Chương 20

Trần Nhuế Sơ tắm rửa xong lại ở nhà Đinh Ngạn Tư ăn sáng, nhìn chằm chằm ly sữa bò vừa uống xong, cô chớp mắt, nên... Đi rồi. Hiện tại cũng sắp đến trước, còn ở đây nữa, ngược lại giống như mặt dày bám lấy anh.

Đinh Ngạn Tư ngồi ở đối diện, mặc áo thun trắng quần đùi, cúi đầu giải quyết sandwich trên bàn, nghe động tĩnh bên cô, hơi ngẩng đầu, thấy cô muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Em có phải nên về rồi không?" Trần Nhuế Sơ nắm chặt ly thủy tinh, có hơi luyến tiếc, nhưng vẫn không muốn anh cảm thấy phiền chán.

Cung mày hơi nhíu lại, Đinh Ngạn Tư ăn hết miếng sandwich cuối cùng.

"Em tới không phải luyện tập thuyết trình tiếng Anh với anh sao?"

Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, run rẩy phản bác: "Không phải... Đó là lừa Lâm Hữu."

Đinh Ngạn Tư bật cười: "Chưa chắc, chúng ta luyện tập một chút đi."

...

Trần Nhuế Sơ căm giận ngồi trước bàn, trên bàn là một chồng đề cương vật lý, cô mới làm được hai đề. U oán nhìn Đinh Ngạn Tư, anh lại đang ngồi trên giường chơi switch. Thấy cô nhìn mình, anh cười nói: "Mau làm đi, làm xong anh xem giúp em."

Trần Nhuế Sơ hừ một tiếng, lại xoay người. Cô nghĩ, không phải luyện tập tiếng Anh sao! Sao đột nhiên lại làm bài tập vật lý! Càng không ngờ Đinh Ngạn Tư khi nãy lại nói "Làm xong sẽ thả em đi", Đinh Ngạn Tư có phải muốn giữ cô ở đây mãi không...

Mày mò hai tiếng, cuối cùng cũng làm xong, cô quay đầu nhìn Đinh Ngạn Tư, mới thấy anh đã thay đổi tư thế nằm mà nhìn mình chằm chằm.

Đinh Ngạn Tư nhìn cô như vậy đã được một lúc, anh phát hiện mỗi cử chỉ của cô đều vô cùng dễ coi, thời điểm không nghĩ ra câu trả lời liền nhíu mày, cắn nắp bút, còn cả khi tìm được đáp án liền nhướng mày...

Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Quan sát cô còn thú vị hơn chơi game.

"Làm xong rồi sao?" Đinh Ngạn Tư đứng dậy.

"Vâng."

Đinh Ngạn Tư bảo cô đứng dậy, Trần Nhuế Sơ nhường chỗ cho anh, sau khi Đinh Ngạn Tư ngồi xuống liền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống cùng. Anh ngồi trên ghế, cô ngồi trên người anh.

Thời điểm Trần Nhuế Sơ ngồi xuống Đinh Ngạn Tư cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cơ thể mềm mại được anh ôm vào lòng, cằm tựa vào cổ cô: "Anh bắt đầu sửa nhé?"

Trần Nhuế Sơ cảm thấy nhột nhột mà run rẩy: "Vâng."

Không biết Đinh Ngạn Tư cố ý hay vô tình, cánh môi ấm áp luôn cố tình chạm vào làn da lỏa lồ của cô, Trần Nhuế Sơ nhìn chằm chằm tay anh cầm bút, hoàn toàn không có tâm trí nghe anh giảng bài.

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi.

Cô lấy hết can đảm nắm lấy tay Đinh Ngạn Tư, đối diện với anh mắt nghi hoặc của anh.

"Không nghe nữa, hôn môi đi."

Mặt cô đã ửng hồng, đôi mắt mang theo nước, trái tim đập thình thịch. Cô lòng đầy chờ mong nhìn Đinh Ngạn Tư, thấy anh không có phản ứng, can đảm vất vả lắm mới có được ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại sự thẹn thùng cùng xấu hổ.

Hốc mắt cô đỏ lên, cuống quít đứng dậy: "Em muốn về."

"Không cho phép." Đinh Ngạn Tư nói ra suy nghĩ trong lòng, kéo cô quay lại, môi răng mang theo hơi thở xâm lược lập tức đưa qua, anh mυ"ŧ lấy cánh môi mềm mại của cô, sau đó đưa đầu lưỡi vào khoang miệng ướt nóng.

Mãi đến khi khiến Trần Nhuế Sơ thở hổn hển, anh mới buông cô ra, tựa vào trán cô, hơi thở hai người giao triền.

Thân mật tột đỉnh.

Tâm trạng thấp thỏm vừa rồi của Trần Nhuế Sơ nhanh chóng biến mất, nhìn chằm chằm ánh môi ướt dầm dề của anh, cô cúi đầu, khẽ cười.

"Vừa rồi tức giận sao?" Đinh Ngạn Tư xoa môi cô.

Trần Nhuế Sơ quay đầu đi, không muốn trả lời.

"Anh đang tự hỏi, nếu làm một lần nữa thì tốn bao nhiêu thời gian, chúng ta còn có thể dùng bữa trưa đúng không?"

Mặt Trần Nhuế Sơ lập tức nóng lên, tai cũng ngưa ngứa, lẩm bẩm: "Em không có nói sẽ cùng anh làm."

Đinh Ngạn Tư dùng chóp mũi cọ cọ cô: "Nhưng hôn môi dù thế nào cũng không đủ."

"Ăn trưa đi." Trần Nhuế Sơ rốt ruột thay đổi chủ đề, eo và bên dưới vẫn còn nhức mỏi, thật sự không chịu nổi công kích tiếp theo.

...

Bữa trưa, Đinh Ngạn Tư dẫn Trần Nhuế Sơ ra ngoài ăn món Nhật.

Hai người ở phòng nhỏ, không gian chật chội chỉ hai mét vuông, ở giữa còn có cái bàn. Hai người ngồi đối diện, cởi giày, chân và chân đều có thể chạm nhau.

Đồ ăn đưa lên, Trần Nhuế Sơ giữ nguyên tắc "Ăn ít trước mặt người mình thích", mới ăn vài miếng đã buông đũa xuống.

Đinh Ngạn Tư ngồi đối diện nhướng mày, thay đổi chỗ ngồi tới bên cạnh cô, không gian vốn dĩ nhỏ bây giờ phải chứa hai người, Trần Nhuế Sơ tựa vào vai anh, mặt theo đó mà khô nóng.

"Ăn thêm chút đi." Đinh Ngạn Tư gắp một miếng sushi tới bên miệng cô, dụ cô ăn hết.

Đồ ăn tới bên miệng, Trần Nhuế Sơ ỡm ờ một hồi rồi há miệng ăn hết. Sau đó là một phát không thể cứu chữa, Đinh Ngạn Tư vẫn luôn đút, Trần Nhuế Sơ không ngừng ăn.

Cô phồng má từ chối: "Ăn không vô nữa." Sau đó dựa vào tường, có vẻ mệt mỏi.

"Để anh xem." Nói rồi, Đinh Ngạn Tư liền duỗi tay sờ bụng cô.

"A!" Trần Nhuế Sơ la lên, bắt lấy tay anh.

Quá mất mặt, anh đến no như vậy, bụng chắc chắn căng lớn.

"Ừ... Đúng là no rồi." Đinh Ngạn Tư trầm ngâm một lúc, đáy mắt mang theo ý cười.

Trần Nhuế Sơ cảm thấy bản thân xong rồi.

Cô nghĩ nghĩ, vội giải thích: "Thật ra ngày thường em không ăn nhiều như vậy... Do đồ ăn của nhà hàng này ngon, hơn nữa anh vẫn luôn đút cho em, em mới ăn hết."

Đinh Ngạn Tư uống một hớp trà, gật đầu, nắm tay cô: "Anh sai, nhưng anh cảm thấy em có thể béo thêm một chút." Thái độ vô cùng nghiêm túc.

Trần Nhuế Sơ chớp mắt: "Thật sao?"

"Ừ."

...

Đinh Ngạn Tư đưa Trần Nhuế Sơ về nhà mới rời đi.

Trần Nhuế Sơ đứng ở ban công vẫy tay mới anh, đợi anh biến mất, cô liền cảm thấy cả người không còn sức lực.

Nằm trên giường mở di động ra.

Một tin nhắn từ "Con người rắn rỏi" gửi tới:

Nhớ em.

Bên tai là tiếng tim đập đinh tai nhức óc, cô ôm điện thoại vào lòng, nhìn chằm chằm trần nhà, giữa bạn tình có thể được như vậy sao?

Cô cũng muốn nói với Đinh Ngạn Tư, nhớ anh.