Chương 13. Cầu y vấn dược

Hỏi thuốc chữa bệnh.

Đúng như cái phương hướng Khang Tỷ nói, y quán của vị thầy lang kia kế cận bên Bì lăng độ, cũng không khó tìm. Bất quá hai người Triệu Mẫn lúc xuống thuyền trời cũng gần tối, đến nơi cần đến cũng xấp xỉ đến hoàng hôn. Nói là y quán, thật ra cũng chính là nhà của vị thầy lang, ngôi nhà có cái sân nhỏ cũng bình thường, ngoài cửa vẫn còn khá là nhiều người đang chờ. Cô nương tiếp đãi khách ở trong sân thấy hai người tới muộn, liền hẹn các nàng sáng mai lại đến, dù sao hôm nay cũng không cách nào vào cửa.

Chu Chỉ Nhược thấy hôm nay không thể xem bệnh, ảo não động tác cũng chậm lại. Triệu Mẫn cũng không quan tâm tới là trời tối hay sáng, chịu đựng cơn đau ngầm ở trong ngực, đa tạ vị cô nương kia liền kéo Chu Chỉ Nhược đi đến đường phố Thường Châu kiếm gì đó ăn tối.

Thường Châu phủ cũng là một phủ lớn của Giang Nam. Chợ đêm cũng rộn ràng tấp nập, tiếng rao không dứt, vô cùng náo nhiệt. Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược trên người cũng không nhiều tiền, liền buông những thứ xa xỉ, đi tìm một cái quán ruồi nhặng nào đó. Một cân bánh nướng Thường Châu, hai bát canh đậu hủ, đậu hủ nóng, bao tử dê, huyết lợn pha đậu, Triệu Mẫn ăn không ngừng, vui vẻ tràn đầy, đau đớn trong ngực cũng nhẹ bớt mấy phần.

Ăn xong cơm tối, hai người cũng không có chuyện gì làm, liền đi đến một bờ sông trong thành cố tìm một địa phương tĩnh lặng rỗi rãnh mà ngồi xuống. Tối nay cảnh vật rất tốt, trời trong trăng sáng, cành liễu đong đưa. Trên sông đèn thuyền cùng hoa đăng chiếu rọi, hòa cùng nước sông cổ xưa tương hỗ cho nhau hài hòa thú vị, dắt ra bao nhiêu tài tử giai nhân hợp với tình thế. Ngày tốt cảnh đẹp, Chu Chỉ Nhược lại không có tâm tình thưởng thức. Ngày mai phải dẫn Triệu Mẫn đi đến gặp thầy lang, nàng không thể nói ra được khẩn trương. Triệu Mẫn thương thế nghiêm trọng đến trình độ nào, trong lòng nàng cũng không có chắc chắn. Vị thầy lang y kia có bản lĩnh chữa được hay không, nàng cũng không biết được. Giờ phút này, bốn chữ thính thiên do mệnh (mặc cho số mệnh) cứ quẩn quanh trong lòng, nàng cũng không thể tùy ý thở dài một hơi, đưa tay nắm lấy Triệu Mẫn.

Triệu Mẫn vốn đang nhìn cảnh cô nương trên thuyền đạn đàn tỳ bà mà xuất thần, bị Chu Chỉ Nhược êm ái ôm một cái, liền né người nhìn lại, rơi vào trong ngực nàng.

"Chỉ Nhược, làm sao than thở?"

Chu Chỉ Nhược cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu ở trên vai của Triệu Mẫn cọ xát một cái, lắc đầu. Cũng may nàng còn không biết Triệu Mẫn mơ hồ có dấu hiệu phát bệnh chi tương, nếu không lại càng thêm ưu sầu, chỉ sợ muốn trong đêm mà tìm đến thầy lang. Nàng chỉ lắc đầu, nhưng Triệu Mẫn có thể đoán được tâm tư của nàng, giơ tay lên chui vào trong mái tóc của nàng, ôn nhu, xoa nhẹ, an ủi nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì..."

"Mẫn Mẫn, ngươi vốn là Quận chúa hoàng tộc, cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, muốn gì lại không có. Cứ coi như ở ngoài vòng quan trường, ngươi có phụ huynh che chở, ngươi lại là Thiệu mẫn Quận chúa... Hôm nay, cùng ta ở cùng nhau, nhưng..." Tâm tình của Chu Chỉ Nhược nặng nề, nói đến đây lại lo lắng cho thương thế của Triệu Mẫn, cơ hồ âm điệu đều thay đổi, trong mắt sóng gợn lăn tăn. "Ngươi hối hận không?"

"Hối hận?" Triệu Mẫn nhắm mắt cười một tiếng, tiếp đến lúc mở mắt, hai tròng mắt lấp lánh, nụ cười xuyên qua đau đớn, tung bay khóe miệng: "Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ ta, từ trước giờ không có vì chuyện mình đã làm qua mà hối hận. Quyền thế, vinh hoa, tựa như đã sụp đổ cùng Đại Nguyên, tất cả đều xem như mây khói, ta cần gì phải lưu luyến. Hiện tại bên cạnh ta có gió mát, trên đầu là trăng sáng , mới là điều trọng yếu. Chỉ có cùng với ngươi ở cùng nhau, ta mới có thể cảm nhận được một chút tốt đẹp nho nhỏ còn lại ở bên người, ta mới là Triệu Mẫn chân chân thực thực mà sống. Ta không thể không có ngươi... Tựa như cõi đời này có động có tĩnh, thiên thanh địa trọc, thiên động địa tĩnh, người có thể thường thanh tĩnh, tất cả thiên địa đều thuộc về ta."

"Mẫn Mẫn... Ta cũng không thể không có... Ân? Lang cá ngươi sang hành sao?" Chu Chỉ Nhược nghe xong lời của Triệu Mẫn cuối cùng cũng cưỡng ép lấy một cái điển cố trong quyển kinh mà bàn luận, tâm tình lớn trong lòng cũng phần nào hóa giải, có lòng muốn trêu chọc Triệu Mẫn một chút, che giấu tính tình lo lắng thất thường của chính mình.

"Sang hành? Ta sang ngươi cái gì hành a?"

"Người giống như sinh cảm ngộ vậy, không phải là ta dùng giáo lý nhà Phật làm ngươi thích ngộ ra sao? Ngươi ở trước mặt đệ tử Phật gia ta nói Thanh tĩnh kinh của Đạo gia, là hướng ta tỏ thái độ khıêυ khí©h sao?"

"Văn đều có thể dùng, ta chẳng qua là chỉ dẫn câu nói cho rõ, cũng không để ý đến Phật gia hay Đạo gia... Này, không đúng a, ngươi là thân đệ tử Phật gia, cũng thuộc vào lớp không phải giáo lý Phật gia kinh điển là không nhìn, kia làm sao biết câu kia xuất phát từ 'Thanh tĩnh kinh' của Đạo gia chứ?"

"Cái này..."

"Ngươi nói a, ngươi không có xem qua 'Thanh tĩnh kinh', làm sao ngươi biết lấy ra từ 'Thanh tĩnh kinh' chứ? Ngươi đã xem qua ngươi mới biết lấy ra từ 'Thanh tĩnh kinh' a, ngươi không có xem qua làm sao biết lấy từ 'Thanh...' "

"Im miệng."

"Nga."

Phật gia cũng tốt, Đạo gia cũng được. Gió mát lại thổi gió mát, trăng sáng vẫn là trăng sáng, hòa vào hai người trong lòng đều không thể không có nhau, hòa cùng nước sông chậm rãi, xuôi dòng.

Ngày thứ hai hai người dậy thật sớm, đuổi đến nhà vị thầy lang kia để xem bệnh. Quả nhiên người đầu tiên vào nhà, gặp được vị danh y trong truyền thuyết trên giang hồ. Vị thầy lang này ước chừng khoảng năm mươi tuổi, tự giới thiệu là Vương đại phu, là một nam nhân cả tướng mạo cùng y phục đều bình thường. Hắn tuy tướng mạo bình thường, nhưng giơ tay nhấc chân đều ra dáng vẻ hào sảng, người rất có khí khái. Triệu Mẫn cũng không kiêu căng, trực tiếp đưa tay cho Vương đại phu, mời hắn dò mạch.

Vương đại phu dò đến mạch tượng của Triệu Mẫn, biết là có trọng thương trong người, thận trọng dò hỏi tiếp xúc một lúc rồi lại trực trách nàng không đến trị thương sớm một chút, lại điều dưỡng không tốt, trong cơ thể bây giờ là hàn nhiệt đυ.ng nhau, thật khó chữa trị. Triệu Mẫn yên lặng nghe, một câu cũng không phản biện. Chu Chỉ Nhược ở một bên sắc mặt sớm đã xanh trắng. Hàn khí trong cơ thể của Triệu Mẫn, là di tích Cửu âm chân khí của nàng đè nén lại Hỏa liệt chưởng để lại. Nàng cũng không thể hướng Vương đại phu mà giải thích, lại không thể nói rõ ràng dây dưa lỡ việc chữa trị bệnh tình của Triệu Mẫn, vướng mắc vạn phần.

Vương đại phu cũng không hề hỏi Triệu Mẫn thương từ đâu mà đến, chỉ nói muốn cân nhắc toa thuốc, nói các nàng năm ngày sau lại đến, tiếp đến từ trong hộp thuốc lấy ra một viên thuốc tròn đưa cho Triệu Mẫn, để cho nàng uống tạm thời ngăn chặn khó chịu trong người. Triệu Mẫn thấy hắn đã nhìn ra chính mình có điềm phát bệnh, trong đầu suy nghĩ y thuật của hắn thật sự có cân lượng, vội vàng nói đa tạ, cùng Chu Chỉ Nhược rời đi. Cái này năm ngày, hai người cũng như cũ không có chuyện gì làm, trà trộn vào các quán trà nhỏ, thưởng thức đồ ăn ngon của Thường Châu. Triệu Mẫn uống thuốc của Vương đại phu đưa cho, dấu hiệu phát bệnh cũng dần dần tiêu đi, liền đối với y thuật của hắn không nghi ngờ gì. Đang lúc ăn uống, lỗ tai của các nàng không kiềm được mà nghe qua một trận tán gẫu như gió thổi qua, nghe nói đại hội võ lâm trong thành Hàng Châu như trong dầu sôi lửa bỏng, bên ngươi thắng bên ta bại. Hai người đối với cái chuyện đại hội võ lâm hứng thú đã tẻ nhạt, cũng không để ý nhiều. Nghe đến cái bảy miệng tám lưỡi cười nhạo Chưởng môn phái Nga Mi ở Tứ Xuyên đường xa đi đến mới có lượt thứ hai đã bại thương sa sút, tuy rằng Chu Chỉ Nhược biết rằng kết quả như vậy là do Tĩnh Huyền cố tình yếu thế, nhưng vẫn không ngừng lo lắng mấy phần trong lòng. Triệu Mẫn biết nàng mấy ngày hôm nay tâm tư nặng trĩu, an ủi nguôi ngoai tháo cởi gánh nặng trong lòng không nói ở đây.

Đợi đến năm ngày sau, hai người như hẹn liền đến xem bệnh, lại không nhìn những bệnh nhân khác, trực tiếp đến gặp Vương đại phu. Vương đại phu liền mời hai người ngồi trên đệm mềm, gọi người mang lên trà xanh, xem ra là còn muốn nói chuyện. Còn không chờ Vương đại phu mở miệng, Chu Chỉ Nhược liền vội hỏi: "Vương đại phu, bệnh này của muội muội ta, có thể trị hết không?"

Vương đại phu vuốt râu mà nói: "Ta sẽ cố hết sức, nếu đầy đủ dược liệu, có thể."

"Thật sao?!" Chu Chỉ Nhược mừng rỡ, kích động nhìn về phía Triệu Mẫn. Sắc mặt của Triệu Mẫn vẫn bình tĩnh, chẳng qua là muốn an ủi Chu Chỉ Nhược liền mỉm cười.

"Khó xử là, muốn đầy đủ dược liệu, rất khó khăn a."

Vương đại phu nói chuyện lại thở mạnh, Chu Chỉ Nhược ngay ra như bị dội gáo nước lạnh vào người, nụ cười suýt nữa cứng đờ: "Có khó khăn gì?"

"Phải có một vị dược, Tuyết thượng bạch liên tử, không tính là quý giá, chỗ dùng không nhiều, lại rất khó hái, trong thành cơ hồ đều không có. Muốn chữa trị cho muội muội của ngươi, nhất định phải có."

Triệu Mẫn hỏi: "Trong thành không mua được, nơi nào có được?"

"Ba Sơn Đường môn, Đường gia thôn."

"Đường môn?" Triệu Mẫn Chu Chỉ Nhược nhìn nhau một cái, trong lòng chìm xuống. Trùng Khánh phủ đường xá xa xôi không nói, Đường môn đã lâu không cùng võ lâm lui tới, độc lập với giang hồ, coi như đi xin dược liệu khẳng định cũng không có cửa.

"Ta chẳng qua là, suy đoán, cũng không dám hoàn toàn khẳng định. Đường môn thần bí, có lẽ hai vị cô nương cũng không biết. Chúng ta những thứ này, người mài y dùng thuốc, vẫn biết một hai. Đường môn có bốn cửa, trong đó có cửa chim trấm (loài chim độc trong truyền thuyết, dùng để ngâm rượu, uống vào chết ngất), là cửa chuyên về độc dược. Dược liệu dự trữ của Đường gia thôn, là một kho lớn, có rất nhiều dược liệu trân quý, nói không chừng ngay tại ở trong kho cửa chim trấm.

"Nhưng là chúng ta như thế nào có thể xin dược được?"

"Đường môn, mặc dù là tự phong, nhưng cũng không có cùng các môn phái khác lui tới. Bất quá Đường gia thôn có một cái quán ở bên ngoài, là nơi xử lý các công việc buôn bán của Đường môn. Bên ngoài quán có y quán cùng dược phô (cửa hàng chỉ bán thuốc), có đôi khi, những dược liệu trong kho không cần tới, sẽ được đem ra bên ngoài dược phô để bán. Tuyết thượng bạch liên tử, không phải dược liệu trân quý gì, nói không chừng sẽ được bán ở đó, cô nương có thể đi thử vận may một chút."

Triệu Mẫn cau mày nói: "Không có biện pháp khác sao?"

Vương đại phu bưng lên ly trà uống một hớp, vuốt râu cười nói: "Ta hốt thuốc, đều có thể lượng được nhất định. Cô nương nếu đi hỏi những đại phu khác, chỉ sợ cũng cùng ngươi kết luận, chỉ còn ba năm hay năm năm tuổi thọ. Ngươi bị hàn nhiệt đả thương, bệnh trạng hết sức hiếm thấy, nhất định phải có Tuyết thượng bạch liên tử, bằng không không có cách khác. Cô nương ngược lại là, có thể đi nơi khác tìm một chút, nói không chừng còn có nơi nào đó có. Bất quá, nói thật, Đường môn rất có khả năng lớn nhất mà thôi."

Vương đại phu nói chuyện một đoạn lại một đoạn, ý như chém đinh chặt sắt. Chu Chỉ Nhược nghe xong, suy nghĩ nếu đã không có biện pháp khác, vô luận như thế nào cũng thử một phen, liền đối với Vương đại phu mà nói: "Ngài nói cần phải có Tuyết thượng bạch liên tử, chúng ta hết sức tìm tới chính là. Trước đó nghe nói ngài xem bệnh không thu tiền, chỉ cần giúp ngài làm một chuyện?"

"Rốt cuộc là ai, dám tung tin đồn ta không thu tiền! Thu!" Vương đại phu tức giận đến nổi níu lấy râu, hô hai cái, quay lại cười nói: "Này đây, người đến với ta xem bệnh, đều là những chứng bệnh khó chữa trị, vô cùng mất thời gian, thu tiền lời, đều là lấy trăm lượng..."

Triệu Mẫn vừa nghe đến cái giá này, quả quyết nói: "Hay là chúng ta làm cho ngài một việc đi!"

Vương đại phu không nghĩ tới nàng quả quyết như vậy, như có tiếc nuối nói: "Thật, không cân nhắc trả tiền sao... Được rồi, đến với ta đây, người có tiền cũng nhiều, bọn họ bỏ tiền, các ngươi làm việc, cũng có thể. Hai vị cô nương, xưa nay ta tuyệt đối sẽ không hỏi lai lịch thân phận người bệnh, vẫn là thứ lỗi cho ta lắm mồm, thương thế kia, có thể nhìn ra các ngươi là nhân sĩ giang hồ, hoặc đã từng là nhân sĩ giang hồ, nghĩ đến chuyện này cũng không khó làm."

Triệu Mẫn cười nói: "Ngài cứ nói nghe một chút."

"Chúng ta ở Thường Châu phủ, thành đông, có một vị là Tôn viên ngoại. Hắn hắc bạch lưỡng đạo thông cật, ở khu này rất có thế lực. Các ngươi, hoặc là bằng hữu của các ngươi, hoặc là dùng cách gì đó, giúp ta lẻn vào trong nhà hắn, lấy cây nhân sâm lớn đang cất giữ trong nhà, coi như là tiền xem bệnh đi. Chỉ cần các ngươi có thể mua được Tuyết thượng bạch liên tử, ta sẽ lo liệu tự điều chế thuốc, cho đến khi cô nương hết bệnh."

Triệu Mẫn bưng ly trà, uống một hơi cạn sạch, để lại ly trên bàn nói: "Một lời đã định."