Chương 2. Tái hội

Tạm biệt

Mặt trời lặn ở phía tây, ánh nắng chiều như lửa hồng chiếu rọi lên ngọn Kim Đính của Nga Mi. Ánh sáng nhu hòa lại ấm áp mờ chiếu xuyên qua cửa sổ, mềm nhẹ đem người trên giường tỉnh lại. Mi mắt chậm rãi mở ra, nương theo tia sáng ngọn nến, đem cái người đang cúi đầu như muốn kéo lại gần, Triệu Mẫn giãy giụa giơ lên mu bàn tay, liều chết dùng sức lực xoa ánh mắt không rõ ràng kia.

"Chỉ..." Trong ánh mắt như lộ ra ánh hào quang, mà chỉ trong một cái chớp mắt lại bị sinh sôi ưu tư cắt đứt: "Chu chưởng môn..."

Này nghĩ một đằng nói một nẻo kêu lên một tiếng suýt nữa làm Chu Chỉ Nhược tại mấy canh giờ nhìn chằm chằm kinh thư chưa từng lật qua một tờ loạn lên. Cả ngày ngày hôm nay, nàng không đi sớm khóa, không đi dùng cơm bố thí, không đi vãn khóa, chỉ ngồi ở một chỗ này, nhìn chằm chằm vào một tờ kinh văn cũng không có lật qua. Đã như vậy, nàng cũng không có nghĩ ra đầu tiên nên nói câu gì, nên cùng Triệu Mẫn nói cái gì.

Kỳ thực nàng cũng không cần phải phiền não như thế, không đợi nàng mở miệng, Triệu Mẫn liền giãy giụa đứng lên, mạnh mẽ chống đỡ thân thể bước xuống giường, khập khiễng hướng ra ngoài cửa mà đi.

"Đứng lại!" Vội vàng đứng lên, cuốn kinh thư kia cũng rốt cục bị ném lên mặt đất, rất vô tội: "Ngươi đi đâu?"

"Tạ chi ân chữa thương của Chu chưởng môn." Tay phải của Triệu Mẫn ngăn chặn nơi thụ thương, nhịn đau cắn răng nói: "Ta phải đi!"

"Binh mã triều đình còn đóng quân ở ngay dưới chân núi Nga Mi, ngươi này ở phái Nga Mi đi ra, tức khắc sẽ bị bọn họ bắt được!"

Triệu Mẫn vẫn như trước không dừng lại, hướng về phía Chu Chỉ Nhược di chuyển ngược lại: "Chu Nguyên Chương muốn gϊếŧ ta liền gϊếŧ đi. Ta vốn cũng chỉ là muốn gặp mặt người nào đó rồi sẽ chết. Hiện tại đã gặp được, chết thì chết."

"Ngươi..."

Trong nháy mắt không một tiếng động. Rốt cuộc Triệu Mẫn cũng dừng lại cước bộ, vừa định quay đầu nhìn Chu Chỉ Nhược sẽ lộ ra cái biểu tình gì, vừa mới nghĩ thì một làn gió quái lạ ập tới, cái cổ mảy may cũng không thể chuyển động. Cơn gió mạnh đó kèm theo bộ móng tay ngăn chặn huyết mạch trên cổ, cánh cửa mạng sống đã bị người bóp lấy trong lòng bàn tay. Triệu Mẫn nhắm mắt mỉm cười: Cửu âm bạch cốt trảo. Chiêu thức quen thuộc, năm đó cướp tân nương cũng chính là bị tiểu móng vuốt này đánh bị thương.

"Cùng với việc để cho ngươi rơi vào tay người khác chịu chết chịu nhục, không bằng ta kết liễu cho ngươi!"

Triệu Mẫn thẳng cổ áp đến ngón tay trên cổ: "Năm đó ngươi không cần ta, hiện tại hà tất quản ta! Ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, dù sao ngươi cũng không cần ta!" Nói xong, sắc mặt Triệu Mẫn bỗng nhiên đại biến, thân thể có chút không đứng được, ngã vào trong lòng Chu Chỉ Nhược.

Chu Chỉ Nhược vội vàng thu hồi lực đạo, ôm lấy Triệu Mẫn dựa ở cửa mà ngồi xuống, liên tục kêu: "Triệu Mẫn, Triệu Mẫn, ngươi làm sao vậy?"

"Rượu...rượu... Cho ta rượu..." Triệu Mẫn nắm tay thành quyền ở trong lòng Chu Chỉ Nhược, thân thể không xong mà co quắp, sắc mặt trắng bệch.

"Ở đây không có rượu a. Vì sao lại bị như vậy?!"

"Uống... không uống sẽ như vậy... Ta muốn uống rượu..." Thần tình khống khổ, co quắp không dừng được, nàng bất chấp ôm chặt lấy Chu Chỉ Nhược, hướng chỗ sâu nhất trong ngực mà vùi đầu vào.

"Đây là do rượu độc sao, ngươi uống bao nhiêu!" Chu Chỉ Nhược không rảnh mắng nàng, nhấc tay vận lực, tống một chưởng đến trên lưng của Triệu Mẫn, chậm rãi đem nội lực truyền vào. "Hôm qua một chén rượu, hôm nay hai hàng lệ. Phật viết không thể say rượu."

"Lạnh quá..." Nội lực nhập thể, Triệu Mẫn thoải mái lên không ít, thân thể vốn suy yếu, lại bị trong ngoài một lực như vậy, vừa muốn ngất đi, mơ mơ màng màng lầm bầm: "Thật là mềm... Chỉ Nhược..."

"Mau đứng lên cho ta!" Chu Chỉ Nhược phát hiện bị nàng ôm chặt lấy, nhớ tới thân thể cũng không thể dịch chuyển. Nàng thở dài một hơi, cúi đầu đối với người trong lòng Triệu Mẫn đã ngủ rồi nói rằng: "Ngươi vài năm nay rốt cuộc làm sao vậy... Tạm thời ở lại Nga Mi, dưỡng thương, kiêng rượu."

Vì vậy đảo mắt đến giờ cơm tối.

Nghĩ Triệu Mẫn thân thể suy yếu, lại có nội thương, nên tốt nhất ăn nhiều đồ bổ một chút, Chu Chỉ Nhược liền gọi trù phòng mang đến một cái lẩu. Một chậu than nhỏ bừng cháy, nước canh hồng hồng trong cái nồi đồng đang sôi bốc lên, dậy lên mùi thơm cay nức mũi.

Đậu hũ trắng như ngọc, được cắt thành phiến chỉnh tề, vừa nhìn là biết chính là kiếm pháp Nga Mi, hoa văn hai con ngựa trong cái đĩa nhỏ phối hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Rau xanh xanh biếc được dùng nước suối tẩy rửa qua, bọt nước còn đọng lại ở trên lá, mới mẻ tựa hồ bản thân muốn nhảy vào cái lẩu. Củ sen béo mập, là ở hồ nước trên núi hái đến, là Chu Chỉ Nhược lĩnh đạo toàn bộ phái lúc nào cũng phải nói rằng là tự cung tự cấp mà làm nên. Còn có oản đậu tiêm(đậu Hòa Lan), đậu kiền, nấm hương... phong phú một bàn.

Thế nhưng vùng xung quanh lông mày của Triệu Mẫn vẫn nhíu lại không buông. Nàng tại bàn thức ăn chay một đường tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng cũng không tìm được mục tiêu của chính mình, chỉ có thể mở miệng thỉnh giáo: "Chỉ Nhược, thịt dê đâu?"

Chu Chỉ Nhược tay phải cầm lấy đôi đũa, quấy trong nồi đỏ tươi toàn ớt, nghe Triệu Mẫn đặt câu hỏi cũng không dừng lại, tay trái chỉ hướng trên tường một chữ Phật thật to, nói: "Ở đây như thế nào mà có thức ăn mặn."

"Đều không phải a, lúc trước ngươi cũng là ăn thịt đó thôi." Vẽ mặt Triệu Mẫn khổ não nằm úp sấp ở trên bàn, chưa từ bỏ ý định mà giương mắt hỏi: "Ngươi đã quên? Ở trên thuyền ngươi còn ăn cá do ta làm đây."

Chu Chỉ Nhược xiết chặt chiếc đũa, tay khác đè lại ngực: Điều này sao có thể quên, hiện tại dường như nhớ tới còn có chút chán ghét...

"Hiện tại ta không ăn mặn. Ta... đã xuất gia." Lời này nói ra, đâm vào tâm Chu Chỉ Nhược cảm thấy rất đau. Mà không nghĩ tới lại bị Triệu Mẫn mắt ngơ tai điếc, mạnh mẽ bỏ qua không quan tâm...

"Ai nha... Chỉ Nhược a, ta nói như thế nào ta cũng là một người Mông Cổ. Ta muốn ăn thịt a. Không có thịt dê nhúng vào cái lẩu thật giống như Cửu âm chân kinh mà không có Ỷ Thiên kiếm. Như thế nào có thể ăn đây!"

"Không ăn bị đói." Chu Chỉ Nhược đau lòng chính mình cũng là đau lòng, không có tức giận.

"Được được được... Ta ăn, ta ăn. Tổng so với bị đói còn tốt hơn nhiều a." Triệu Mẫn thương cảm hề hề mà nhìn trong nồi lẩu, lại một lần nữa không thể thương yêu: "Thức ăn chay cũng không sao. Tốt xấu gì cũng phải bày một cái nồi lẩu trắng a. Ta không ăn cay được như thế này..."

"Nếu kêu trù phòng làm riêng cho ta một nồi lẩu trắng, sẽ bị người khác hoài nghi ta trong phòng ẩn dấu người. Ngươi hiện tại không thể để người khác phát hiện." Chu Chỉ Nhược đưa qua một cái đĩa nhỏ, giao cho Triệu Mẫn. "Ngươi ăn cái đĩa dầu này đi, có thể bớt cay một chút."

Triệu Mẫn cúi đầu nhìn dầu trong cái đĩa nhỏ còn có tỏi giã, hình như cũng không thể nào có thói quen ăn như vậy: "Chỉ Nhược, có tương vừng không?"

Chu Chỉ Nhược rốt cuộc bị cằn nhằn phiền phức, đập đôi đũa xuống bàn, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Phái Nga Mi nghiêm cấm đánh bạc!"

Tác giả:

Ngủ trước một cái. Không cần để ý vấn đề lịch sử, không cần để ý vấn đề nguyên tắc, không cần để ý bất luận cái vấn đề gì.