Chương 48: Phẫu thuật

Sáng sớm ngày 30 tết, Cố Tư Tư tới bệnh viện kiểm tra lại vết thương, hôm nay cũng là ngày sinh nhật cô.

Lục Dĩ Thâm đưa Cố Tư Tư tới bệnh viện, Trần Giới đã chờ ở phòng khám từ sớm.

Làm xong một loạt kiểm tra, Trần Giới cầm giấy tờ tươi cười đi vào văn phòng.

"Hồi phục rất tốt, xương tay và đùi đã điều trị không có gì sai xót, đặc biệt là phần đùi, vài ngày nữa có thể luyện tập sau đó đi lại nhẹ nhàng, còn tay.... so với đùi nghiêm trọng hơn một chút, cho nên hiện tại không thể cử động mạnh, huấn luyện phục hồi cũng phải từ từ, chậm rãi thì sẽ ổn, hiện tại vẫn chưa cử động được bình thường, cô đừng nghĩ ngợi nhiều."

Cố Tư Tư tươi cười gật gật đầu.

Lục Dĩ Thâm ngồi xổm xuống, vén vài sợi tóc ra sau vành tai cô.

"Em đi trước, anh hút điếu thuốc."

"Được" Cố Tư Tư nói.

Y tá đẩy xe lăn của cô rời đi, vừa đi cô quay đầu lại giơ ngón tay trỏ lên nói với anh:

"Chỉ được hút một điếu thôi đấy"

Lục Dĩ Thâm cười cười: "Được."

Nhìn theo cho tới khi bóng dáng cô biến mất ở chỗ rẽ, Lục Dĩ Thâm thu lại vẻ mặt tươi cười, đưa cho Trần Giới điếu thuốc:

"Đừng hút ở đây, ra ban công"

Mùa đông tuyết bắt đầu rơi, đứng ở ban công nhìn xuống hoa viên bệnh viện, từng mảnh tuyết trắng xoá, hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ nên chỉ có vài người công nhân đang dọn tuyết.

Bên ngoài rất lạnh, Trần Giới híp mắt ngậm điếu thuốc ở trong miệng, xoa hai tay vào nhau hỏi người bên cạnh:

"Cậu nói cô ấy tin à?"

Lục Dĩ Thâm nhìn ra xa: "Không hẳn, chắc chỉ tin một nửa." Anh lắc lắc đầu:

"Chắc không nói dối được lâu"

"Tay của cô ấy có hai phương án điều trị, thứ nhất là như bình thường, chậm rãi tuân thủ trị liệu, tự mình chậm rãi hồi phục, quá trình này sẽ lâu dài, sau cũng có thể cử động, vẫn có thể ăn cơm và đánh răng hàng ngày, nhưng nếu dùng sức thì không được. Thứ hai là phẫu thuật, cái này thì tương đối cực đoan, một là khỏi hẳn, hai là hỏng hoàn toàn..." Anh ta quay đầu nhìn anh: " Cậu hiểu ý tôi chứ"

Lục Dĩ Thâm cúi đầu trầm ngâm một lúc: "Xác xuất thành công là bao nhiêu?"

"50%."

Trần Giới thấy anh không nói gì nữa, tiếp tục nói: " Hơn nữa phẫu thuật về cái này rất khó, trong nước không nhiều bác sĩ có thể làm được ".

Anh nhìn điếu thuốc đang cầm trong tay, vì có gió, làn khói rất nhanh phiêu diêu tan trong không khí.

"Tôi sẽ bắt đầu tìm bác sĩ, trong nước không có thì nước ngoài, sẽ nhanh chóng làm phẫu thuật"

"Quyết định luôn à?"

"Không ai có thể quyết định thay cô ấy... nhưng tôi biết...cô ấy nhất định sẽ làm"

Trần Giới búng búng tàn thuốc: " Vậy cậu bao giờ mới nói cho cô ấy biết"

"Qua một thời gian nữa." Anh nói: "Gần đây cảm xúc của cô ấy không ổn định, bác sĩ tâm lý cũng đang điều trị, ít nhất cho cô ấy đón năm mới vui vẻ".

"Qua một thời gian nữa" Anh nói lại một lần.

Trần Giới khe khẽ thở dài.

"Thật ra tôi cảm thấy, giải phẫu cũng không phải là không thể nhưng sau này tiếp tục vẽ tranh hay làm gì đó cũng cẩn phải dùng sức, nhỡ thất bại..."

"Tôi không muốn cô ấy mạo hiểm hơn nhiều so với bất kỳ ai..."

Anh cũng hiểu rõ được tính tình của Cố Tư Tư hơn ai khác.

Lục Dĩ Thâm dụi điếu thuốc chưa hút được hơi nào trong tay.

"Đi thôi, chậm quá cô ấy lại nghi ngờ" . Vừa đi được hai bước, anh quay đầu hỏi anh ta: "Anh có đi không? "

Trần Giới giơ giơ điếu thuốc trong tay: "Cậu đi trước, tôi hút nốt điếu thuốc."

Lục Dĩ Thâm đi tới cửa phòng hồi phục chức năng, nhìn thấy Cố Tư Tư đang được hai y sĩ hỗ trợ, tự đi từng bước một về phía anh.

Hơi gian nan, trên trán cô đầy mồ hôi, chỉ có năm mét mà cô đi rất lâu. Cô ngẩng đầu nhìn thấy anh, gương mặt tươi cười vẫy tay.

Lục Dĩ Thâm đi tới bên cạnh thay thế y sĩ hỗ trợ đỡ lấy cô, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

"Thế nào rồi?"

"Vừa nãy đứng lên hơi mất thời gian, không giữ được trọng tâm, hiện tại đã đi được rồi" Hơi thở có chút mệt mỏi, nhưng nghe giọng cô nói đang rất vui vẻ.

"Nghỉ ngơi một lúc đi, chuyện này không thể vội vàng được".

Vào mùa đông ngày ngắn đêm dài. Cố Tư Tư ở bệnh viện tập luyện một thời gian rất lâu mới đồng ý trở về nhà, lúc này trời đã tối. Hôm nay ra nhiều mồ hôi nên về muốn tắm rửa ngay. Hộ lý đã chuẩn bị đứng ở cửa phòng tắm chờ cô, vừa thấy bà ấy, Cố Tư Tư lấy từ xe lăn ra một phong bao lì xì đưa cho bà:

"Bà cầm lì xì đi."

"Ai da, Tiểu Cố đừng khách sáo, Lục tiên sinh ngày thường trả phí cao gấp mấy lần so với những nơi khác, tôi sao có thể nhận lì xì của cô chứ"

"Tết nhất bà không được ở nhà đoàn tụ, còn phải chăm sóc tôi, chút tâm ý này không là gì, không nhận tôi cũng băn khoăn, bà nhất định phải nhận nó"

Bà phẩy phẩy nước trên tay, lau lau vào quần áo, cuối cùng cũng nhận lấy bao lì xì:

"Tiểu Cố thật là tốt, trách không được Lục tiên sinh lại tốt với cô như vậy", bà ấy vừa giúp cô cởϊ qυầи áo vừa nói chuyện:

"Nghe tôi nói, cô đừng có lo lắng quá, tục ngữ có câu: ở hiền gặp lành, người tốt cũng có quả báo, tiểu Cố tốt như vậy, cô phẫu thuật nhất định sẽ thành công" .

Cố Tư Tư thật sửng sốt: "Phẫu thuật? phẫu thuật cái gì cơ? "

"Hôm nay bác sĩ không nói với cô sao? tay của cô phải phẫu thuật mới có thể tốt được"

"À là vì... Hôm nay tôi phải làm nhiều bài kiểm tra, nên không kịp ra ngoài nghe bác sĩ nói gì, không biết tay của tôi thế nào, bà có thể nói qua một chút xem bác sĩ nói như thế nào được không?"

——————

Lục Dĩ Thâm bận bịu ở phòng bếp nửa ngày, tự tay làm vài món cho cô, bày hoa hồng ra trên bàn, chờ hộ lý đẩy xe lăn của Cố Tư Tư tới.

"Tiểu Cố nói hôm nay cô ấy hơi mệt, cơm tối không cần gọi".

Bà đã mơ hồ cảm thấy mình đã làm sai điều gì, nói chuyện không tự tin lắm:

"Hình như, tâm tình của cô ấy không tốt"

"Bà...đã nói gì với cô ấy?"

Đẩy cửa phòng đi vào, Cố Tư Tư đang lẳng lặng ngồi trước cửa sổ sát đất ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.

Mấy ngày hôm nay hai người vẫn luôn ở bên cạnh nhau không rời, nhưng bây giờ Lục Dĩ Thâm mới phát hiện ra cô đã gầy hơn nhiều so với lúc trước.

Trong phòng ngủ ánh đèn le lói tối tăm, người ngồi trên xe lăn đang chán nản, thậm chí không cần nhìn biểu tình trên mặt cũng đã cảm thấy được con người này đang chất đầy tâm sự.

Trái tim anh khẽ nhói, Lục Dĩ Thâm đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn:

"Không ăn cơm tối sao?"

Cố Tư Tư vẫn trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh.

Qua một lúc lâu, cô chậm rãi mở miệng:

"Bà hộ lý mười mấy năm trước đã tới đây, vẫn luôn làm việc ở bệnh viện, đã làm được mười mấy năm..."

"Cho nên ở đó từ trên xuống dưới, người quen của bà cũng rất nhiều"

"Bà ấy nói với em, hôm nay lúc tới bệnh viện, bà đã nói chuyện phiếm với một người bạn làm bác sĩ, nói tới một việc rất là buồn cười"

"Ông ấy nói, tay của em phải phẫu thuật mới tốt lên được, nếu không thì sẽ tàn phế, như vậy... chính là một nửa đã tàn phế rồi..." Nói tới đây cô quay đầu nhìn về phía anh:

"Chuyện này rất buồn cười có phải không? hôm nay Trần Giới nói với em rằng đã khôi phục rất tốt, còn nói hồi phục chậm một chút nhưng sẽ tốt lên"

"Anh có nhớ tiểu Chu cũng ở phòng bên cạnh đúng không, cậu ấy cũng bị thương ở vụ tai nạn đó với em, vết thương cũng gần giống nhau, vừa nhắn tin chúc tết em xong, em thuận tiện hỏi xem tay cậu ấy sao rồi, cậu ấy nói tay đã ăn được cơm, đã có thể viết chữ..."

Cô nâng cánh tay bị thương lên, vén tay áo lộ ra bên cánh tay với vết sẹo xấu xí kéo dài:

"Lục Dĩ Thâm anh biết không, em vừa mới thử một lúc lâu, một cây bút cũng không nâng lên được..."

Cô hít hít mũi, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước:

"Cho nên rốt cuộc chuyện này là sao? người khác nói em sẽ không tin, Lục Dĩ Thâm... em tin lời của anh".

Lục Dĩ Thâm nhìn vào đôi mắt cô, khó khăn mở miệng:

"Lời bà ấy nói...là sự thật".

"Là anh bảo Trần Giới phải nói dối em?"

"Phải"

Cố Tư Tư nở nụ cười, đưa tay lên lau khóe mắt: "Vậy nên, nếu hôm nay bà ấy không nói chuyện này với em, anh định khi nào mới nói?"

" Anh vĩnh viễn không nói cho em sao?"

Lúc này Lục Dĩ Thâm nhất thời không biết trả lời thế nào, cô đột nhiên kích động đề cao âm thanh vừa nói vừa khóc:

"Anh dựa vào cái gì không nói? Anh cho rằng anh là ai? chúng ta đã sớm chia tay, một chút quan hệ cũng không có, anh dựa vào cái gì không nói cho em biết?"

"Em đã thật thê thảm, chân không thể

đi tay không thể cầm, anh vì sao còn muốn lừa gạt em, anh là người rõ ràng nhất, bàn tay này quan trọng đối với em như thế nào"

"Anh sợ em không thể tiếp nhận việc mình đã thành người tàn phế sao?"

Lục Dĩ Thâm nắm lấy bàn tay cô: "Em bình tĩnh một chút. Không ai muốn lừa gạt em, em cũng không phải người tàn phế".

Anh lấy ra từ trong túi một hộp trang sức tinh xảo:

"Anh chỉ muốn em trải qua ngày sinh nhật vui vẻ vào năm mới...sau đó sẽ..."

"Bình tĩnh? Anh muốn em phải bình tĩnh như thế nào? hiện tại người bị thương không phải anh, biến thành người tàn phế cũng không phải anh, anh đương nhiên nói chuyện không biết đau, em không cần anh quan tâm... anh đi đi".

Cố Tư Tư hất bàn tay anh ra, không cẩn thận trúng bàn tay đang cầm chiếc hộp, nó văng lăn lóc vào góc phòng.

Lúc này thời gian như dừng lại.

Cho tới lúc Lục Dĩ Thâm đóng sầm cánh cửa đi ra ngoài, Cố Tư Tư mới nhìn về phía trong góc, chiếc hộp trang sức nằm lẻ loi trên mặt đất, rơi ra hai chiếc nhẫn loé sáng dưới ánh trăng.

Một chiếc của nữ, một chiếc là nhẫn nam, ngày trước cô đã tặng Lục Dĩ Thâm vào ngày sinh nhật.

Trong lòng bỗng chốc kinh hoàng, anh định....

Dùng bên tay trái khó khăn đẩy xe lăn tới nhặt đôi nhẫn lên, sau đó tiến về phía cửa phòng. Trong phòng khách vẫn thế, không bật đèn, nến và hoa tươi đã được bày biện trên bàn.

Ngọn nến mỏng manh bị gió thổi lung lay, Cố Tư Tư có thể xuyên thấu qua ánh sáng lung linh của ánh nến và nghĩ tới lúc anh bày biện chúng, nhìn kiểu bố trí này cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt anh lúc đó, bộ dáng cẩn thận lại nghiêm túc.

Cô bịt miệng khóc nấc lên, lời cô nói khó nghe như vậy, anh theo ý cô mà rời đi.

──────

Công việc ở bệnh viện đã xong, bây giờ đã là sáu giờ tối, trời cũng chưa tối hẳn, dọc theo đường đi, dưới tiểu khu không còn nhiều người đi lại, Trần Giới nghĩ ngày 30 tết thế này, ngoài mình anh cô đơn thì cũng chỉ có những người làm công, thời gian ăn cơm tất niên thì làm gì có ai ở bên ngoài tản bộ.

Đi về tới dưới lầu, vô tình thấy một người đàn ông đang ngồi trong xe hơi. Anh ta cong lưng gõ vào cửa sổ xe, sau đó kéo cửa xe ra ngồi vào.

"Lạnh...sao không bật điều hoà, không lạnh à?" Trần Giới chà xát hai tay thì thầm, duỗi tay ấn nút mở điều hoà trên xe anh.

Lục Dĩ Thâm vẫn đang ngồi ngơ ngác trong xe, không biết đang suy nghĩ gì. Trần Giới nghiêng đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật: " Sao thế? lại bị đuổi ra ngoài? "

Đừng hỏi vì sao anh ta lại hỏi như vậy, vì đã mấy lần anh ta tan tầm trở về cũng thấy anh ngồi trong xe một mình hút thuốc. Cố Tư Tư gần đây cảm xúc không tốt, bọn họ cũng có vài lần cãi vã.

Nhưng vì hôm nay là ngày sinh nhật của Cố Tư Tư, khi trở về tâm tình cô ấy rất tốt, theo lý thuyết thì không nên một mình ra đây ngồi như thế này...

Anh ra lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, đưa cho anh một điếu.

Lục Dĩ Thâm trừng mắt nhìn anh ta: "Không hút".

Trần Giới hừ một cái, đưa một điếu lên ngậm vào miệng:

"Có chuyện gì, sao hôm nay lại cãi nhau?

Lục Dĩ Thâm đưa mắt nhìn lên lầu, ánh sáng trong nhà cô le lói.

"Cô ấy biết rồi."

Trần Giới sửng sốt: "Sao lại biết được?"

Anh xoa xoa giữa chân mày, lên tiếng với âm thanh bất đắc dĩ:

"Bà hộ lý nói... nhưng cũng không trách được, bà ấy không biết tôi với anh nói dối cô ấy".

Trần Giới chậm rãi phun ra một làn khói, mở cửa sổ, cho khói thuốc bay ra.

"Sau đó thì cãi nhau?"

"Cảm xúc của cô ấy không ổn định...tôi..đi ra ngoài hít thở không khí".

"Nói tới vấn đề này ai cũng sẽ như vậy thôi" Trần Giới nói.

"Tôi biết, cô ấy thành ra như thế này, tôi càng khổ sở hơn. Chỉ là...." anh cau mày thở dài:

"Tôi chỉ ra ngoài một lát, lúc nữa sẽ trở về".

Trần Giới nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu không lên thì tôi lên đây".

Trong xe yên tĩnh một lát, từ xa xa vang lên vài tiếng pháo hoa, Trần Giới đã hút xong điếu thuốc, Lục Dĩ Thâm bỗng dưng mở miệng:

"Tôi định cầu hôn cô ấy, vào ngày hôm nay."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó cô ấy biết được việc mà tôi đã bảo anh nói dối, tôi còn lấy nhẫn ra rồi, lúc sau lại thành như bây giờ..."

Anh cúi đầu cười hai tiếng lộ ra ý không hề trách móc, quay sang Trần Giới nói:

"Đưa tôi điếu thuốc"

"Tưởng cậu không hút?"

"Đang buồn chán."

Trần Giới nhìn anh châm lửa, trong lòng cảm thấy Lục Dĩ Thâm ở hiện tại so với chuyện xưa Cố Tư Tư kể không giống nhau.

Nghĩ tới đây, anh lại tò mò:

"Hai người lúc trước tốt như vậy, rốt cuộc bởi vì lý do gì mà chia tay?"

"Anh và Cố Tư Tư đã nói chuyện về tôi với cô ấy sao? "

"Đã kể... từ lúc hai người mới bắt đầu, nhưng chưa có cơ hội nghe cho tới khi kết thúc".

Lục Dĩ Thâm quay đầu nhìn về phía anh ta.

"Chúng tôi không kết thúc."