Chương 2: Có Nữ Quỷ Muốn Đoạt Xá

Cho nên khi Thi Vưu Vưu xem tới đoạn nữ phụ không ngừng tìm đường chết, không ngừng bị vả mặt tới sưng phù, liền hậm hực tắt đi không đọc tiếp nữa.

Trong sách nữ phụ chỉ số IQ EQ đều không cao, lại cực đoan, ghen tị, hư vinh, ác độc, ý nghĩa của sự tồn tại của nữ phụ chính là tới gây phiền toán cho nữ chính, sau đó lần lượt vị vả mặt, không cần xem kết cục thì cũng đều có thể biết được kết cục của nữ phụ có bao nhiêu thê thảm. Thi Vưu Vưu vô ngữ.

Chẳng lẽ cô thật sự là nữ phụ trong sách? Có thể khẳng định được là, trước 17 năm xác thật là bản nhân cô tự mình trải qua. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ là một cô gái bình thường, ngoại trừ vẻ ngoài ưu việt từ trong bụng mẹ, có thể nói không ra trò trống gì không giống Lê Mộng Nhiễm, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tấm lòng thiện lương, thành tích học tập tốt…… Tóm lại chính là hoàn mỹ. Cần thiết thừa nhận, mấy năm trước cô vẫn luôn âm thầm ghen ghét Lê Mộng Nhiễm, đương nhiên khi đó chỉ là tâm trí chưa đủ thành thục, bởi vì cùng bạn cùng lứa tuổi chênh lệch quá lớn mà sinh ra cảm xúc âm u, nhưng trên thực tế cô lại chưa bao giờ làm ra bất cứ chuyện xấu nào.

Nhưng cốt truyện lại nói cho cô biết, không lâu sau đó cô sẽ cuốn đi toàn bộ tài sản trong nhà rồi trốn chạy. Chẳng lẽ ngay từ rất sớm, bởi vì chênh lệch giữa hai bên quá lớn mà trong lòng nảy sinh ghen ghét tới tâm lý vặn vẹo? Thi Vưu Vưu không nhịn được lâm vào trầm tư hoài nghi nhân phẩm bản thân.

“Cô đã nhờ bạn lưu ý giúp cháu mấy căn phòng ở thích hợp cho hai đứa cháu thuê, cũng đang tính tranh thủ thời gian rảnh rỗi chạy ra ngoài xem phòng cùng cháu.” Chủ nhiệm Trần là thiệt tình muốn trợ giúp Lê Mộng Nhiễm, bà rất thích đứa nhỏ vừa thiện lương vừa kiên cường trước mắt này. “Dạ vâng, chúng ta đi xem đi.” Căn phòng đang ở hiện tại còn một tuần nữa là tới hạn, cô cần thiết trong vòng một tuần tìm được chỗ ở mới, Lê Mộng Nhiễm cười cảm kích Chủ nhiệm Trần, sau đó nhìn về phía Thi Vưu Vưu: “Tiểu Vưu, em muốn ra ngoài xem phòng ở, chị có muốn đi cùng không?”

Thi Vưu Vưu hiện tại cả người vô lực, chẳng muốn đi đâu,cô lắc đầu nói: “Chị có chút không thoải mái, cho nên không đi.” Nhìn sắc mặt cô đúng là không được tốt cho lắm, Lê Mộng Nhiễm cũng không dây dưa, dặn dò vài câu liền thu thập đồ đạc rồi cùng chủ nhiệm Trần ra ngoài.

Chờ thân thể khôi phục đến độ ấm bình thường, Thi Vưu Vưu mới ra khỏi phòng, sau khi phát hiện một bóng đen xuất hiện trong phòng khách, liền lộ ra biểu tình quả nhiên như thế. Cô sở dĩ cảm thấy tay chân lạnh lẽo vô lực, là bởi vì trong lúc hôn mê đã có một âm hồn có ý đồ nhập vào người cô. Âm hồn kia nhìn chằm chằm vào Thi Vưu Vưu, ánh mắt dần dần trở nên không cam lòng cùng phẫn hận, rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa liền có thể thành công, chỉ cần có thân thể, cô ta liền có thể sống lại.

“Cô thật sự cho rằng tiến vào trong cơ thể tôi liền có thể sống lại đó chứ?” Thi Vưu Vưu cấm lấy một quả quýt đặt trên bàn trà bắt đầu bóc vỏ, vài cái liền cho toàn bộ quả quýt vào trong miệng, cảm giác chua xót tràn ngập khoang miệng, kí©h thí©ɧ đến mức khiến cô nhăn lại cái mũi, ghét bỏ ném xuống phần dư còn lại, ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn, ánh mắt nhìn về phía âm hồn kia tràn ngập lạnh lùng, nói: “Nếu như dễ dàng như vậy liền có thể mượn xác hoàn hồn, thế giới này chẳng phải sẽ rối loạn hết lên?”

Thì ra âm hồn kia ỷ vào hiện tại bản thân là quỷ, không chút cố kỵ nói ra suy nghĩ trong lòng, cô ta đại khái là bị thiêu chết, trên mặt gần như không có chỗ da nào là hoàn hảo, lệ khí trên người cũng rất là nặng, nhưng vẫn chưa tới mức có thể đả thương người.

“Cô nhìn thấy được tôi?” Nữ quỷ vẻ mặt cứng đờ, dữ tợn trừng mắt nhìn Thi Vưu Vưu, giọng nói của cô ta rất thô, mang theo chút khàn khàn do hít quá nhiều khói vào cổ. “Nể tình cô chết oan chết uổng lại chưa từng hại người, đi tới âm ty xếp hàng đầu thai đi.”

Thi Vưu Vưu lười nói lời vô nghĩa với cô ta đánh giá cô ta nếu như là âm hồn du đãng ở phụ cận, mà trên người cô ta lại không lây dính nhân quả, ngược lại cũng không cần thiết phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Nói xong Thi Vưu Vưu kháp chỉ quyết, nữ quỷ hai chân cố định tại chỗ, trực tiếp tránh đi khả năng cô ta chạy trốn mất dạng. Bình thường âm hồn là không thể đả thương người, nhưng nữ quỷ đã sinh ra ác niệm, nếu như mặc kệ thì sẽ chỉ có thể nảy sinh quỷ khí tiến hóa đi ra hại người, chi bằng đưa cô ta xuống âm ty cho thanh tịnh.

“Tôi không đi âm ty, tôi không cần đầu thai!” Nữ quỷ kia phảng phất như bị kí©h thí©ɧ tới rồi bắt đầu gào rống, đồng thời quỷ khí trên người bắt đầu bạo trướng, giơ tay đánh về phía Thi Vưu Vưu. Nếu mềm không được, vậy cô ta chỉ có thể dùng sức mạnh, trực tiếp đoạt lấy thân thể, một lần nữa sống lại.

Thi Vưu Vưu bình tĩnh cầm lấy viên kẹo trái cây để trên bàn trà, bóc ra lớp giấy kẹo bên ngoài, đưa viên kẹo vào trong miệng ngậm, liền biếng phân cho cô ta một ánh mắt.

Giây lát, nữ quỷ liền biến mất tại chỗ. Chỉ nghe “Bẹp” một tiếng vang lên, nữ quỷ bảo trì động tác giơ tay lên, cái mũi chấm đất, bởi vì hai chân vô pháp nhúc nhích, chỉ có nửa người trên là có thể run rẩy, cùng với từng tiếng kêu ai nha ai ui, vừa buồn cười lại vừa có vài phần chua xót