Chương 5. Khải trình tại tức

Chuẩn bị lên đường.

Lúc sáng sớm, đông quân chiếu xuống, ánh vàng vạn nghìn.

Bình minh ấm áp, làm thời tiết này giống như thuốc nhuộm, đem cây lá từng điểm tẩy thành màu vàng. Hôm nay ánh mặt trời phá lệ rất tốt, chiếu lên gò má của những người dậy sớm cảm thấy ấm áp lạ thường. Có lẽ mới vừa buông lỏng cảnh giác đưa tay cởi y bào ra, lại có vài cơn gió thu thổi qua, làm cho người ta kéo lại y bào bọc lấy khắp người lại còn kéo lên tận mũi.

Ở nơi này trong khí trời mùa thu nửa lạnh nửa ấm, lại có người đang nửa mê nửa tỉnh.

Vân đạm phong khinh, kề hoa theo cỏ, một con lừa xuyên rừng đi tới. Ở hai bên con lừa là hai cái giỏ trúc lớn, cái giỏ trúc lớn bên trái là túi bột gạo lớn cùng cái bình. Cái giỏ trúc lớn bên phải thì chứa chính vị tiền triều Quận chúa Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ.

Vị này trước là dòng dõi hoàng tộc quả nhiên phong độ bất đồng với người thường, sáng sớm mới đi về nhà, gương mặt đỏ bừng trong lòng còn ôm một vò rượu mà chép chép miệng. Nàng căn bản không thúc giục con lừa đi nhanh, chẳng qua là ngã trái ngã phải theo giỏ trúc mà đung đưa, một bộ dáng rất là thích ý.

Triệu Mẫn đây là từ trong quán trà mà về nhà, đem tiền làm công vừa mới nhận được, sớm lên thành mua gạo tương giấm, lại đi đến cửa hàng may ở cuối đường trả tiền lấy hai bộ y phục đã đặt trước đó, nữa đứng ở quán ven đường lột một chén phan phấn uống một bát canh thịt. Xong chuyện no cái bụng, nàng mới ôm lên cái vò bởi vì bán ra Yến Xuân nhưỡng nên được chưởng quỹ thưởng cho một vò rượu nhỏ, ngồi vào trong cái giỏ trúc lớn trên con lừa nhà mình, lảo đảo hướng về nhà mà đi.

Say rượu lại uống, lấy rượu giải rượu, đây chính là câu nói oai lý tà thuyết của Triệu Mẫn. Giống như nàng những thứ khác rất nhiều nghiêm trang nói bậy nói bạ, đều là có thể rước lấy sự tức giận của Chu Chỉ Nhược mà dùng đến công phu móng tay. Nhưng là Chu Chỉ Nhược bây giờ không có ở đây a, Chu Chỉ Nhược cũng không ở nhà a, Chu Chỉ Nhược phải đi đến tửu lâu sớm a. Vì vậy không sợ gia quy không cho phép trộm uống rượu, liền cùng với cảnh thu bên ngoài một đường mà nói, thành làn gió bên tai.

Lại một ngụm rượu ngon nuốt xuống bụng, Triệu Mẫn khép hờ đôi mắt, ôm vò rượu, hai chân đung đưa ở bên trên miệng giỏ trúc, nét mặt hớn hở tự tiện đưa tay bứt lấy một cọng cỏ ở bên đường, ngậm vào trong miệng, đãng đãng du du. Nàng trong lòng suy nghĩ cái khối thịt trâu gói trong giấy dầu, đợi một hồi về đến nhà cầm đao cắt cắt chặt chặt, một mình uống rượu có thịt trâu làm đồ nhắm, còn không phải rất là vui vẻ sao. Gặp phải những ngày chợ Đông thành nghỉ hợp chợ nghỉ bán thịt cũng không giống như Chu Chỉ Nhược phải thức sớm lên tửu lầu, Triệu Mẫn thì có ngày tốt này. Ở trong quán trà nàng thật đúng là bán rượu, ngoài tiền công còn có tiền hoa hồng bán rượu rồi có thể đem tiền hoa hồng tiền mua trà bột gạo thịt, thỉnh thoảng còn có thể đổi vò rượu ngon, thỉnh thoảng, còn có thể mua y phục mới cho hai người.

Triệu Mẫn vẫn giống như ngày xưa, trong lòng thản nhiên tự đắc, tính nhẫn nại tràn đầy tùy ý để con lừa chậm rãi đi qua rừng trúc. Người ta nói rượu ngon phải có cảnh đẹp. Rượu hạ tâm tình, duy chỉ có núi non thủy hảo rạng rỡ không thể phụ lòng. Đáng tiếc nơi này cũng không có sơn thủy. Bất quá Triệu Mẫn những năm này sớm học được hai chữ thỏa mãn. Nàng sau khi ực một hớp rượu vẫn không có nuốt, ngậm ở trong miệng mà thưởng thức, suy nghĩ cũng thản nhiên như lòng: Nơi này tuy không có Hàn giang Mai Lĩnh, nhưng có rừng trúc gió mát, cuộc sống an lành. Còn có cái gì mà không thỏa mãn. Ban ngày cố gắng làm việc, mua được trà thịt mà về. Tối về nhà, còn có tức phụ ở cửa chờ ta... Di? Làm sao mới sáng sớm tức phụ cũng ở cửa chờ ta... Ai nha má ơi!

Ừng ực... Rượu trong miệng kia nuốt vào bụng ầm ầm. Cùng nuốt theo với ngụm rượu kia còn có tiếng má ơi... Hôm qua người của nương gia tức phụ tới, hôm nay xin nghỉ không đi tửu lầu, làm sao đem cái điều này quên mất ở sau đầu!

Cả người mùi rượu, mặt đỏ bừng, dáng vẻ say rượu nếu để cho Chỉ Nhược nhìn thấy... Triệu Mẫn cả công phu run run người cũng bị mất, quơ tay múa chân hoảng hốt không dừng từ trong giỏ trúc giãy giụa đi ra. Ai ngờ một mực cũng thản nhiên chậm chạp mà đi thì con lừa này lại nhìn thấy vị nữ chủ nhân khác, nhất thời vui mừng, nhanh chân liền chạy tới trước người Chu Chỉ Nhược...

Như thế nào thì Chu Chỉ Nhược cùng Tĩnh Huyền đều vì cao thủ võ học, thức sớm tập thể dục buổi sáng, đang lúc thừa dịp vắng vẻ muốn luận bàn một chút võ nghệ. Hai người lời còn chưa nói, ngay cả dáng điệu đều không bày ra, thì cái dáng vẻ của Mẫn say rượu còn đang bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào trong mi mắt hai người...

"Chỉ Nhược, sớm... Sư tỷ, sớm..." Triệu Mẫn vốn vẫn còn ở trong sọt chống đỡ tay treo chân muốn chạy trốn, thấy người bên cạnh đứng ở bên muốn trốn cũng không thể trốn dứt khoát bất động, trên mặt viết chữ tuyệt vọng.

"Triệu Mẫn!"

Mùi rượu, người say rượu choáng váng, vò rượu... Chu Chỉ Nhược bắt đầu yên lặng súc tích tức giận: "Sáng sớm ngươi liền trộm mua rượu uống!"

"Không không, Chỉ Nhược, chuyện không phải ngươi tưởng tượng đâu! Kia đó là chưởng quỹ đưa cho ta!" Thiệu mẫn Quận chúa tiếng xấu đồn đãi khắp giang hồ, quỷ quyệt giảo hoạt, duy chỉ có ở trước mặt Chu Chỉ Nhược nói láo đầu lưỡi đánh nhau nói lắp ba lắp bắp. Không dám nói láo, thật sự là chưởng quỹ đưa.

"Ngươi chỉ là người quét sân, chưởng quỹ tại sao đưa cho ngươi rượu được! Vừa ý ngươi quá a?!"

"Nói nhăng gì đó! Còn không phải bởi vì ta bồi rượu bồi rất tốt sao... Ngô!" Ai, uống nhiều quá, lại hoảng loạn không kiểm soát lời nói, lấy tay che miệng cũng không kịp.

"Bồi rượu... Được a... Được a... Còn dám lừa gạt ta nói là quét sân..." Nghe đến đoạn này, Chu Chỉ Nhược nhanh chóng tức giận đến mức cực hạn: "Lang cá ngươi đứng lại! Xem bà đây làm gì ngươi!"

"Đau... Sư tỷ ngươi nhìn nàng!" Triệu Mẫn hai tay che tai phải, đáng thương nhanh chân rút lại sau lưng Tĩnh Huyền, cẩn thận thò đầu ra ai oán trừng mắt nhìn Chu Chỉ Nhược. Nếu không phải mới vừa rồi Tĩnh Huyền nhanh tay lẹ mắt ra tay cứu giúp, chỉ sợ ngay cả cái giỏ trúc chứa Triệu Mẫn cũng bị ném bốn chân hướng lên trời. Xem như là vậy, cái lỗ tai phải vẫn không có may mắn thoát khỏi cực hình, hung hãn bị nhéo nhéo một cái, lôi ra khỏi giỏ trúc.

"Sư muội sư muội! Đừng đừng đừng... Bớt giận!"

"Sư tỷ ngươi đừng che chở cho nàng! Năm đó nàng ở Nga Mi bị rượu độc hành hạ đến nỗi bộ dáng như lợn chết ngươi còn không thấy qua sao. Hiện tại đã tốt hơn mấy năm trước, lại bắt đầu hồ uống hải rót! Ngươi còn dám lừa gạt ta... Xem ta hôm nay có dám gϊếŧ chết ngươi hay không a!" Không biết Chu Chỉ Nhược từ đâu cầm đến một con đao chặt trúc, Triệu Mẫn sợ tới mức hồn phi phách tán.

"Không có, không có! Ta chỉ uống có một chút này! Không dám uống nhiều! Chỉ Nhược, ta ở nhà đều không uống rượu, ở bên ngoài thật sự chỉ là thỉnh thoảng mới uống một chút! Thật! Không có lừa gạt ngươi! Chưa bao giờ từng lừa gạt ngươi!" Triệu Mẫn rưng rưng giải bày, chân thành thành khẩn, người ngoài như Tĩnh Huyền nghe còn lộ vẻ xúc động. Nhưng Chu Chỉ Nhược không biết có phải hay không đã thành thói quen, một chút xíu tức giận cũng không có tiêu tán, ngược lại như một cây đuốc, hừng hực đốt lên.

"Ta tin ngươi nữa chính là một con ngốc! Được, coi như chuyện uống rượu không nói. Bồi rượu là chuyện như thế nào a? !"

"Bồi rượu... Bồi rượu... đó là..." Chi nương vương bồi rượu Bạch khê trấn, bây giờ một chút cũng không dám nói ra danh hiệu vinh dự của chính mình, vắt hết óc ra tìm một con đường sống. "Nếu ta không bồi rượu! Từ đâu có thể dò hỏi tin tức giang hồ!"

Quả nhiên Chu Chỉ Nhược sửng sốt một chút, lửa giận ở trên khuôn mặt cũng dừng lại: "Ngươi muốn nói gì đây? Tin tức giang hồ?"

"Cũng không phải sao!?" Triệu Mẫn từ tối hôm qua mọi chuyện đều nhớ trong lòng, vốn là muốn cùng Chu Chỉ Nhược nói, lần này lấy đây làm nấc thang, cả gan nói: "Chỉ Nhược ngươi đừng làm rộn, ta quả thật có chính sự muốn cùng sư tỷ nói."

Tĩnh Huyền vốn vui tươi hớn hở vây xem giá náo nhiệt kịch hay, nghe được Triệu Mẫn nói như vậy cũng ngạc nhiên đứng lên: "Cùng ta nói? Thế nào Triệu cô nương?"

Triệu Mẫn đi ra sau lưng Tĩnh Huyền, vẫn cùng Chu Chỉ Nhược giữ một khoảng cách, nghiêm mặt nói: "Tối hôm qua ta cùng nói chuyện trên trời dưới đất với vị phu nhân kia, là phu nhân của một vị Tướng quân tứ phẩm trong triều. Nghe nàng nói vị Tướng quân này đã được triệu hồi đến Cù Châu đóng quân, tùy thời đợi lệnh. Mà nhi tử của hắn, làm Đô úy trong quân lương. Đã đi Hàng Châu." Lúc Lưu phu nhân thuận miệng than phiền chuyện trong nhà vài câu, Triệu Mẫn đều ghi nhớ trong lòng.

Thần sắc Tĩnh Huyền không nhúc nhích, Chu Chỉ Nhược giành trước bật thốt lên: "Hàng Châu?" Triệu Mẫn buông tay đang che lại cái lỗ tai đỏ bừng buông xuống, khoanh tay trước ngực, cười ám chỉ: "Đô úy trong quân lương nếu có động, nhất định có quân lệnh từ trên xuống, điều động quân đội."

"Ai..." Tĩnh Huyền than nhẹ, lắc đầu nói: "Liền nói đại hội võ lâm lần này, cũng không phải đơn giản là các môn phái tỷ võ như vậy."

Chuyện liên quan đến phái Nga Mi, tức giận trên mặt của Chu Chỉ Nhược nhất thời tan thành mây khói, cũng tạm thời không muốn trừng trị cái người bồi rượu thật hay là hỏi dò tin tức giang hồ đang bị đỏ lỗ tai kia. Nàng còn cần ý kiến của Chi nương vương bồi rượu nha: "Ngươi có cái nhận xét gì không?"

"Chu Nguyên Chương hiện tại đang chấn chỉnh công thần, trừng trị tham hủ, tạm thời không để ý tới võ lâm giang hồ. Nhưng hắn vẫn đang vì kế lâu dài. Lần này Lăng gia dẫn đầu chủ trì đại hội võ lâm. Còn có quân đội điều động một bên tại đó giám sát đề phòng... Rất có thể một là thăm dò thực lực hiện tại của các đại môn phái, hai là làm chút động tác nho nhỏ, khích bác các môn phái đang lúc tranh chấp với nhau. Nếu không tại sao đem địa điểm bố trí ở Hàng Châu, bố trí ở Giang Nam. Hừ, ngoại trừ Hàng Châu ra thì Lăng gia cũng cách hắn gần một chút, những môn phái khác cũng đều cách xa địa phương này. Coi như nếu phát sinh chút chuyện gì, cũng ngoài tầm kiểm soát. Sư tỷ, các ngươi phải thận trọng cân nhắc, thận trọng đề phòng."

Tĩnh Huyền trịnh trọng gật đầu, thâm dĩ vi nhiên (thâm dĩ vi nhiên: bản thân mình cũng nghĩ là như vậy): "Sư muội, Triệu cô nương. Năm đó chúng ta quyết định như vậy, chính là phối hợp cùng triều đình, ẩn sâu không lọt, âm thầm phát triển, hạ mình yếu thế. Những năm này, phái Nga Mi cũng một mực làm như vậy. Nhưng giang hồ hung hiểm, không thể một mặt yếu thế, nếu không cũng sẽ trêu chọc giấc mộng người khác. Cho nên, lần này tới Giang Nam, ta cũng cùng Bối sư muội thỏa thuận rồi. Đệ nhất Ba Thục, nữa so thì thua. Xem ra... Ta còn phải tỏ ra yếu thế mới được, ta cũng sẽ không dùng các môn võ công trong Cửu âm chân kinh. Tuyệt không thể để cho ngoại nhân biết được Cửu âm chân kinh tồn tại ở Nga Mi! Cũng tuyệt không để cho triều đình xem Nga Mi là một uy hϊếp."

Chu Chỉ Nhược sắc mặt ngưng trọng, khó nén ưu sầu: "Lần này sư tỷ đi Hàng Châu, cát hung khó lường, ta thật không yên lòng."

Tĩnh Huyền đặt tay lên vai nàng mà an ủi: "Sư muội yên tâm, giống như Triệu cô nương nói. Chu Nguyên Chương cũng không có ý định can thiệp vào giang hồ, chỉ cần Nga Mi không đi tranh cái danh võ lâm chí tôn này, khẳng định có thể bình an vô sự. Được rồi, không nói cái này. Đúng rồi sư muội, trước khi đi, ta muốn tặng cho Triệu cô nương một món lễ vật nhỏ." Vừa nói Tĩnh Huyền đi ra mấy bước, tùy ý tìm cây trúc, bẻ một cành trúc. Nàng một bên chém trên lá trúc vừa hướng hai người mà nói: "Ta lập ra một phái nhỏ của Nga Mi là huyền hổ môn, vì đệ tử của Huyền hổ môn luyện ra một bộ kiếm pháp. Bởi vì đang lúc xả thân nhai bế quan mà ngộ ra, liền gọi là Xả thân kiếm pháp. Đệ tử Huyền hổ môn đa phần là dân chúng bình thường, luyện võ chẳng qua là để thân thể cường tráng, cũng không cần nửa điểm nội lực. Ta vì bọn họ phòng thân mà luyện ra bộ kiếm pháp này, chủ yếu là ở kiếm chiêu kiếm tốc, không cần nội lực. Triệu cô nương lúc rỗi rãnh nên luyện một chút, cùng với nội lực cao thủ đối địch nhau tuy không phần thắng, đối với mấy cái thổ phỉ lưu manh sơn tặc phổ thông, phòng thân vẫn còn dư sức." Nói xong Tĩnh Huyền mặt mũi chấn động một cái, quơ tay vào trận, nhảy vào trong rừng trúc. Nàng có Cửu âm công trong người, khí thái cùng với năm đó hoàn toàn bất đồng. Tuy chỉ có cành trúc nơi tay, tuy không cần nội lực hỗ trợ, quơ tiêu chém đâm cũng là nước chảy mây trôi, chính phái rộng rãi, xem chi cảnh cũng thấy thích ý.

Chu Chỉ Nhược nhìn mười mấy chiêu, trong lòng khen ngợi bộ Xả thân kiếm pháp này, chiêu thức đơn giản dịch học lại tinh xảo dễ coi, lại có kiếm pháp của Nga Mi đặc biệt mềm mại phòng bị nhưng cũng không kém khí thế tấn công, thậm chí công muốn áp phòng, có cả cảm giác nghiêm nghị, nhanh chóng đâm địch chưa từng có từ trước đến nay nhưng thật là có điểm xả thân lấy nghĩa. Loại này kiếm pháp đối với đối thủ không có nội lực mà nói, uy lực thật đúng là không nhỏ. Nếu như kiếm nếu không muốn người, Chu Chỉ Nhược âm thầm cảm khái Tĩnh Huyền sư tỷ khí độ quả nhiên gánh vác nổi trọng trách chưởng môn nhất phái Nga Mi, so với chính mình còn tốt hơn.

Tĩnh Huyền sau khi biểu diễn xong một màn kiếm pháp này, thu tay đứng thẳng, khí tức vững vàng như lúc ban đầu. Triệu Mẫn từ trong thâm tâm khen ngợi: "Bộ kiếm pháp này của Sư tỷ thật không hỗ danh người tạo ra, đặt ở toàn bộ võ lâm cũng coi như có địa vị"

"Nơi nào nơi nào, Triệu cô nương ngươi học được không?"

Triệu mẫn gật đầu: "Thân thể to lớn thấy rất rõ, chính là chi tiết..."

Chu Chỉ Nhược tiếp lời nói: "Không sao, ta đều thấy rõ, sau này từ từ dạy ngươi là được."

Tĩnh Huyền lui về phía sau vài bước, hai người đồng loạt hướng nàng cúi người cám ơn. Tạ xong Tĩnh Huyền, Chu Chỉ Nhược cười nói: "Tới mà không đi cũng quá vô lễ, trong hai năm này ta cũng tự luyện ra một bộ đao pháp, cũng muốn đưa sang cho sư tỷ đi. Đây là thời điểm chém cây trúc mà ngộ ra, ta không biết gọi là gì, liền kêu nó là Chém trúc đao pháp."

"Đao pháp?" Tĩnh Huyền hơi có giật mình. Phái Nga Mi có kiếm pháp chưởng pháp tiên pháp, chính là nay lần đầu tiên nghe đến môn võ công đao pháp.

Mới vừa rồi như muốn làm thịt Triệu Mẫn, con đao chém trúc đao vẫn còn cầm ở trong tay Chu Chỉ Nhược, lần này không cần đi tìm vũ khí, Chu Chỉ Nhược giơ đao vào rừng, vận khí vung tay chém tới. Tĩnh Huyền cảm giác gió rét đột ngột, gió tạo thành luồng mạnh, xuyên rừng đánh vào trên lá, một thời tiếng xào xạc bên tai không dứt. Chu Chỉ Nhược trăm trở xê dịch, đứng đất liền giơ đao chẻ trúc. Cây trúc nhận một đao liền ngã xuống, lại có luồng khí bạo liệt khí bung ra. Bộ này đao pháp uy lực rất lớn, cùng trong đó sở hữu một khí lực cường mãnh hơn cả Tĩnh Huyền dự liệu. Này thuần dựa vào nội lực của Cửu âm phát ra cùng đao pháp.

Công phu Nga Mi tưởng chừng như hai phái, nàng không khỏi thán phục tiểu sư muội võ công tu vi đã đến cương nhu tịnh tể (cứng chắc mềm mại hợp lại), thậm chí còn muốn đạt đến cảnh giác cao thâm.

Đao phong thổi qua, trăm trúc đỗ ngã. Tĩnh Huyền cùng Chu Chỉ Nhược khen ngợi lẫn nhau, mỗi người nói một lời lý giải chi tiết đao kiếm pháp, một phen tham khảo không nói ở đây. Triệu Mẫn thấy cây trúc đầy trên đất, toét miệng mà cười: Lần này có trúc đưa cho chủ nhà cũng không cần phí công đi chặt.

Sau khi nhận lễ của nhau, Tĩnh Huyền liền muốn cáo từ. Triệu Mẫn không muốn quấy rầy sư tỷ muội người nói lời từ biệt. Nàng trịnh trọng bái biệt vị Chưởng môn Nga Mi này, liền về nhà trước. Chu Chỉ Nhược đưa tiễn người, vừa đi vừa nói: "Sư tỷ, lần này các ngươi đi, muôn vàn phải cẩn thận."

"Sư muội yên tâm, ta sẽ không tranh cùng bọn họ."

"Tính tình này của sư tỷ, thật là may mắn cho Nga Mi... Ngày mai các ngươi rời đi nơi này, muốn tìm cũng không có ai, ta chỉ biết tiễn sư tỷ lần này. Sau khi các ngươi đi, ta cũng cùng Triệu Mẫn đi Thường châu, tìm vị kia đại phu đi."

"Sư muội đi đường cẩn thận, sau khi trở lại Nga Mi, ta cũng sẽ vì Triệu cô nương tìm phương y. Cũng may ta biết các ngươi ở đâu, sau này không cần phải trống rỗng nhớ mong ."

"Sư tỷ..." Ngày mai từ biệt, cũng không biết năm tháng nào gặp lại nhau lần nữa, Chu Chỉ Nhược vẫn thương cảm, lại có cảm giác nghẹn trong lòng lẫn ở trong cổ họng, quả thực có chuyện muốn hỏi, vì vậy liền gọi Tĩnh Huyền: "Sư tỷ, ta có một chuyện muốn hỏi."

Tĩnh Huyền đứng yên, nhìn Chu Chỉ Nhược, gật đầu nói: "Sư muội cứ nói."

Chu Chỉ Nhược do dự chốc lát, cắn cắn môi, hạ quyết tâm mở miệng nói: "Ta thổi điệu khúc, thật sự khó nghe đến vậy sao?"

"Cái này a... Nói như vầy. Ta một lần nghe Bối sư muội nói nàng muốn đánh người, chính là năm đó sinh thần của nàng, ngươi vì nàng thổi một điệu khúc nghe nói là nhà nàng đều cười nhỏ nói chuyện sau đó, nàng cùng ta nói, nàng nói a..."

"Sư tỷ, sư tỷ, sư tỷ..." Chu Chỉ Nhược vùi đầu giơ tay, cắt đứt Tĩnh Huyền đang nói: "Sư tỷ bảo trọng! Sư tỷ sau này gặp lại!"

Nương gia sư tỷ cáo từ, sắp tới phải chuẩn bị tỷ thí đại hội võ lâm, bước vào trong phong vân tế hội. Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn còn có ngôi nhà nhỏ cùng với cuộc sống gia đình an lành, không đi góp vui náo nhiệt kia. Nhưng là đến đại phu ở Thường Châu phủ kia hẳn là phải đi, liền bắt đầu thu thập hành lý, hướng tửu lầu cùng của hàng thịt an bài xin nghỉ.

Công việc của một ngày cuối cùng cũng kết thúc. Trăm dặm đi qua, một ngày chim chóc mệt mỏi. Thuyền câu cũng thu lưới cặp bờ, nông phu gánh cuốc trở về nhà. Trong thành lên đèn, quán rượu náo nhiệt. Mùa thu qua Giang Nam, liền nên ăn một con cá tươi, uống một vò rượu Hoa điêu (rượu Hoa điêu: rượu đựng trong chum sành chạm khắc hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, Chiết Giang, Trung Quốc.), hoặc nghe ồn ào náo động một khúc, hoặc mua một tiếng cười thiên kim. Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn cũng không phụ lòng đêm lành. Nghe thuyết thư trong quán, uống hai ly trà xanh, một đĩa hạt dưa, một đĩa muối mai, say sưa nghe vị thuyết thư tiên sinh kia nói chuyện trong thiên hạ.

Cái cây gỗ ở kinh đường vỗ một cái, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ. Mang đến tiếc nuối trên mặt người người luyến tiếc rời đi, bốn phương tám hướng đứng lên mà về nhà. Tay trái Triệu Mẫn bên nhấc đèn l*иg, tay phải nắm lấy tay trái của Chu Chỉ Nhược, mười ngón tay tương khấu, ôm vào trong ống tay áo chính mình. Hai người chấp tay tương ỷ, lần theo dẫn dắt của ánh nến mà đi. Bốn phía yên lặng, chỉ có tiếng chim đêm khẽ kêu, hòa vào trong lòng mềm nhẹ ấm áp.

Chu Chỉ Nhược nghiêng người dựa vào cánh tay của Triệu Mẫn, có chút tiếc nuối nói: "Hồng y hiệp nữ một mình nghênh địch, tình huống sống hay chết còn không biết được. Lại cố tình dừng ở khúc này. Nếu không chúng ta hãy nghe xong câu chuyện này rồi mới lên đường?"

Ngón tay Triệu Mẫn ở trong ống tay áo trong khẽ vuốt mu bàn tay bóng loáng của Chu Chỉ Nhược, ôn nhu nói: "Không cần nghe, ta cũng biết sẽ phát sinh cái gì tiếp theo."

"Di, vậy ngươi nói một chút, sẽ phát sinh gì?"

"Cái hiệp nữ đó a, nhất định sẽ, gϊếŧ sạch tất cả những bọn người xấu này!"

"Di, sao lang cá ngươi biết được? !"

"Bởi vì, nàng đã tự nói ra danh tự thân phận, đây đối với một cao thủ đang chạy trốn mà nói. Cái này cho thấy không thể để lại người nào sống sót."

" Ừ... Ngươi nói cũng có chút đạo lý."

"Cho nên a!" Triệu Mẫn cầm chặt lấy cán đèn l*иg đưa lên như cầm kiếm trong tay, một vầng sáng đong đưa qua lại một mảnh: "Nhất định là đêm nay mưa to như thác, gió lạnh như tuyết kiếm. Lấy mạng địch nhân, ngạo nghễ đứng thẳng, như quỷ mỵ..."

"Ngươi nói hiệp nữ sao?"

Triệu Mẫn nghiêng đầu, thuận miệng hôn lên gò má Chu Chỉ Nhược, trìu mến cười một tiếng: "Ta nói ngươi đó."

"Ta? Ngươi nói ta giống quỷ?" Trình độ thụ giáo có chút khác biệt, điểm chính luôn bắt sai vấn đề.

"Khen ngươi, khen ngươi, đang khen ngươi... Đã sớm nói, ta chỉ thích ngươi lòng dạ ác độc. Ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi." Chưa bao giờ lừa dối, vậy phải đem cái chuyện bồi rượu đặt vào chỗ nào. Cũng may Chu Chỉ Nhược cũng không cùng nàng so đo.

"Cái này cũng không tệ lắm. Ừ... Ngươi tự nhiên thích ta ở điểm này, bởi vì ngươi thiếu điểm này a."

"Nga?"

"Thiệu mẫn Quận chúa, đại ma đầu của võ lâm, yêu nữ Mông Cổ. Phốc... A a, thật ra thì, chỉ là đem mạng người xem trọng đến ngu ngốc."

Sau khi nghe xong, Triệu Mẫn khẽ run, nhún vai một cái cũng không có cãi lại, chẳng qua là đem tay trong tay áo nắm chặt một chút, sau đó một tay vươn cao người, ngắm trăng cười nói: "Tức phụ, về nhà thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra thì muốn hỏi mọi người một cái vấn đề. Mọi người có phải hay không đã thành thói quen với Chưởng môn võ công cái thế, có tò mò vạn nhất Chưởng môn mất hết võ công thì như thế nào...