Chương 22: Quà sinh nhật

Những lá bài trên tay Charles nhàu lại.

"Là lỗi của cái ả gia sư mới đấy." Charles bất mãn lên tiếng.

"Nữ gia sư mới?" Lông mày của Marceline nhướng lên. "Con nghĩ cô ta cũng tốt đấy chứ."

Phu nhân Annalise khẽ hậm hừ và nhận xét. "Anh trai con là người đã thuê ả ta về, chứ không phải ta. Nó không chịu đổi nữ gia sư đó dù biết rất rõ rằng điều này sẽ làm ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của chúng ta. Nó làm vậy chỉ để chọc tức ta mà thôi!"

Marceline trả lời. "Con tin anh Vincent hoàn toàn nhận thức chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy mà."

"Nó không thèm quan tâm đến danh tiếng của nó đâu, và nó sẵn sàng thiêu rụi tất cả bọn ta cùng với nó đấy." Phu nhân Annalise thở dài thất vọng.

"Nói chuyện với anh trai con đi, Marceline, giúp anh con hiểu rằng chuyện này không hề giỡn chơi đâu."

Marceline liếʍ đôi môi khô khan và nói. "Con cho rằng anh ta sẽ nghe lời mẹ hơn là con đấy. Vincent không bao giờ nghe lời con. Hay nói đúng hơn là anh ta không hề nghe bất cứ ai ngoài bản thân mình đâu, đúng là không dễ chung sống với loại người đó chút nào." Cô nhìn chằm chằm vào bộ bài nằm trên bàn.

"Chị đừng lo về chuyện đó." Charles nói, nhìn lên phu nhân Annalise. "Cứ để đó cho em. Em sẽ giải quyết vấn đề này."

"Đừng có mà hấp ta hấp tấp, Charles." Phu nhân Annalise cảnh báo. "Em nghĩ Vincent sẽ để yên cho em làm hại con nhỏ gia sư đó à?"

"Eduard nói sao?" Charles hỏi, và phu nhân Annalise phô hết những lá bài của mình lên bàn.

"Eduard thì vui vì Vincent đã chủ động tìm một gia sư cho con bé Allie. Mặc dù ông ấy không thực sự hài lòng với xuất thân của ả ta." Phu nhân Annalise nói, mắt bà ánh lên vẻ khó chịu. "Chúng ta chỉ cần đợi ả gia sư đó mắc lỗi, thế là chúng ta sẽ dễ dàng tống cổ cô ta ra khỏi đây."

Vincent là con trai đầu lòng của ngài Tử tước Eduard Moriarty, anh ta đã tự thân mình trưởng thành và có kỹ năng bẩm sinh là chọc tức tất cả mọi người và chỉ chắm chằm làm những gì mình muốn làm. Khi thấy bà ta, anh ta luôn luôn tìm cách khıêυ khí©h bà. Phu nhân Annalise vẫn nhớ như in những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, những năm đầu tiên bà kết hôn với Eduard.

Vào một năm trước, Eduard phải đi xa để gặp một Nam tước khác, và sau khi bà ta vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng, bà thấy gián bò khắp sàn phòng ngủ.

"AHHHH!" Bà hét lên.

Phu nhân Annalise kinh hoàng không phải vì bà sợ những con côn trùng nhỏ bé đó, mà vì chúng trông thật bẩn thỉu và ghê tởm. Bà ta vội mang giày vào và cố giẫm đạp cho chúng chết. Nhưng chúng nhiều đến nỗi có một con còn bay đến và đậu trên ngực bà.

"AHHH! Tại sao lại có nhiều gián vậy?" Bà la lên và nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ. "Người hầu đâu! Bảo vệ đâu!" Bà hét lên để sai người đến dọn dẹp căn phòng.

Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía bên kia hành lang, phu nhân Annalise quay lại và bắt gặp tên nhóc có mái tóc bạch kim. Anh ta đứng đó và nhìn bà chằm chằm.

"Có vẻ như linh hồn của mẹ tôi không hài lòng với việc bà ở trong phòng của bà ấy rồi." Anh ta thờ ơ nói.

"Là cậu đã làm chuyện này hả?" Phu nhân Annalise hỏi, cơn tức giận sôi sục trong người.

Anh ta nhìn chằm chằm vào bà ta, gương mặt từ từ nở nụ cười ranh ma, đủ để khiến bà sợ hãi rồi nói. "Tôi nghe nói gián đẻ trứng trên tóc phụ nữ đấy. Bà nên cẩn thận đi." Nói xong, anh liền rời đi.

Trở lại hiện tại, phu nhân Annalise nghiến răng nghiến lợi khi nhớ lại mọi chuyện. Bà đã cố gắng tỏ ra tử tế và thân thiện nhất có thể, còn Vincent thì lại luôn chọc tức bà.

Một người hầu bước vào phòng trà trong khi kéo một cái hòm đồ của Marceline. Marceline nói. "Con đã mua vài thứ để giúp cải thiện tâm trạng đây."

Người hầu mở nó ra, và Marceline đứng dậy khỏi ghế. Bước đến chỗ cái hòm đồ đang mở, cô lấy một tấm vải lụa đỏ mềm mại trên tay và quay về phía người hầu. Cô liền ra lệnh cho người hầu.

"Dọn bàn đi."

Người hầu dọn ngay ấm trà và tách trà khỏi bàn, dọn trống chỗ cho cô Marceline bày đồ ra. Cô đặt tấm vải lại lên bàn rồi vén nó ra.

Ánh mắt của hai người họ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, rồi phu nhân Annalise nghi hoặc hỏi. "Không lẽ đây là..."

Mắt của Marceline như sáng rực lên, cô gật đầu nói. "Những viên ngọc quý này không phải lấy từ những con ngọc trai đâu, mà là từ chính nước mắt của nàng tiên cá đấy."

"Chứ sao nữa!" Phu nhân Annalise dán mắt vào những viên ngọc quý toả sáng lấp lánh dưới ánh nến nhè nhẹ trong phòng. "Con kiếm chúng ở đâu vậy?"

"Con đã nhắc về nó với ông Ambrose vào lần cuối con đến cửa hàng của ông ta. Con còn đưa ông ta một túi tiền khá lớn nữa kìa." Marceline nói, rồi phu nhân Annalise cầm chiếc vòng ngọc trai trên tay lên ngắm nghía. "Ông ta nói đó là tác phẩm duy nhất mà ông ta có thể tạo ra, và tất nhiên, ông ta đã phải chi trả khá nhiều tiền phí để chuyển nó đến Thung lũng Hollow, vì nó đã gần như tuyệt chủng trong trong nhu cầu lại cực kỳ cao."

Phu nhân Annalise lật chiếc vòng cổ trên tay để chiêm ngưỡng ánh bạc bóng bẩy của những viên ngọc trai và cảm nhận vẻ ngoài mịn màng của nó. Chiếc vòng cổ chắc chắn đã khiến tâm trạng bà tốt hơn nhiều.

"Quả là một món quà sinh nhật tuyệt vời, Marceline. Cảm ơn con nhé. Mẹ chắc chắn sẽ đeo nó vào các dịp lễ trọng đại tiếp theo." Phu nhân Annalise khen ngợi Marceline, khiến cô nàng vui hơn.

"Con cũng có một thứ cho cậu, cậu Charles." Marceline nói, và Charles nhướng mày.

"Cháu chu đáo quá nhỉ. Đừng nói với cậu đó là máu của nàng tiên cá nhá. Lần cuối cùng cậu được nếm nó tính đến nay cũng đã khá lâu lắm rồi." Charles nói và nhìn Marceline chọn một chiếc hộp nhỏ trong hòm đồ và đưa cho ông. Ông mở hộp ra và nhìn thấy một cây bút lông trông đơn giản với một chiếc lông vũ màu đen.

"Đúng là cũng đã hơn một thập kỷ rồi. Bây giờ bắt được tiên cá khó lắm." Phu nhân Annalise đáp, đặt chiếc vòng cổ lên tấm vải lụa. "Khi Eduard hỏi ta rằng ta muốn gì cho ngày sinh nhật của mình, ta đã nói với ông ấy về thứ máu đặc biệt có một không hai của các tiên cá. Ông ấy nói rằng để xem ông ấy có tìm được không."

Marceline nghe như chảy nước dãi, rồi cô nói với phu nhân Annalise. "Con hy vọng mẹ sẽ không phiền cho con nếm thử vài giọt chứ nhỉ, mẹ."

"Tất nhiên rồi, sao ta lại không chia sẻ vài giọt máu quý với con gái mình chứ." Phu nhân Annalise mỉm cười. Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Charles, Marceline hỏi.

"Cậu không thích nó à, cậu Charles?" Marceline nghiêng đầu với vẻ mặt lo lắng.

"Có vẻ như cháu không rành về chất lượng của bút lông rồi, Marceline. Tên thương gia đã lừa được cháu rồi." Charles nhận xét, đóng hộp lại.

Marceline vẫn trưng ra bộ mặt đầy suy tư và nói một cách ngây ngô. "Vậy à? Nếu cháu mà biết cô gia sư kia làm đổ thức ăn lên người cậu thì cháu đã mua cho cậu xà phòng thơm rồi."

Miệng của Charles khẽ giật, nhưng ông ta vẫn cố nở nụ cười trừ. Phu nhân Annalise nói với Marceline. "Sao con không đi tắm rửa đi nhỉ? Trờ về từ Thung lũng Hollow chắc hẳn đã khiến con rất mệt rồi nhỉ?"

Marceline gật đầu, mỉm cười đáp lại. "Quả thực là rất mệt. Hẹn gặp lại mọi người sau." Cô lễ phép cúi đầu và bước ra khỏi phòng trà. Cô đi trong hành lang, nâng cằm cao và mũi giương cao đầy kiêu hãnh. Khi nhìn thấy Vincent đang nói chuyện với quản gia trên hành lang, nụ cười trên khuôn mặt cô liền tắt đi.

"Anh Vincent! Em nhớ anh quá trời luôn." Marceline chào Vincent, rồi anh ta quay sang cô cùng với nụ cười thường thấy.

"Giá như anh cũng vậy." Alfie cúi chào cả hai người rồi vội vàng cáo lui để tiếp tục công việc của mình. "Đừng có cười ngây ngô như thế, nó không hợp với em đâu, em gái của anh."

Nụ cười giả tạo ấy liền biến mất khỏi khuôn mặt Marceline, thay vào đó là biểu cảm chân thật của cô. "Em biết anh đã thuê một con nhỏ quê mùa hạ đẳng về làm gia sư. Còn chưa đầy một tháng với nữ gia sư lần trước thuê nữa."

"Ừm. Thì không phải đó chính xác là lý do sao?" Vincent trầm ngâm. Anh đặt tay lên đầu cô và nói với một nụ cười tự mãn. "Nếu em cũng muốn một gia sư để dạy dỗ lại mình thì đừng ngại nói với anh nhé."

Marceline tỏ ra khó chịu, và cô chưa kịp hất tay anh khỏi đầu mình thì Vincent đã thu tay lại và rời đi.

#Nhum