Chương 5

Chu Yến Tễ dường như không để ý tới ánh mắt khác thường của người qua đường, cho đến khi tôi khóc đến mệt mỏi...

"Xin lỗi Chu Yến Tễ, tôi làm bẩn quần áo của anh..."

"Quần áo không quan trọng, bẩn thì bẩn thôi."

Trên mặt tôi bỗng có chút ấm áp...

Tôi nhận ra anh ấy đang lau nước mắt cho mình.

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi xấu hổ, vừa định tránh đi thì...

"Anh vẫn còn sống sờ sờ đây mà em đã qua lại với tên họ Chu này rồi cơ à?"

Giọng nói hung ác nham hiểm của Khương Luật Dã vang lên.

"Vưu Mạn, trong mắt em còn có người bạn trai này hay không?”

Tôi chỉ cảm thấy vớ vẩn đến nực cười.

Một kẻ lừa dối tôi, cho phép bạn bè cười nhạo tôi, còn tham gia vào đó lại tự xưng là bạn trai tôi.

Khương Luật Dã cũng nhìn chằm chằm vào tôi và Chu Yến Tễ, đột nhiên cười lạnh:

"Em cho rằng tên họ Chu này sẽ nghiêm túc với em à?"

"Vưu Mạn, đừng ngốc nữa. Em không nhìn thấy anh ta đang mặc gì sao? Anh ta và em là hai tầng lớp khác nhau, không cùng một thế giới."

"Những người như bọn họ, mặc định trong mắt chỉ nhìn thấy những người cùng tầng lớp với mình."

"Những người khác chỉ là thứ đồ chơi giải trí trong lúc họ nhàm chán mà thôi."

"Giống như anh phải không?" Tôi mím môi châm chọc nhưng hốc mắt vẫn chua xót.

Khương Luật Dã cũng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, khẽ cử động:

"Anh không giống vậy, Mạn Mạn, anh thích em. Mạn Mạn, em vẫn thích anh đúng không?"

"Vậy thì sự yêu thích của cậu cũng quá rẻ tiền đó."

Chu Yến Tễ ngắt lời, lạnh lùng nhìn anh ta:

"Một người đàn ông ngày mai phải đính hôn với người phụ nữ khác thì không có tư cách nói thích Vưu Mạn."

"Về phần có cùng một tầng lớp hay không, nếu tôi thích một cô gái thì tôi sẽ vì cô ấy mà phá đi cái gọi là tầng lớp đó."

"Sao tôi có thể nhẫn tâm lừa dối cô ấy, còn muốn đính hôn với người khác làm cô ấy khóc cơ chứ?"

"Khương Luật Dã, cậu không thấy mình dối trá đến ghê tởm sao?"

"Vưu Mạn là bạn gái của tôi, chuyện giữa tôi và cô ấy không đến lượt anh xen vào!"

Giang Lục cũng có vẻ khó chịu, đột nhiên đẩy Chu Yến Tễ ra, giơ tay ra định kéo tôi, nhưng tôi lại tránh như tránh rết.

"Mạn Mạn..."

Tôi chán ghét nhìn anh ta:

"Đừng gọi tôi như vậy, anh không xứng."

"Chu Yến Tễ nói không sai, anh quả thực rất ghê tởm, ghê tởm đến mức nếu anh đến gần tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, đến mức cả đời tôi đều muốn gặp lại anh nữa."

"Khương Luật Dã, chúng ta kết thúc rồi."

"Mời anh biến khỏi thế giới của tôi và đừng bao giờ xuất hiện nữa!"