Chương 23. Lai nhật tái ngộ (hoàn)

Ngày sau gặp lại

Nói về ngày hôm đó Triệu Mẫn nhận được cái hộp gỗ kia, thấy rõ khối hình xăm, sắc mặt còn chưa kịp đổi, một ngụm máu tươi phun ra trên hộp.

"Phốc...!"

Đường Linh ở tại ngay bên cạnh nàng, thấy nàng ngã sang một bên, lanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo nàng, đỡ nàng dựa vào cạnh bếp từ từ ngồi xuống dưới đất. Hộp gỗ rơi xuống đất. Trên mặt Triệu Mẫn huyết sắc còn chưa trở lại, trán nhợt nhạt đã phủ đầy mồ hôi.

Khẩn trương kinh hãi, bệnh cũ phát tác, nhưng lại không có nội lực Cửu âm khắc chế. Triệu Mẫn tự biết phát bệnh, tay run run muốn đưa vào đai lưng lấy ra viên thuốc còn lại uống vào, khó khăn lắm mới lấy ra được, tay run rẩy làm rơi viên thuốc xuống đất, đô đô lăn đến dưới chân Đường Linh. Đường linh xuôi tay nhặt viên thuốc lên, không có đưa đến bên miệng cho Triệu Mẫn. Nàng một tay nắm lên cổ tay Triệu Mẫn bấu vào huyết mạch, một tay bóp vỡ viên thuốc chà sát đưa lên chóp mũi cẩn thận ngửi, quả nhiên là thật.

"Dược hoàn này hiện tại ngươi không thể uống." Đường Linh buông cổ tay của Triệu Mẫn ra, lại đưa tay vào đai lưng của chính mình lấy ra một cái ống đồng nhỏ, mở nắp ống đồng, lộ ra bên trong nửa đoạn hương. Đường Linh đưa một tay che lại, không biết làm sao mà đoạn hương kia đốt cháy, đặt vào dưới mũi Triệu Mẫn.

"Hít vào."

Triệu Mẫn cả người run rẩy, y phục trên người đã ướt đẫm mồ hôi dính sát vào da thịt, không có một chút sức lực nào để giãy giụa. Nghe Đường Linh ra lệnh, nàng mơ hồ nhìn một cái, thấy Đường Linh cau mày nghiêm túc, trên khuôn mặt non nớt chưa từng thấy qua thần tình nghiêm túc như vậy. Nếu như không làm theo, Triệu Mẫn cũng không có con đường thứ hai khác để chọn, liền nghe lời mà hít thật sâu, đem một làn khói mỏng của đoạn hương hít vào trong lòng ngực.

Mới hít được ba bốn ngụm, đôi mắt Triệu Mẫn nửa híp đột nhiên trợn tròn, biểu tình khó có thể dùng lời diễn tả được, tiếp theo thì có hai đường máu đen, từ trong lỗ mũi chảy ra...

"Đây là cái gì..."

"Cổ." Đường Linh nghiêm mặt nói, đưa tay cầm tấm khăn tay của chính mình lau khô hai đường máu đen kia: "Ta là đang đem nó lấy ra. Nếu là không đem nó lấy ra, ngươi uống hoàn dược kia vào, sẽ chết cùng với cổ."

"Ngươi... Hạ cổ ta? !" Trong lòng Triệu Mẫn nặng nề, lúc nào chính mình bị hạ cổ cũng không phát hiện.

"Thương thế của ngươi, há có thể là một muội muội gϊếŧ lợn có thể có sao. Ngươi che che giấu giấu, ta thì không khỏi không phòng." Đường Linh cầm bình trà rót đầy một ly trà, đem viên thuốc bóp vỡ ra hòa vào trong nước, đưa đến trong tay Triệu Mẫn. "Bây giờ có thể uống."

Triệu Mẫn hai tay nâng lấy ly trà, đem thuốc uống vào trong miệng. Nước từ khóe miệng tràn ra, ướt vạt áo. Loảng xoảng một tiếng, Triệu Mẫn không đợi uống vào trong miệng ngụm nước cuối cùng liền bỏ rơi cái ly, hai tay chống đất, hướng kia hộp gỗ kia mà bò tới.

"Chỉ Nhược..."

Nàng còn không có bò được nửa bước, liền bị Đường Linh đưa tay níu lại cánh tay, một cái bắt trở về ngồi dựa trên tường.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Triệu Mẫn bị nàng lấy cùi chỏ áp sát vào ngực đè ở trên tường không thể động đậy, trong lòng nóng nảy khó tả, chau mày lại là máu tươi mạch mạch, xông ra khóe miệng.

"Hiện tại ngươi bệnh nặng đại phát, uống hết cái dược hoàn đó của ngươi cũng không có tác dụng gì. Nếu không có ta cứu ngươi, chỉ trong chốc lát ngươi lại phải chết, nói, ngươi rốt cuộc là ai?! Tại sao lại ẩn núp ở Đường gia thôn chúng ta?"

Triệu Mẫn phát bệnh bắt đầu từ ngực, lan đến ngũ tạng lục phủ, rồi đến mười đầu ngón tay tứ chi, dần dần tất cả đều như lửa đốt, xen lẫn băng hàn cảm giác đau nhói khó chịu, nóng rát khó có thể dùng lời diễn tả được, liền biết theo cái lời này của Đường Linh cũng không sai. Cái chết đang ở trước mắt, có thể thế nào ở chỗ này chết!

"Triệu Mẫn..."

Nghe được cái tên này, Đường Linh nhãn thần đình trệ trong chốc lát. Triệu Mẫn chỉ xem Đường Linh tuổi còn nhỏ, không nhận biết mình, đang muốn mở miệng nói tiếp. Đường Linh tay đang nắm lấy cánh tay áp chế buông xuống, cúi đầu thiêu mi, cẩn thận nhìn chăm chú vào Triệu Mẫn: "Triệu Mẫn... Thiệu mẫn Quận chúa, Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ?"

Triệu Mẫn đã vô lực gật đầu, run rẩy ngầm thừa nhận. Đường Linh không nói hai lời, ra tay điểm mấy cái huyệt đạo của Triệu Mẫn, sau đó cong chân quỳ xuống đất, vén lên y bào lấy ra cái hà bao (túi vải) dưới đai lưng. Nàng từ trong hà bao lấy ra một cuốn vải gấm, ba cái chai nhỏ, lại lấy ra giá ngọn đèn cắm nến. Tuy có gió nhẹ, nàng vẫy tay đốt lên ánh nến, mở ra cuốn vải gấm cầm lấy bốn năm cây ngân châm ở bên trong, đưa mũi ngân châm đốt trên ngọn nến rồi ngúng vào trong chai nhỏ dính thuốc, thu lại một tay đem y phục của Triệu Mẫn xé ra. Đang lúc kia mấy cây ngân châm kia ghim vào huyệt đạo, theo lòng ngực nóng bỏng của Triệu Mẫn cùng nhau phập phồng.

Đường Linh nghe tiếng thở gấp gáp của nàng cũng từ từ ổn định, lại mò ra một cái ống đồng khác, đốt lên để cho nàng hít. Triệu Mẫn hít mấy cái, lại phun ra mấy ngụm máu đen, sắc mặt rốt cuộc cũng đỏ trở lại, trong l*иg ngực nhiệt lượng cũng giảm bớt. . .

"Đa tạ..."

Đường Linh lắc đầu, sửa lại y phục cho nàng, một tay bắt mạch, cau mày nói: "Thương thế kia của ngươi, nếu là kéo dài tới lần sau tái phát sợ là ta cũng không có phương pháp để cứu. Ngươi uống dược nói sai thì không sai, nhưng là thiếu vị dược liệu."

Triệu Mẫn ở trong khoảng sinh tử cũng thoải mái lên không ít, trong lòng cuồng loạn nóng nảy cũng theo đau đớn mà thói lui, tỉnh táo lại, hỏi: "Cái gì?"

"Tuyết thượng bạch liên tử." Đường Linh nói như trảm đinh chém sắt, không có một chút do dự. "Cũng đúng, dược liệu này ở bên ngoài cũng không dễ tìm."

Vị thầy lang ở Thường Châu kia cũng không lừa gạt ta... Triệu Mẫn bất chấp lau vết máu trên nửa người chính mình, nhắm mắt khổ khổ suy tư: Vô luận nàng bày bài cục gì, ta nên làm cái gì...

Đường Linh thấy Triệu Mẫn tạm thời không còn lo ngại chuyện sống chết, liền cầm lên cái hộp gỗ mở ra. Trước đưa sang cho Triệu Mẫn nhìn một cái trên tờ giấy loang lổ vết đỏ kia: Tiếp đãi nồng hậu, đợi tin tốt lành - Lăng

"Thù nhà?"

Hình xăm lá trúc lại xông vào mi mắt của Triệu Mẫn, huyết sắc hốc mắt của nàng đỏ như lửa đốt. Này tấm da được bày ra rất chỉnh tể, nhất định là từ trên cánh tay sống sờ sờ mà từ từ tróc xuống.

"Bọn họ bắt Chu Chỉ Nhược... Tức phụ của ta."

"Chu Chỉ Nhược?! Chưởng môn Nga Mi năm đó, Chu Chỉ Nhược?! Tức phụ, tức phụ là cái gì giải thích..." Ánh mắt Đường Linh nhanh nhẹn mở to vừa lúc mi mắt cũng quấn quít thành một khối, nàng giống như nghe được những từ ngữ trong kính bạo hí văn mà trẻ con không nên nghe. Đường Linh một bên âm thầm xúc động đời người như trò đùa, một bên không kềm chế được tò mò: "Ta có thể mạo muội hỏi ngươi một vấn đề riêng tư được hay không? Hai ngươi không phải chết ở Hàn giang rồi sao?!" Đường Linh nhìn chăm chú vào Triệu Mẫn không chớp mắt. Những lời châm chọc chửi rủa Thiệu mẫn Quận chúa trên da ảnh hí nàng nghe nhiều rồi, làm thế nào cũng không thể ngờ cái vị hoành hành bá đạo ngu xuẩn ác độc xấu xa Quận chúa Mông Cổ lại là cái vị trước mắt này cùng vị cô nương người Hán độc nhất vô nhị, yếu đuối xinh đẹp tuyệt trần lại có quan hệ với nhau.

Hí văn có thừa công, nhập vai tuồng cần cẩn thận... Trong lòng nàng nhắc tới như vậy, khó hiểu liền bị dáng vẻ tình ý cấp thiết nóng nảy của Triệu Mẫn đâm trúng nội tâm, sinh ra vài tia đồng tình.

Triệu Mẫn thì suy nghĩ trong đầu nàng chỉ là một tên tiểu đệ tử lại biết được nhiều chuyện, cũng mơ hồ cảm thấy cho dù có biện pháp cũng tất hệ với trên người Đường Linh. Nếu là cầu cứu phái Nga Mi, nhất định sẽ làm liên lụy phái Nga Mi, kia Chu Chỉ Nhược là dẫu có chết cũng không muốn. Huống chi nếu chạy đến núi Nga Mi, thời gian cũng không kịp. Vì vậy Triệu Mẫn hít sâu một hơi, đem trận đánh Hàn giang năm đó nói cho Đường Linh.

"Đồ quy nhi tử không có lương tâm!" Đường Linh nghe xong, đập một cái tát thật mạnh lên đùi Triệu Mẫn, rất căm tức: "Ta không phải nói ngươi ha, ta nói là cái họ Lăng kia a! Cái thứ đồ gì! Ân đền oán trả, hiện tại còn có mặt mũi trả thù các ngươi sao! Đáng lẽ lúc ấy Chu chưởng môn phải đánh chết nàng! Ai... Vậy lang cá ngươi giờ phải tính toán làm thế nào a ?"

Nghe nàng đặt câu hỏi, Triệu Mẫn cũng đã ra quyết định, hạ quyết tâm: "Linh nhi, ta cần ngươi giúp ta."

Đường Linh mới vừa vẫn còn ghét ác như thù, giờ phút này sắc mặt lập tức biến đổi, khổ sở nói: "Đã lâu Đường môn không có quan tâm chuyện trên giang hồ... Huống chi còn dính dấp đến triều đình. Này không nói, trước nên nói cái Tuyết thượng bạch liên tử có thể cứu mạng ngươi, cần phải mở ra kho dược liệu nhưng phải có sự đồng ý của Trưởng lão bổn môn mới được. Tứ trưởng lão mới vừa nhậm chức..."

"Ta dùng Thập hương nhuyễn cân tán để đổi!"

Nghe được cái tên Thập hương nhuyễn cân tán, con mắt của Đường Linh chợt sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ kèm theo khó tin: "Thập hương nhuyễn cân tán?! Ngươi hiện tại có sao?!"

"Không có thành dược, nhưng ta có cách điều chế. Ta lấy cách điều chế để đổi!"

Ánh mắt Đường Linh lấp lánh, thần thái trào ra quanh thân: "Ngươi thật sự có?"

"Thập hương nhuyễn cân tán vốn xuất phát từ Nhữ Dương vương phủ."

"Được! Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi, nói."

Triệu Mẫn mừng rỡ trong lòng, nhưng suy nghĩ lại vẫn có một tin lo âu: "Nhưng ngươi còn phải cần thông báo cho sư tôn của ngươi để đến chỗ Trưởng lão Trấm môn, ta không thể trì hoãn được, huống chi Trưởng lão các ngươi cũng không biết..."

"Trưởng lão Trấm môn? Cái này không thành vấn đề." Đường Linh cắt đứt lời của Triệu Mẫn, gãi gãi đuôi tóc thắt bím cười nói: "Chính là ta."

Triệu Mẫn nghe nàng đột nhiên nói một câu như vậy, lại còn nói với vẻ vân đạm phong khinh, nhất thời khí huyết đan xen: "Mạng người quan trọng, lửa đốt lông mày, ngươi chớ nói nhảm!"

"Ai, ta cũng biết nói ra ngươi cũng không tin." Đường Linh ra vẻ già dặn mà thở dài, thành khẩn nhìn Triệu Mẫn nói: "Không tin ta liền hạ cổ ngươi thêm lần nữa."

Triệu Mẫn dứt khoát nói: "Ta tin."

"Vậy thì đúng rồi." Đường Linh thấy Triệu Mẫn nhận biết đúng lúc nên vô cùng tán thưởng, gật đầu liên tục: "Môn chủ Đường môn là sư phụ ta, ta là đệ tử đích truyền của nàng. Lừa gạt ngươi làm cái gì chứ." Nói tới môn chủ, Đường Linh có chút tự hào, không khỏi thần thái phấn chấn: "Ta tiếp nhận chức vị Trưởng lão, sư phụ hạ lệnh đối với bên ngoài tạm thời giữ bí mật. Đối với bên ngoài thôn, ngoài chủ thôn, còn không có ai biết ta là Trưởng lão Trấm môn mới nhận chức."

"Ngươi... Bao nhiêu tuổi?" Triệu Mẫn không phải ở tò mò thân phận Đường Linh, chẳng qua là chuyện liên quan đến sống chết của Chu Chỉ Nhược, nàng không thể không đè xuống nóng nảy, trong lòng nghi ngờ.

"Mười chín a." Thấy ánh mắt Triệu Mẫn còn hoài nghi, Đường Linh nóng nảy nói: "Ai nói mười chín lại không thể làm Trưởng lão! Thấy tuổi ngươi cũng không lớn lắm, ngược lại thành kiến vẫn rất sâu. Ngươi có muốn cứu Chu chưởng môn hay không đây? Đừng nói nhảm, nói mau, muốn ta giúp cái gì cho ngươi?"

" Được... Linh nhi... Tứ trưởng lão ta tin ngươi. Không biết Lăng Như Vân lúc nào sẽ để cho ta đi tự chui đầu vào lưới. Ta muốn...Thập hương nhuyễn cân tán!"

"Chỉ muốn cái này?"

"Ngươi có thể làm được sao?!"

Đường Linh đứng lên hai tay ôm lấy nhau, dựa vào tường cười nói: "Chỉ cần cách điều chế của ngươi không sai, ta khẳng định làm cho ngươi."

" Được... Nhưng là... Ngươi không sợ dính dấp đến Đường môn sao?"

"Làm gì phải dính dấp đến chứ? Ngươi đưa cho ta phương dược (toa thuốc), ta đưa cho ngươi dược, chỉ đơn giản như vậy. Còn những cái ân ân oán oán kia của ngươi cùng ta có cái quan hệ gì? Cùng Đường môn thì càng không có quan hệ."

"Vậy là." Triệu Mẫn yên lòng, tiếp tục muốn thứ khác: "Ta còn muốn nguyên liệu làm pháo bông tre. Còn có một ít mê hương phổ thông làm suy yếu nội lực."

"Được được..." Đường Linh thấy Triệu Mẫn đau đớn đã có chút dịu lại , ngồi xuống xếp bằng trước người nàng trước, lấy kim lau mồ hôi: "Ta bây giờ dùng nội lực áp thương cho ngươi, cộng thêm mấy cây ngân châm kia, nội trong mười ngày, bệnh sẽ không phát tác. Tuyết thượng bạch liên tử đem nấu lên lại rất mất thời gian, chờ ngươi cứu tức phụ ngươi trở về, ta lại đưa cho ngươi."

Vẫn đúng như mấy cái cơ sở ngầm của Lăng Như Vân thấy, Triệu Mẫn chỉ ở trong tiểu viện hẻo lánh dưỡng bệnh, làm pháo bông tre. Mà tiểu Trưởng lão Đường Linh lại không thấy đâu, sau khi bế quan mấy ngày đêm, rốt cuộc cũng đem lọ dược đặt trước mặt nàng, đúng lúc Triệu Mẫn nhận được phong thư thứ hai.

"Lấy máu?" Đường Linh chờ đợi đến nổi cặp mắt phủ đầy tia máu, giận đến căn răng lạc lạc vang lên: "Nàng thật là nghĩ ra trò này!"

"Lấy hương tính giờ... Nàng còn cố ý lưu lại thời gian, rất sợ ta đuổi không kịp đi." Sắc mặt Triệu Mẫn vẫn tái nhợt, nhưng thần sắc kiên quyết, chưa từng có từ trước đến nay: "Ta phải đi ngay bây giờ."

"Chờ một chút! Ngươi có nắm chắc phần thắng hay không? Thập hương nhuyễn cân tán là ta gấp gáp làm ra, lại không thời gian thử dược, rất có thể dược lực phát tác so với dược lúc trước của ngươi chậm một chút... Hơn nữa phải hạ dược vào đường ăn uống hoặc là đốt lên rồi hít vào mới được."

"Ân... Ngươi mau giúp ta đem nó bỏ vào những cái thứ gì đó không có mùi hương, dùng sức ma sát là có thể dính độc ."

"Ta lập tức đem nó nhét vào trong viên đà hương, ngươi lấy tay vặn mở thì sẽ sinh nhiệt, sau đó sẽ bốc khói. Ngươi cũng không thể nào trắng trợn để cho nàng hít a, nàng độc ác, xấu xa, chứ không phải ngu xuẩn."

Triệu Mẫn gật đầu một cái, lại đem phong thư kia nhìn kỹ một lần, lẩm bẩm nói: "Dùng hương tính giờ, vậy nàng nhất định sẽ đốt nén hương. Cũng có thể... Ta nhìn tình thế rồi sẽ tự liệu. Cũng có thể đem mạng đánh một trận. Ta đi chuồng ngựa trộm con ngựa."

Đường Linh nhanh chóng làm xong viên đà hương, đưa cho Triệu Mẫn: "Sau khi ngươi cứu Chu chưởng môn, đi đến phố đông, sẽ có người tiếp ứng các ngươi."

Triệu Mẫn cẩn thận giấu kỹ pháo tre hương hoàn, cột chắc chủy thủ, nhìn Đường Linh, toét miệng cười một chút: "Không phải có dược rồi cùng ngươi không liên quan sao?"

"Đúng vậy đúng vậy... Ngươi cứu người đi ra được ta đến cứu các ngươi. Ngươi nếu là cứu không ra..."

"Vậy thì ta xui xẻo rồi."

"Đúng." Đường Linh gật đầu, cố ra vẻ mặt mũi xảo quyệt: "Ta cũng không cứu không công các ngươi, cách điều chế Hắc ngọc đoạn tục cao, ta cũng muốn có. Ngươi có chứ?"

"Có! Ta là Thiệu mẫn Quận chúa mà." Triệu Mẫn quay đầu lại cười một tiếng, một chút không giống với cái dáng vẻ phó mặc cho sống chết: "Ta đi đón tức phụ. Ngày sau gặp lại."

"Sẽ gặp lại."

Đường Linh nói tiếng từ biệt, một mình dựa cửa sổ nhà gỗ, xuất thần nhìn chằm chằm ánh chiều tà mỏng manh chiếu vào thạch trên đất tà dương mỏng huy. Nàng lấy ra cái yên oa ở bên hông, đốt lên hít sâu một hơi, chậm rãi thổi ra, thổi ra sự mệt mỏi của mấy ngày không ngủ. Lúc này cửa nhà gỗ mở ra, tiểu đồng ở tiền viện chậm rãi dò đầu bước vào.

"Tỷ tỷ gϊếŧ lợn? A! Tiểu sư phụ hảo." Tiểu đồng nhìn thấy người trong phòng không phải Triệu Mẫn lấy làm kinh hãi, lại thấy Đường Linh mặc y bào của đệ tử Đường môn, vội vàng đứng thẳng người đối với nàng cúi chào.

"Có chuyện gì?"

"Này... Đây là đao mổ lợn mà tỷ tỷ gϊếŧ lợn đã đặt làm. Kia thợ rèn để cho ta đưa đến cho nàng."

"Nga, hiện giờ nàng không có ở đây, đưa cho ta đi." Đường Linh nhận lấy hộp gỗ đựng đao mổ lợn, nửa bên mặt bị ánh chiều tà chiếu lên lộ ra nụ cười kiên định: "Chờ các nàng trở lại. Ta đưa cho nàng."

Cho nên hôm đó chuyện quá nhiều. Triệu Mẫn mới nói hai từ "Hôm đó", liền phát giác không cần cùng Lăng Như Vân tốn nhiều miệng lưỡi, vì vậy lại ngừng miệng: " Được rồi, không nói nữa."

Nàng ngôn ngữ khinh suất, Lăng Như Vân càng cảm thấy chính mình bị coi thường, dưới cơn giận dữ rút ra thanh đoản kiếm, hướng Triệu Mẫn hung mãnh mà nhào tới. Nàng tay chém chân đá té lộn mèo bị Triệu Mẫn dẫn dụ tới bên lư hương để trên ghế. Lư hương liền đỗ ngã, hương tro còn chưa cháy hết lại rút ra cái viên hoàn hương đã đốt... Hai làn khói mỏng dây dưa chung một chỗ, khó có ai có thể phân rõ khói nào ra khói nào ?

"Keng!" Đao kiếm giao nhau, ma sát tạo ra tia lửa nhỏ. Lăng Như Vân không có nội lực, tâm trạng cuồng loạn, ra tay liền mất trình tự quy tắc, cầm kiếm không đúng, chân đứng không vững. Triệu Mẫn so với nàng nhiều cánh tay, cũng không khách khí, vung cánh tay một quyền, thật mạnh đánh vào trán của nàng, song song lại một cước, đá vào ngực nàng. Lăng Như Vân bị cước thật mạnh đá lộn mèo đến bên đài, đυ.ng gảy cái cộc gỗ dựng đài. Nàng gào thét bò dậy còn muốn xuất chưởng đánh tiếp, chợt cứng đờ bất động.

Lăng Như Vân tay chân đứng im, tầm mắt dời đi, nhìn thấy trên eo là một cái cán đao đang run rẩy. Một lần nữa lại ngẩng đầu, trước mặt là ánh mắt khinh miệt của Triệu Mẫn.

"Phốc..." Máu tươi từ khóe miệng xông ra, theo chủy thủ rút ra, tụ vào bên hông vết thương. Đoản kiếm trên tay Lăng Như Vân rơi xuống, thân thể nhất thời ngửa về phía sau. Bước chân lảo đảo ôm lấy đoạn cọc gỗ ngã ngồi trên đất, giãy giụa không dậy nổi. Máu huyết dính vào đoạn gỗ trắng tinh, đỏ tươi nhức mắt.

"A a... A a a a... Ha ha ha ha ha ha... Ho khan!" Lăng Như Vân mang theo tiếng khóc sụt sùi kèm tiếng cười từ nhỏ đến lớn, cười ho ra máu, cười đến sắc mặt trắng bệt. "Triệu Mẫn... Ta chết, ngươi... Cũng sẽ chết... Thương của ngươi không thể chữa khỏi... Tay phải của Chu Chỉ Nhược, từng đoạn từng đoạn đã bị ta đánh vỡ. A a a a... Ta hỏi ngươi, hôm đó cứu ta... Ngươi hối hận chứ?"

"Ai, ngươi thật không có tiến bộ..." Triệu Mẫn nhìn về phía Chu Chỉ Nhược đang nằm an tĩnh, chủy thủ trong tay chuyển động, đã mất lòng ham chiến. "Bản Quận chúa vốn không hối hận."

Vận mệnh lưu chuyển, thế sự biến ảo, Thiệu mẫn Quận chúa chưa bao giờ hối hận. Duyên báo, nhân quả, từ trước đến giờ không thẹn với lương tâm. Giang hồ hiểm ác, lòng người khó lường, chỉ có một người hiểu chính mình thật lòng, cũng đã đủ rồi.

"Nếu hôm đó tái diễn, ta gặp lại người cần ta cứu giúp, ta vẫn sẽ cứu." Triệu Mẫn thu hồi ánh mắt, long anh nhìn Lăng Như Vân: "Ngược lại là ngươi, ngươi có hối hận với những sở tác sở vi của ngươi năm đó hay không?"

"A... Ta cuối cùng... Làm sai chỗ nào..." Mặt Lăng Như Vân trắng như tờ giấy, hơi thở mong manh, bám chặt cái cộc gỗ yếu ớt: "Gϊếŧ ta... Các ngươi cuối cùng cũng... Trốn không thoát khỏi cái giang hồ này..." Lời chưa xong, nàng đột ngột trợn to hai mắt, cũng không thể khép lại được...

"Giang hồ... Bất quá cũng là đi ngược với dòng nước. Trốn không khỏi, ta cũng không cần trốn!" Triệu Mẫn vén y bào cong gối ngồi xuống, dùng ngón tay nhuộm máu viết lên trên cộc gỗ mấy chữ: "Người gϊếŧ người, Triệu Mẫn." Viết xong, cũng không nhìn Lăng Như Vân một cái, phất tay áo nhảy xuống, hướng Chu Chỉ Nhược chạy đến.

Thù oán báo xong, ân oán tựa như mây khói, theo gió tản đi. Ôm lên tức phụ, bước chân lên đường về nhà. Triệu Mẫn khom người đem Chu Chỉ Nhược bế lên, ôm vào trong ngực, theo ánh nắng chiều tiêu sái bước đi.

"Thật nặng a, cái cô nương mập này..."

Chu Chỉ Nhược rúc vào trong ngực nàng, vẫn mệt mỏi không mở mắt nổi, chỉ có thể yếu ớt phản đối: "Không mập..."

"Được, không mập không mập, về nhà phải ăn nhiều một chút, đem thương dưỡng cho tốt."

"Mẫn Mẫn.. Tay phải ta bị phế."

Triệu Mẫn nghe cái này, trong lòng đau xót, nhưng phải ra dáng cười nói lời: "Kia rất tốt, ta uống rượu ngươi cũng không thể đánh ta."

"Tay trái... Vẫn còn đây."

"Ha ha, Chu chưởng môn thật là cố chấp... Không cần sợ, có Hắc ngọc đoạn tục cao đây."

"Ngươi khi nào có... Trong cơ thể ta còn có ngân châm phong tỏa mạch..."

"Không có sao... Đều không sao..." Triệu Mẫn cúi đầu, gần sát gò má của Chu Chỉ Nhược, ôn nhu nói: "Ta sẽ nghĩ biện pháp."

"Ngươi bị thương..."

"Không có sao, đều là thương ngoài da."

Đi mấy bước này, Triệu Mẫn chợt nghe bên chân có tiếng rêи ɾỉ yếu ớt. Nguyên lai là còn có người chưa chết, nửa tỉnh nửa mê lăn lộn trên đất kêu đau hừ hừ. Chu Chỉ Nhược cảm nhận Triệu Mẫn dừng lại, cũng hơi mở mắt nhìn, nhận biết người nọ chính là cái vị thủ lĩnh canh giữ cửa cùng chính mình gian lận bạc. Triệu Mẫn điều chỉnh cánh tay, đang muốn rút đao, bị Chu Chỉ Nhược nhẹ giọng kêu lên.

"Mẫn Mẫn... Chúng ta đi thôi..."

Triệu Mẫn dừng lại, ngay sau đó buông đao lại, ôm chặc Chu Chỉ Nhược, hướng ánh hoàng hôn đi tới.

"Chỉ Nhược, chúng ta về nhà."

Trời chiều xuống, đêm tối bị một vòng cây đuốc thắp sáng. Từng tờ vải bố đắp lên những ân thù. Tập đạo tổng ti của Trùng Khánh phủ Lăng Yên Sở đã nghiệm xong thi thể trưởng nữ Lăng gia nhà nàng, mi mắt nhíu lại như tê dại, khó mà cởi ra.

"Lý Côn Vũ, quả không lo a."

Sau lưng nàng là hai vị Tập đạo sử lên tiếng đáp lại ra, xuôi tay đợi lệnh. Trong đó có một vị đội trưởng dùng trường côn tên Lý Côn Vũ bắt Chu Chỉ Nhược hôm đó.

"Công việc hậu sự phải nhờ hai vị trợ giúp. Lăng gia bên kia..."

"Lăng gia ta sẽ liên lạc." Âm thanh êm dịu quả không lo, nghe như an ủi lòng người: "Đại nhân yên tâm."

"Ai, phiền toái lại đến..." Lăng Yên Sở che trán, đối với Lý Côn Vũ nói: "Tất cả các cửa thành biên giới Trùng Khánh phủ phải bố trí người, khắp thành lùng bắt Triệu Mẫn... Cùng Chu Chỉ Nhược!"

Hai người hẳn là đi, mang đi một vòng cây đuốc. Huyên náo tán ra, Lăng Yên Sở từ trong lòng ngực móc ra cái mặt nạ nửa mặt, đeo vào trên mặt, ngắm trăng thở dài.

Sinh tử ân thù, đời người như trò đùa, tất cả theo tiếng than khẽ, cuốn vào trong đêm thu giá rét.

----- hoàn ------

17. 11. 2018 by Đậu Bát

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu mẫn Quận chúa, Chu chưởng môn, giang hồ gặp lại.

Nước biếc non xanh, sau này gặp lại.

TTS: Triệu cô nương, Chu cô nương, Đậu cô nương. Hẹn ngày gặp lại.