Chương 3: Con nhà giàu

Một chiếc xe ngựa tiến vào thị trấn Meadow với tốc độ đều đặn. Bốn con ngựa kéo cỗ xe làm từ gỗ sồi được trang trí hoa văn vàng rất sang trọng. Tiếng bánh xe cộc cộc nhịp nhàng, dừng lại cách hội chợ của thị trấn đang diễn ra hôm nay cách đó không xa.

Người đánh xe nhảy khỏi cỗ xe và mang theo một chiếc ghế trên tay.

Mặc dù ông ta là một người thuộc tầng lớp thấp kém hơn, nhưng ông vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh khoác ngoài là chiếc áo đen sạch sẽ tươm tất và quần dài. Là một trong hai người chịu trách nhiệm đánh xe cho chủ nhân của mình, ông ta bắt buộc phải ăn mặc lịch sự.

Nhanh chóng đặt chiếc ghế đẩu xuống đất trước cửa xe ngựa, ông mở cửa và đưa tới để đỡ người bên trong.

Một cô bé gái bước chân xuống chiếc ghế đẩu, và mặc dù bàn tay của người đánh xe đã được đưa ra, nhưng cô ấy chọn phớt lờ, không chạm vào tay ông. Cô ấy có vẻ ngoài không quá chín tuổi, những bước đi và cử động nhỏ của cô ấy toát lên vẻ ngạo mạng khinh thường rõ ràng. Làn da trẳng trẻo không tì một dơ dù chỉ là nhỏ nhất của cô ấy bé là minh chứng cho thấy cô bé hoàn toàn khác xa với những đứa trẻ thuộc tầng lớp hạ đẳng, và mái tóc đen dài của cô bé được thắt thành một búi trên đỉnh đầu.

Đây là tiểu thư của ông ấy, tiểu thư Marceline.

Khi cô bé bước xuống thêm một bước nữa, chiếc váy dài bằng lụa cản chân cô và cô vấp ngã.

"Tiểu thư!"

Người đánh xe liền đưa tay đỡ lấy cô, và khi ông ta sắp có thể bắt được cô, cô đột ngột lấy lại thăng bằng và xoay người đôi chân đứng thẳng lại, cứ như thể chưa từng có gì xảy ra.

"Đừng có hét lên, Briggs. Ông đừng làm quá lên, nó sẽ khiến chúng ta bị chú ý nhiều đấy." Marceline nói với giọng điệu lịch sự trong khi chỉnh lại váy. "Còn nữa...lùi lại đi. Ông đang đứng quá gần rồi đấy."

Briggs đi sau cô hai bước. Ông chỉ cúi đầu nói: "Thành thật xin lỗi tiểu thư."

"Vì ta là người độ lượng nên ta sẽ tha thứ cho ông," giọng điệu khinh thường của cô bé vang lên.

"Nếu em mở to mắt mà nhìn đường ngay từ đầu thì em đã chẳng phải cần tha thứ cho ông ta."

Một cậu bé lớn hơn cô bé hai tuổi đặt một chân mang chiếc giày bóng loáng lên chiếc ghế đẩu và bước xuống xe ngựa. Cậu ta mặc một chiếc áo khoác dày màu đen và cổ áo làm từ lông cáo màu gỗ mun. Mái tóc của cậu ta có màu bạch kim tựa những đám mây xám trên bầu trời. Đôi mắt cậu ta lộ rõ vẻ khó chịu, và cách cậu ta cư xử thể hiện sự khinh bỉ hơn nhiều so với Marceline.

Marceline hơi xấu hổ trước lời nói của anh trai mình. "Đó không phải là lỗi của em đâu! Bà Garrette may mặt trước của chiếc váy quá dài," cô đổ lỗi cho người thợ may.

Cậu bé nhìn chằm chằm vào em gái mình đang mỉm cười ngọt ngào với cậu, và cậu đảo mắt. Cậu ta ra lệnh cho người đánh xe, ông Briggs, "Đỗ xe."

“Tôi sẽ quay lại ngay,” ông Briggs cúi chào đáp.

Hai anh em không thèm đợi người hầu và họ liền đi về phía hội chợ của thị trấn. Đôi mắt của Marceline sáng lên khi nhìn thấy đám đông tụ tập, các thương nhân bán các mặt hàng độc đáo khác nhau. Mặc dù hai anh em họ đã quen với nhiều mặt hàng hiếm có hoặc đắt tiền hơn, nhưng hầu hết hàng hóa rẻ hơn là những thứ họ chưa nhìn thấy và chưa bao giờ nếm thử, nên nó tạo ra thứ cảm giác mới mẻ cho cặp anh em.

Marceline vội vàng quan sát các quầy hàng khác nhau, ngẩng cao đầu đầy sự tò mò trong khi anh trai cô theo sau.

"Vince! Anh nhìn con búp bê đó kìa!" Cô chỉ tay vào một gian hàng rồi chạy về phía quầy hàng đó, đứng giữa các cô gái khác. Những người phía trước ăn mặc khá sang trọng giống như cô ấy, lẫn trong dòng người đang vây quanh cửa hàng đồ chơi.

Sải bước của chàng trai tóc bạc chắc chắn và tính toán hơn em gái mình. Cậu ta dường như không hề quan tâm đến hội chợ, Vincent giữ khoảng cách với mọi người và những món hàng họ bày bán. Nếu không phải em gái mình nài nỉ thì cậu sẽ không bước vào một nơi đông đúc và bẩn thỉu như vậy.

Nhưng không chỉ riêng cậu mà những người khác cũng đều giữ khoảng cách với chàng trai có mái tóc màu nổi bật và khí chất cao quý.

"Cái đó! Cái bên phải. Và cái bên cạnh nữa!" Vincent nghe thấy giọng nói hào hứng của Marceline trong đám đông ồn ào náo nhiệt, rồi cậu ra lệnh cho người bán hàng mang búp bê đến cho cô.

“Đúng là con nhóc đua đòi,” Vincent lầm bầm.

Marceline bắt người bán hàng mang từng con búp bê ra cho mình khiến ông ta bực mình. Nếu không phải vì cô bé đó mặc một chiếc váy lụa đắt tiền như vậy, ổng ta sẽ đuổi thẳng cổ đi vì đã lãng phí quá nhiều thời gian và cản trở công việc làm ăn của ông ta.

Cậu bé nhìn vào đám đông huyên náo gồm những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu xung quanh quầy hàng, chỉ chừa một khoảng trống nhỏ cho cậu lách qua.

“Chậc chậc…,” cậu tặc lưỡi khó chịu và quyết định không băng qua đám đông tập trung những súc vật thấp kém. Hy vọng cô bé kia hài lòng những con búp bê mà mình đã lựa chọn và rời đi.

Khi em gái bận rộn, Vincent quyết định đi dạo quanh khu chợ và lẩn tránh xa đám đông tập trung đàn ông, phụ nữ và trẻ em với quần áo rách rưới bẩn thỉu kia.

Cha mẹ cậu luôn đưa cậu và em gái đến những nơi phù hợp hơn với họ, cả về vật chất lẫn địa vị.

Thời tiết đã lạnh hơn nữa, và cậu nhìn thấy một đám dân đen ở phía xa hội chợ đang túm tụm lại quanh ngọn lửa đang cháy từ một thùng dầu. Những thể loại người đó sẽ sớm chết vì mùa đông ngày càng lạnh và khắt nghiệt hơn trong vài ngày tới.

Ánh mắt cậu lướt qua một gian hàng bán bánh bao nóng. Mặc dù nó có mùi thơm phức và trông rất ngon mắt, nhưng nó không đủ để thu hút cậu ta thử cắn một miếng. Ánh mắt cậu nhìn thoáng qua hai gia đình thuộc tầng lớp thượng lưu đang đứng trước quầy hàng và nói chuyện với người bán hàng.

Khi Vincent nhìn đi chỗ khác, mắt cậu chăm chú nhìn vào một sinh vật bé nhỏ gầy guộc đang lửng lờ đứng gần mép quầy bán bánh bao nóng.

Đó là một cô bé nổi bật hơn hẳn những người đang ở gần tên bán hàng.

Cô bé mặc một chiếc áo khoác đen, phồng phềnh với nhiều miếng chấp vá, mà cậu cho rằng nó được nhồi một cách thô sơ bằng một loại len rẻ tiền để chống thời tiết lạnh và gió. Một món đồ tự chế như vậy hẳn phải được làm bởi những người dân đen nghèo nhất, không đủ khả năng mua những chiếc áo khoác da lợn tuyết đơn giản nhất và rẻ nhất mà có thể bảo vệ cô khỏi cái lạnh gấp đôi hoặc thậm chí gấp ba cái áo cùi bắp đó.

Dù chiếc áo đầy vải chấp vá nhưng không hề tả tơi như những bộ quần áo nông dân khác. Ngoài ra, vẻ ngoài của cô bé quá sạch sẽ và làn da của cô ấy mịn màng một cách bất thường, khác xa những dân thường thấp kém khác, da dẻ mịn màng hơn cả em gái và mẹ của cậu ta.

Bất chấp điều đó, dù ngoại hình sáng sủa ra sao cũng không thay đổi cách đánh giá về địa vị của một người.

Cô bé thèm thuồng nhìn những chiếc bánh bao như thể đó là một thứ mỹ vị ngon nhất mà cô từng thấy. Riêng cậu biết chúng chỉ là những chiếc bánh bao bình thường, hương vị còn kém hơn chiếc bánh ở nhà cậu.

Cô bé với lấy cái bánh bao, và Vincent tặc lưỡi lần thứ hai trong ngày.

"Đồ ngu ngục." Cậu ta lẩm bẩm vì người bán đã tóm lấy tay cô trước khi cô chạm vào một cái bánh bao.

Người bán hàng vừa nói chuyện vừa tán tỉnh một trong những khách hàng của mình, đã bắt gặp một thứ gì đó, khóe mắt của ông ta liền chuyển động. Mắt ông nheo lại, và ông nhanh chóng bắt lấy cổ tay nhỏ bé của Eve.

Eve không được dạy thói ăn cắp, nhưng giữa cái lạnh buốt giá và cơn đói ngày càng tăng, thức ăn nóng hổi trước mặt khiến cô chảy nước miếng. Cô vốn không có ý ăn cắp, chỉ là giây phút bốc đồng vươn tay ra thì lại bị bắt được, cô như hóa đá chôn chân tại chỗ.

"Cái thứ chuột nhắt này!" Người bán hàng mỉm cười lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ, ngữ khí hoàn toàn khác với lúc nói chuyện với khách hàng. "Mày tưởng mày ăn cắp tao không biết sao?!"

Eve nhỏ bé lắc đầu, "Con không có cố ý," nhỏ giọng nói, "Con không có đυ.ng vào bánh đâu!"

“Nhưng mày định ăn cắp một cái của tao phải không?”

Người bán hàng lườm cô giận dữ.

Như thể cái lườm của ông là không đủ, nhiều người gần đó quay sang xem sự việc diễn ra.

Một phụ nữ quý phái nói với bạn của mình, "Đây là lý do tại sao chúng ta cần có sự phân chia rõ ràng và một nơi để tách biệt những người cao quý như chúng ta với lũ dân đen bẩn thỉu như chúng nó. Như một lũ trộm cắp và tội phạm rẻ rách, chúng nó sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào."

"Còn nhỏ như vậy mà đã có thói hư tật xấu như vậy. Nó nên bị trừng phạt ngay lập tức. Cha mẹ nó đâu rồi?" Người thứ hai hỏi.

"Nó có lẽ là một đứa mồ côi thôi à", một người khác bình luận.

"Là nó sao?" Một người đàn ông có mái tóc lượn sóng được chải sang một bên mỉm kỳ gian xảo. "Vậy thì nó có thể có ích."

Vincent, người lặng lẽ đứng đó, nghe những người lớn có cùng địa vị xã hội với cậu ấy nói về cô bé, trong khi người bán hàng đang siết tay cô bé đang sợ hãi. Cậu biết thừa chuyện gì sẽ xảy ra với những người nghèo bị tầng lớp thượng lưu bắt cóc, đặc biệt nhất là trẻ con.

Eve bé nhỏ chỉ muốn trở về nhà, và cô ấy muốn bỏ chạy ngay bây giờ nếu người bán hàng không nắm chặt tay cô ấy đến mức để lại một vết bầm tím hiện rõ quanh cổ tay cô ấy.

“Xin hãy thứ lỗi cho con,” cô bé Eve xin lỗi và cúi đầu khúm núm, “Con không có ý lấy trộm đâu mà.”

"Không dễ thế đâu, cái thứ chuột nhóc này. Ai biết được mày có lấy cái gì khác ở đây không," người bán hàng nhìn xuống cô.

Cô có thể nghe thấy đám đông xung quanh xì xào bàn tán, những ánh nhìn phán xét và đổ lỗi đổ dồn vào cô.

Eve sợ hãi và ước gì có mẹ ở đây. Cô cố gắng hết sức để rút tay ra khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông, nhưng vô ích. Khi cô kéo mạnh hơn, người bán hàng tự mãn nới lỏng vòng tay của mình, và cô ngã xuống mặt đất lạnh giá, phủ đầy tuyết.

Người đàn ông với nụ cười đáng sợ và mái tóc gợn sóng bước tới và nói với giọng nhân từ: "Ta sẽ đưa nó đến quan tòa và xem liệu ông ta có tra ra được nó không. Ai biết được nó còn phạm tội gì nữa không?!"

Mông Eve đau đớn vì bị ngã, nhưng bé quá sợ hãi. Cô lo lắng rằng nếu cô bị bắt đi, cô sẽ không bao giờ có thể gặp lại mẹ mình.

Cô muốn khóc, nhưng cô đã ngăn mình làm điều đó. Cô cắn chặt môi kiềm nén lại.

Mẹ cô đã dặn cô không bao giờ được khóc trước mặt người khác, dù trong bất kì hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Trái tim cô ngày càng đập liên hồi vì đám đông tò mò tụ tập lại quanh cô, càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào cô.

Nhưng trước khi người đàn ông có thể lôi cô đi, một chàng trai tóc bạch kim đã xuất hiện trước mặt cô.

“Dừng lại ngay.” Vincent vừa bước tới và ra lệnh.

Người đàn ông tóc gợn sóng khó chịu vì có người ngăn cản mình, nhưng khi lão ta quay lại, sự không hài lòng của lão ta liền biến thành sự ngạc nhiên, "Thiếu gia Moriarty, thật là một bất ngờ thú vị! Cậu đến đây với cha mẹ mình sao?" Người đàn ông hỏi, nhìn qua cậu bé với một nụ cười lấy lòng.

"Ông là ai?" Vincent hỏi thẳng thừng, và nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông liền vụt tắt.

Người đàn ông hắng giọng, sửa lại vẻ mặt tối sầm, "Thiếu gia, tôi là Declan Halston. Chúng ta đã từng gặp nhau ở trang viên của phu nhân Georgiana Winston."

“Ta không nhớ ông,” cậu bé trả lời, và mặc dù còn nhỏ, nhưng rõ ràng là cậu bé khinh bỉ người đàn ông như thể ông ta chỉ là thứ bùn đất dơ bẩn dưới giày của cậu ta. "Bây giờ thì ông có thể buông người hầu của ta ra rồi đấy."

"Người hầu của thiếu gia ư?" Declan quan sát Eve với một chút nghi ngờ trong mắt lão ta.

"Phải. Cút đi." Mệnh lệnh trực tiếp vang lên, và mặc dù Declan không thích thái độ của Vincent, nhưng ông vẫn bước đi vì gia thế khủng của cậu.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, cậu bé đã chìa tay ra cho cô.

Người đàn ông tên Declan cáu kỉnh hỏi, "Đừng nói là cậu định đỡ con nhỏ đó lên nha? Một thanh niên có địa vị như cậu không nên—"

Phớt lờ người quý tộc, cậu bé quay sang nhìn người bán hàng và nó.: "Ông đã làm hỏng tài sản thuộc gia tộc Moriarty. Ông muốn trả giá bằng một lời xin lỗi hay ông muốn bị khiển trách và chấm dứt việc kinh doanh của mình?"

“Tôi xin lỗi, thưa thiếu gia Moriarty,” người bán hàng cúi đầu, “nhưng tôi đã bắt quả tang nó ăn trộm của tôi…”

"Cô ta không hề đυ.ng vào nó. Ông đang tự biên tự diễn đó à?" Vincent dập tắt lời buộc tội của ông ta, và người bán hàng thì thầm xin lỗi.

Những người đang chứng kiến vụ việc đã mất hứng thú ngay và quay trở lại với những gì họ đang làm trước đó.

"Ngươi định ngồi đó cả ngày à?" Lần này, câu hỏi của cậu nhắm thẳng vào cô bé.

Đây là lần đầu tiên cô bé Eve nhìn thấy một người có mái tóc bạc. Quần áo của câu7 ta trông ấm áp và dễ chịu, và cậu ấy cau mày khó chịu.

Mẹ cô đã nói với cô, "Hãy tránh xa những người có vẻ ngoài sang trọng vì chúng có thể đánh cắp con khỏi mẹ."

Và trong khi cô đang bận ngắm nhìn bộ quần áo đẹp và đôi giày sáng bóng của cậu ta, thì chàng trai tóc bạch kim liếc mắt lườm cô.

Thiếu gia của gia tộc Moriarty lừng lẫy lại đưa tay đỡ cô dậy, bàn tay mà cậu sẽ không bao giờ để cho người khác chạm, ấy vậy mà cô gái thấp hèn này lại có thể dễ dàng bắt lấy tay cậu thiếu gia đó.

Khi nhìn thấy đôi mắt cậu nheo lại, cô bé Eve cảm thấy nguy hiểm rình rập và nhanh chóng nắm lấy tay cậu.

Mọi người xung quanh từ từ giải tán, để lại hai đứa trẻ một mình.

Eve cảm thấy tay mình bị kéo lên, và cô bé vội đứng dậy.

“Đi theo ta,” giọng nói cộc lốc của chàng trai tóc bạc vang lên. Cậu không cho cô thời gian để trả lời, nhất là sau khi cậu tuyên bố rằng cô là người hầu trong nhà.

Cậu chuyển tay sang nắm lấy cổ tay cô và kéo cô ra khỏi quầy hàng.

Cậu ta nắm lấy cùng cái chỗ mà người bán hàng đã siết chặt trước đó khiến cô bị bầm tím. Cô nhăn mặt trong đau đớn vì sự kìm kẹp của cậu bé.

Eve không hề biết mình lại gặp rắc rối, nên cô bé cố giật tay lại. nhưng vô ích. Cô cảm thấy chuỗi sự kiện tiếp tục gây áp lực cho cô hết lần này đến lần khác và chắc chắn rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại mẹ mình nữa.

Chàng trai dù không buông tay nhưng cũng dừng bước.

Khi cậu nhìn cô, cậu nhận thấy mắt cô ươn ướt, và một giọt nước mắt chảy ra từ một bên mắt xanh của cô. Giọt nước mắt trượt xuống má cô, và đôi mắt cậu mở to trong ngạc nhiên khi nhận thấy giọt nước mắt biến thành thứ gì đó rắn chắc.

"Vince!" Cậu nghe thấy tiếng em gái gọi mình, khiến cậu mất tập trung trong giây lát.

Nhưng trước khi cậu ta kịp nhận ra, cô bé đã cắn ngay vào tay cậu ta, và cậu ta giật mình tránh xa cô bé ra!

"Ầm!"

Khi cậu bé thả tay ra, Eve chạy biến khỏi đó nhanh nhất có thể bằng đôi chân nhỏ bé có thể đưa cô về nhà, không thèm nhìn lại dù chỉ một giây.

Cậu bé sửng sốt vì giọt nước mắt nhiều hơn vết cắn mà cậu vừa nhận được.

Giọt nước mắt rơi trên mặt đất đầy tuyết, và ở đó, dưới chân cậu, là một viên ngọc trai lấp lánh và sáng bóng. Cậu cầm nó trên tay, và trước khi em gái mình có thể nhìn thấy nó, cậu nhét nó vào túi.

"Ai thế?" Marceline hỏi, mắt dõi theo cô gái rõ ràng thuộc tầng lớp hạ lưu kia.

"Cô ấy có làm hại anh không, thưa thiếu gia Vincent?" Người đánh xe đi cùng Marceline hỏi đầy quan tâm.

"Không có gì hết," cậu bé trả lời.

Nhớ lại khoảnh khắc mà cậu ta đã phải chìa tay với mọi người thấp hèn hơn cậu ta khiến cậu ta vô cùng khó chịu. Cậu ta liền ra lệnh cho người đánh xe."Đưa xe lên cổng trước. Đến lúc về nhà rồi."

#Nhum