điếu thuốc, đẩy cửa vào đi tới mép giường ấn chuông.

"Đau không?" Anh hỏi.

Đau.

Môi lưỡi khô khốc, cô không nói nên lời.

Lục Dĩ Thâm ngồi xuống bên mép giường, cẩn thận nâng thân thể cô dậy ngồi dựa vào lòng, anh cầm ly nước ấm đặt trên tủ, thử độ ấm đưa tới bên miệng bón cho cô.

Cố Tư Tư dựa vào l*иg ngực rộng, có chút mất tự nhiên, không thể cử động nên chỉ có thể uống hai ngụm nước trên tay anh.

Bây giờ cô mới nhìn xuống thân mình, hai tay vẫn còn phồng lên ở trong chăn, hai cái đùi vẫn còn ở dưới.

Trần Giới đẩy cửa đi vào, thấy bọn họ như vậy, hơi sửng sốt.

"Tỉnh rồi?"

"Ừm" Cố Tư Tư nhẹ nhàng lên tiếng.

"Nào nhanh nằm xuống, không thể ngồi lâu đâu."

Trần Giới đi tới bên kia giường bệnh, giúp cô nằm xuống.

"Tư Nguyên đâu rồi?" Cố Tư Tư hỏi.

"Ở phòng bên cạnh, cậu ta không bị thương nặng như cô, hơi đυ.ng vào đầu tạm thời vẫn chưa xuống giường được."

"Đυ.ng vào đầu? có nặng không" Cố Tư Tư lo lắng hỏi.

"Cô lo cho mình trước đi, anh ta không sao."

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Giới kiểm tra qua cho cô, dặn dò những điều cần phải chú ý, không biết là đang nói với cô hay là nói cho Lục Dĩ Thâm nghe.

Đến buổi chiều Cố Tư Nguyên sang phòng bệnh của Cố Tư Tư, lúc này cô đã ngủ, Lục Dĩ Thâm ngồi trên sô pha, đang lật xem văn kiện trong tay, nghe thấy tiếng gõ rồi mở cửa, đưa mắt lên nhìn anh ta.

Cố Tư Nguyên ngồi trên xe lăn, y tá đẩy vào bên cạnh giường Cố Tư Tư, trên đầu răng đầy băng gạc, đùi cũng cuốn thạch cao dày, nhìn qua anh ta cũng bị thương không ít.

"Không phải vừa tỉnh rồi à?" Cố Tư Nguyên hỏi anh.

"Tỉnh rồi, lại ngủ." Lục Dĩ Thâm cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay, biết việc này là ngoài ý muốn cũng không nên trách anh ta, nhưng hôm nay Cố Tư Tư đã thành bộ dáng như thế này, anh không thể gắng cho Cố Tư Nguyên sắc mặt tốt được.

Cố Tư Nguyên ngồi bên mép giường cô ngây ngốc một lúc lâu, anh ta làm sao có thể không tự trách mình đây.

──────

Diệp Thanh và Bạch Mân một tuần sau mới biết hai người bị tai nạn xe.

Sáng sớm ngày hôm đó, bọn họ xách giỏ hoa quả vào thăm, Diệp Thanh là người không thể ngồi yên một chỗ, hỏi han vài câu rồi chạy qua phòng bệnh của Cố Tư Nguyên.

Bạch Mân ngồi xuống bên mép giường, nhìn người đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại.

"Mấy ngày hôm nay, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc em à?"

Cố Tư Tư bây giờ đã có thể ngồi, cô dựa vào đầu giường, theo ánh mắt của cô ấy nhìn ra cửa, nhẹ nhàng lên tiếng:

"Vâng" .

Mặc dù đã thuê hai hộ lý, nhưng mấy ngày nay Lục Dĩ Thâm vẫn luôn ở lại đây, một bước không rời. Nhìn qua anh lúc nào cũng rất bận rộn, trợ lý mỗi ngày đều mang tới phòng bệnh rất nhiều thứ, đến báo cáo công việc hoặc là đưa văn kiện.

Phòng bệnh này là phòng yêu cầu nên có hai phòng ngủ, do miệng vết thương của Cố Tư Tư chưa lành lên nửa đêm thường xuyên bị đau đớn từng cơn làm cho tỉnh ngủ, mỗi lần tỉnh lại, đều thấy đèn trong phòng Lục Dĩ Thâm vẫn sáng, mỗi ngày đều làm việc tới tận đêm khuya.

Cố Tư Tư bảo anh hãy về đi, không cần phải ở lại đây, nhưng mỗi lần nói tới chuyện này, anh đều bày ra một vẻ mặt như không hề nghe thấy lời cô nói.

"Thật không hiểu anh ta có ý gì" Bạch Mân nói:

"Nhưng em phải tỉnh táo một chút, đừng quên, anh ta hiện tại có vị hôn thê, nếu như bị vị hôn thê của cậu ta hay người khác biết được...không biết sẽ nói ra nói vào như thế nào".

Trong ngực cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng :" Em biết rồi".

...

Buổi tối, Diệp Thanh đẩy xe lăn của Cố Tư Nguyên đến phòng của Cố Tư Tư cùng nhau ăn cơm chiều, Cố Tư Tư không thể xuống giường nên ba người họ ngồi xuống quanh cái bàn trong phòng bệnh. Ai cũng không nghĩ rằng, đã nhiều năm trôi qua bọn họ lại tụ họp ở hoàn cảnh như thế này.

Lục Dĩ Thâm ngồi bên mép giường, tay phải Cố Tư Tư không thể cử động, mấy ngày này ăn cơm anh đều bón từng thìa một.

Anh đang như mấy ngày trước bón cho cô, Cố Tư Tư đột nhiên nói:

"Để em tự làm."

"Tay trái thì ăn kiểu gì?" Anh nói, rồi giơ lên một thìa cơm đặt trước miệng cô.

Cố Tư Tư nghiêng đầu tránh đi: "Vậy gọi hộ lý tới."

Thấy không khí không đúng lắm, Bạch Mân chạy nhanh lại đưa tay tiếp nhận thìa cơm nói:

"Để tôi làm, ngồi xuống ăn cơm đi"

Lục Dĩ Thâm cau mày nhìn chằm chằm Cố Tư Tư, thức liên tục mấy ngày đêm, mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, đáy mắt hằn lên tơ máu, một lát sau anh buông chén cơm, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Tất nhiên anh đang tức giận.

"Làm sao vậy?" Diệp Thanh hỏi.

Cố Tư Tư nuốt thìa cơm Bạch Mân vừa bón cho cô, trong cổ họng tắc nghẽn lại, cố nén chua xót trong mắt, rầu rĩ lên tiếng trả lời:

"Không có gì"

Người khác chắc rằng không hiểu được, nhưng Bạch Mân lại rõ ràng vì sao lại như vậy, nhớ tới lời nói của mình lúc nãy, thở dài, việc này có chút không đành lòng, nhưng mà cô nói không phải là không có lý.

Cô hi vọng Cố Tư Tư có thể rõ ràng trong sáng, thời gian hai người chia tay đã lâu như vậy, mà một người đã có nửa kia, làm sao còn có thể tuỳ ý, bọn họ như thế này thật sự là không trong sạch.

Sau ngày hôm đó. Lục Dĩ Thâm tức giận nên không xuất hiện thêm lần nào.

Chắc rằng anh sẽ không đến nữa, Cố Tư Tư nghĩ như vậy.

Thế này cũng tốt, hai người cũng không còn vướng vào mối quan hệ không rõ ràng. Nhưng, trong lòng cô vẫn thấy hơi khó chịu.

Hơn nửa tháng sau ngày hôm đó, đã nửa tháng nay cô không xuống giường, không thể cử động, nằm trên giường chẳng có gì làm, suy nghĩ ngây ngốc, nghĩ tới tương lai rồi lại hồi tưởng về quá khứ. Sau này không còn Lục Dĩ Thâm ở bên cạnh, Cố Tư Tư phát hiện ra bản thân mình không thể suy xét về tương lai, trong đầu không có ý tưởng gì, không tìm thấy phương hướng.

Cho nên lúc này nằm trên giường bệnh, cô đều nhớ lại quá khứ, nghĩ lại những chuyện họ đã cùng nhau trải qua, phảng phất như mỗi sự việc xảy ra đang rõ ràng ở trước mắt, nhưng lại giống như hết thảy đều mơ hồ, bị thời gian xoá nhoà.

Cô không nghĩ được tới tương lai, nhưng cũng không quên được quá khứ.

Thời gian bị thương nằm một chỗ nhìn ngày đêm trôi qua, Cố Tư Tư chỉ có một mình, lẳng lặng tiêu hoá sự mất mát và bất an.

Thời gian qua lâu rồi, cảm thấy lần này hồi phục phần bị thương ở bàn tay và chân đều chậm, có vẻ rất nặng, cảm giác này làm cô càng thêm nôn nóng.

——————

Theo lịch dương thì hôm nay là ngày cuối cùng của một năm, từ sáng sớm mưa vẫn rơi tí tách, mùa đông giá rét, từng cơn gió lạnh thổi vào cửa sổ làm cánh cửa đập vào nhau lạch cạch.

Cả ngày lẫn đêm đều đã ngủ, cho nên buổi sáng Cố Tư Tư tỉnh dậy rất sớm, hộ lý tới đưa bữa sáng, trong miệng cứ nhắc mãi hôm nay thấy bảo sẽ ấm hơn, nhưng ở bên ngoài lạnh lẽo không thể chịu nổi.

Ăn xong bữa sáng, Cố Tư Tư lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngây ngốc, mở TV ra, làm cho phòng bệnh có tiếng người nên không còn quá yên tĩnh.

Trước bữa cơm trưa, theo công việc hàng ngày của mình Trần Giới đi tới phòng cô, anh ta cười hỏi:

"Hôm nay cảm giác thế nào?"

"Cái gì cũng tốt, không có cảm giác gì, chỉ là nằm một chỗ hơi buồn chán, khi nào mới có thể xuất viện đây? " Cố Tư Tư nghiêng đầu cười bất đắc dĩ.

"Vội vàng xuất viện làm gì? Tay chân đều không hoạt động được, xe lăn cũng không thể tự đi, vẫn phải có người đẩy, xuất viện về nhà cũng chỉ có thể nằm trên giường, ở bệnh viện còn có hộ lý chăm sóc cho cô".

Trần Giới vừa nói vừa kiểm tra vết thương trên tay: "Vết thương trên tay sau phẫu thuật đang hồi phục rất rốt, để tôi xem trên đùi".

Anh nói đánh gãy hoàn toàn ý nghĩ được xuất viện của Cố Tư Tư, cô chẹp miệng, không nói nữa.

"Năm mới sắp đến, vào sáng sớm ngày hôm nay, Lục gia đăng tuyên bố đã giải trừ hôn ước cùng Lăng Thị. Cuối tháng 8 năm nay.."

TrênTV, nữ phát thanh viên đang trôi chảy thông báo tin tức giải trí, Trần Giới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trong miệng nhỏ giọng như nói thầm:

"Lúc trước bọn họ thông báo kết hôn, tôi với cô cùng xem, bây giờ lại giải trừ hôn ước, tôi với cô vẫn cùng nhau xem..... vết thương trên đùi đã rất tốt, qua mấy ngày nữa là có thể cắt chỉ, cô đừng có lại khóc lóc, lần này tôi sẽ không tin là cô vì miệng vết thương bị đau nên khóc đâu"

"Ai muốn khóc chứ..." Cố Tư Tư nhỏ giọng nói, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp.

"Nếu cô không muốn ngây ngốc ở đây, chờ cắt chỉ xong thì có thể xuất viện, ngồi xe lăn, không thể xuống đất đi lại, lúc đó thuê hộ lý cùng cô về nhà, cứ suy nghĩ đi"

──────

Ngày cuối cùng của năm cũ sắp qua đi, ngoài tin tức giải trí kia, thì mọi thứ vẫn như hàng ngày, không có gì đặc biệt. Nhưng tin tức đó đã làm ảnh hưởng tới Cố Tư Tư.

Đầu óc và trong lòng rối loạn, đây là đêm đầu tiên cô mất ngủ sau khi nằm viện.

Vừa mới nhắm mắt lại, bên ngoài cửa sổ lác đác vang lên tiếng pháo hoa.

Lại một năm mới đến rồi.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như Cố Tư Tư nghe được tiếng có người đẩy cửa đi vào, cô còn tưởng mình vẫn đang nằm mơ, một lát sau lại nghe thấy âm thanh quần áo sột xoạt, như ai đó đang cởϊ qυầи áo. Chăn bên trái nhẹ nhàng bị vén lên, một thân hình đàn ông ôm lấy cô, trên người vẫn còn vương khí lạnh, bị doạ cho giật mình, Cố Tư Tư lập tức tỉnh ngủ.

"Là anh"

Âm thanh quen thuộc vang lên.

"Anh!" Sao lại chui vào trên giường cô.

Nửa thân dưới không được động mạnh, Cố Tư Tư chỉ có thể nhẹ nhàng giãy giụa.

"Đừng có cử động, động đến miệng vết thương bây giờ".

Lục Dĩ Thâm nói, tránh đi miệng vết thương rồi ôm cô sát vào thân mình, lúc này mới cảm thấy ấm áp.

"Ngủ đi, muộn rồi"

"Anh đi xuống!" Cố Tư Tư sao có thể để anh như vậy.

Lục Dĩ Thâm không thèm để ý, nhắm mắt lại, giả vờ không nghe thấy.

"Có nghe thấy không!"

"Tư Tư..." Anh thở dài một hơi, vùi đầu ở cần cổ của cô cọ qua cọ lại.

"Anh mệt mỏi quá, để anh ngủ một lát, được không?"

Âm thanh rầu rĩ vang lên, giọng nói trầm khàn mang theo chút mệt mỏi.

Như là anh đang thật sự rất mệt.

Anh lộ ra một mặt yếu ớt trước mặt cô, Cố Tư Tư không đành lòng.

Pháo hoa giao thừa đã bắn xong, những chùm ánh sáng nở rộ ngắn ngủi qua đi, cửa sổ trở lại yên tĩnh, bên tai Cố Tư Tư chỉ còn hơi thở trầm ấm của Lục Dĩ Thâm, hơi thở ấm áp phun ở cần cổ hơi ngưa ngứa, tâm cũng đang ngứa ngáy hỗn loạn.

Anh thật sự ngủ rồi.

Cơ thể Cố Tư Tư đang căng cứng cũng chậm rãi thả lỏng, nghiêng người ngắm nhìn anh, lúc ngủ vẫn còn hơi cau mày, lông mi anh rất dài, cũng không lấn át được sự mệt mỏi nơi đáy mắt, nhìn dáng vẻ ngủ vẫn không an ổn.

Trong bóng đêm, Cố Tư Tư nhìn lên trần nhà thật lâu, điều hoà trong phòng ấm áp, thân mình bị anh ôm vào lòng có chút nóng, lúc này mới đem đến cho cô cảm giác chân thực.

Hôm nay, anh vừa huỷ bỏ hôn ước, buối tối lại đến nằm bên cạnh cô, không biết tâm tình trong lòng mình là gì, nhưng cũng biết mình cũng nên nhẫn tâm quyết liệt một chút.

Cô tìm cho mình một lý do không tồi.

Vì đêm đã khuya, ý chí bạc nhược, đầu óc nhất thời không thanh tỉnh cũng là chuyện bình thường.