Chương 2

Mua cho tôi quần áo và túi xách hàng hiệu, mua trái sầu riêng tôi thích ăn nhất, còn có cherry nhập khẩu.

Tôi thương anh ta, bảo anh ta đừng lãng phí tiền, lần nào anh ta cũng đều đồng ý, nhưng ngày hôm sau lại lặng lẽ đến công trường dọn gạch.

Anh ta nói muốn tích góp tiền mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương.

Tên ngốc này, anh tiêu tiền ăn phung phí như vậy thì bao lâu chúng ta mới kết hôn được cơ chứ?

Vì thế tôi cũng lặng lẽ đi làm thêm một số công việc.

Tôi nhớ sáng nay trước khi anh ra khỏi nhà, anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, nói tối nay anh ta sẽ mang cho tôi chiếc bánh Black Forest yêu thích của tôi.

Trong lòng tôi còn ngọt hơn cả bánh.

Bạn trai tôi thực sự rất yêu tôi.

Ít nhất là trước khi cánh cửa này được mở ra.

"Này buồn cười lắm, tôi đã đập vỡ cây đàn dương cầm mà người mẹ đã mất của cô ta để lại, mọi người biết không, anh ấy thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái nữa kìa."

Người phụ nữ váy đỏ tựa vào lòng Khương Luật Dã, mặt mày vui vẻ nói:

"Còn Vưu Mạn thì làm sao à, A Dã chỉ chơi đùa thôi.”

… đàn dương cầm.

Trước khi mẹ tôi qua đời, bà đã để lại cho tôi một cây đàn dương cầm.

Cây đàn dương cầm đó bị tôi mang đi cầm cố rồi, nó có ý nghĩa rất lớn với tôi.

L*иg ngực tôi nghẹn ngào, vô thức nhìn về phía Khương Luật Dã ở giữa đám đông.

"Vưu Mạn?"

Chỉ thấy anh ta thản nhiên đốt điếu thuốc, ngậm trong miệng, suy nghĩ rồi cười:

"Vưu Mạn à... chỉ là một đứa con gái rẻ mạt chơi đùa lúc đang trải nghiệm cuộc sống người nghèo nhàm chán mà thôi, không thể coi là thật được."

Anh ta không phủ nhận.

Đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác đau đớn.

Mọi người có mặt ở đó đều bật cười, nói: "Còn phải nói nữa sao? Một đứa nghèo hèn rách rưới như Vưu Mạn làm sao có thể xứng với thái tử Bắc Kinh của chúng ta được."

Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra Khương Luật Dã của tôi không còn nữa rồi.

Sẽ không còn một Khương Luật Dã trở về nhà vào lúc bình minh với khuôn mặt mệt mỏi nhưng trên môi lại nở nụ cười, ôm lấy tôi và nói: "Hôm nay anh giao được thêm ba đơn hàng, cho nên ngày mai có thể tặng cho Mạn Mạn thêm một bông hồng nữa rồi."

Bởi vì Khương Luật Dã của tôi buổi sáng sẽ không nói: "Mạn Mạn, công chúa nhỏ của anh."

Còn vào buổi tối lại nói: "Vưu Mạn ư.... chỉ là một đứa con gái rẻ mạt chơi đùa lúc nhàm chán mà thôi."

"Vưu Mạn, cô đứng đây làm gì, còn không vào phục vụ rượu cho khách đi! Phục vụ thái tử chậm chạp như vậy, cô có gánh nổi trách nhiệm không?"

Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía tôi.

Khương Luật Dã cũng nhanh chóng đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra.

Trong khoảnh khắc kia, tôi dường như nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh ta.

Nhưng rất nhanh anh ta đã trở lại bộ dạng kiêu ngạo tùy hứng.