Chương 7. Tiền trình (hoàn)

Tiền đồ

Vì vậy cái chủ đề vừa nghiêm trọng lúc trước bị bỏ qua liền quay lại bữa cơm. Triệu Mẫn dùng tay áo cũ nát lau mặt một cách qua loa, rồi vùi đầu ăn cơm rất ngon lành. Thấy dáng dấp Chu Chỉ Nhược như vậy, trong lòng nàng cũng biết rõ không nên dây dưa cái vấn đề trước đó, chỉ là hảo hảo ăn cơm. Chu Chỉ Nhược ngồi ở một bên, trái một miếng gà chay phải một khối đậu hủ gấp để vào bát của nàng. Triệu Mẫn biết Chu Chỉ Nhược ân cần là làm cho bản thân không cần hỏi lại, cũng liền không hề hỏi nữa. Nàng nuốt xuống khối thức ăn trong miệng, từ bên hông lấy ra một tấm khăn tay cũ kỹ, lau khô miệng, ngồi một bên.

Chu Chỉ Nhược thu thập bát đũa, đối với Triệu Mẫn nói: "Ngăn tủ cạnh tường có y phục của ta, ngươi cần lấy một kiện mặc đi."

Triệu Mẫn cởi ra cái áo choàng cũ nát của chính mình, nhanh nhẹn mò đến bên tường, mở ra cửa tủ, cầm lấy một kiện áo bào trắng mặc vào, cũng coi như vừa người.

Chu Chỉ Nhược trong tay cầm giẻ lau khom lưng lau bàn, dư quang thấy Triệu Mẫn tựa hồ đã mặc xong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua. Thấy Triệu Mẫn mặc vào y bào chỉnh tề vẫn như cũ khí chất cao ngời, chính là trên mặt dấu vết nước mắt ngang dọc giống như một con mèo hoa.

Triệu Mẫn buộc chặt lại đai lưng y bào, dang rộng hai tay hỏi Chu Chỉ Nhược: "Có đẹp không?"

"Ân, ngươi che mặt lại thì sẽ trở thành một mỹ nữ."

"Hư... Ngươi luôn luôn như thế mà ghét bỏ ta. Ta là nói ta mặc vào tố bào hay là tăng bào này? Có giống người của Nga Mi các ngươi hay không?"

Chu Chỉ Nhược buông xuống giẻ lau, ngồi xuống cẩn thận quang sát, cười nói: "Không giống, vẫn là Quận chúa Mông Cổ."

"Đó là do ngươi tiên nhập vi chủ (vào trước là chủ)!" Triệu Mẫn nhục chí ngồi xuống, cười khổ nói: "Thật sự là muốn ẩn núp ở nơi này của ngươi cũng không giấu được."

Chu Chỉ Nhược yên lặng cầm lấy bát đũa đưa vào trong khay gỗ, để đến bên ngoài cửa. Sau đó rót một ly trà đưa sang cho Triệu Mẫn, kéo ghế ngồi ở sát ở bên người cái người đang chơi đùa với vạt áo kia.

Yên lặng, để người lắng nghe được âm thanh tuyết rơi ngoài cửa, dần dần đem sự yên lặng của mùa đông hòa cùng ánh nắng sau giờ ngọ. Tuyết rơi đầu năm mùng một, lúc ảo biến thành nước lại không thể quên vẩy lên một mảnh lạnh lẽo, hòa vào trong gió thổi đến, nhẹ nhàng thấm vào da thịt bại lộ ra bên ngoài không có y bào che lại, rót vào thêm như là thuốc kí©h thí©ɧ buồn ngủ.

Đoạt lấy thời điểm thích hợp trước đó, Triệu Mẫn hỏi: "Nói đến võ lực, trong phái Nga Mi đứng thứ hai là ai?"

"Tĩnh Huyền sư tỷ."

"Vậy nàng cũng rất lợi hại rồi?"

"Nàng còn không được, chỉ có thể công phá hai mặt tường."

Triệu Mẫn trợn tròn hai mắt, cả kinh nói: "Còn không được?!" Nàng cũng là người trong giang hồ, võ nghệ cao thấp nàng đều biết đến. Theo như lời Chu Chỉ Nhược, võ nghệ của Tĩnh Huyền không thấp. "Vậy ngươi có thể cong phá mấy cái."

"Dùng hết lực, có thể cong phá năm mặt."

"Trời ạ..." Nàng đã tin năm đó một trảo kia của Chu Chỉ Nhược đã là thủ hạ lưu tình, chẳng qua là chính mình sầu não, cuộc sống ngày sau này làm sao có thể sống đây...

Nàng đang tự cảm khái, Chu Chỉ Nhược lại đang xuất thần.

Một lúc lâu, Chu Chỉ Nhược lẩm bẩm nói: "Võ công không đủ, có thể luyện. Ta năm đó bởi vì có Cửu âm chân kinh mới... Chẳng qua là Tĩnh Huyền sư tỷ ôn thuận, Bối Tĩnh Nghi sư tỷ nhẹ dạ... Cũng được." Nàng bỗng nhiên đứng lên, kinh động cái người còn đang suy nghĩ cuộc sống bi thảm sau này Triệu Mẫn kia.

"Ngươi cũng đã tốt lên không ít. Ta ra ngoài một chút."

Cửu khúc đường mòn, cong cong quẹo quẹo. Tĩnh Huyền vòng vo rất lâu mới đi đến được căn nhà nhỏ tầm thường này. Gian phòng cũ kỹ rát nát đến không tưởng tượng nổi, bên trong củi chất đống cùng với các cây chổi cũ nát. Bất quá nàng cũng biết, gian nhà này chính là một nơi trọng yếu của Nga Mi. Ở trong phòng dưới sàn nhà có một mật thất, thường truyền đạt tới những thông tin cơ mật nhất của Nga Mi. Nàng đi tới trước cửa, dừng lại một chút, đóng lại cửa sổ, vạch sàn nhà ra, đi xuống mật thất.

Chu Chỉ Nhược đã đợi nàng bên trong rất lâu.

Tĩnh Huyền đến gần, ở sau lưng Chu Chỉ Nhược mà hành lễ: "Tham kiến chưởng môn. Chưởng môn gọi ta đến đây là có chuyện gì?"

Chu Chỉ Nhược xoay người lại, thần sắc cực kỳ trịnh trọng. Nàng tiến lên mấy bước, hầu như muốn gần sát đến Tĩnh Huyền: "Tĩnh Huyền sư tỷ, hôm nay ta muốn truyền cho ngươi một vật." Nói xong liền kéo tay của Tĩnh Huyền, đặt một xấp giấy mỏng trắng ngà ở trong lòng bàn tay nàng ta.

Tĩnh Huyền cúi đầu nhìn lại, mới thấy rõ ràng mấy cái chữ lớn được viết trên giấy liền hoảng sợ thất sắc, bật thốt lên nhỏ giọng nói: "Cửu âm chân kinh?!"

Mặt trời lặn phía tây, ánh nắng vàng như chỉ vàng thêu trên màu xanh núi rừng.

Mặt trời lặn xuống sau núi lớn, tổng so với nhân gian bận rộn hơn hết. Cái canh giờ này, chim chóc trên núi Nga Mi mệt mỏi bay về tổ che khuất cả một bầu trời, thú rừng ăn cỏ cũng thảnh thơi mà lui về. Một thời cây rung cỏ lay, không nói ra được cảnh tượng khó lường. Ở nơi vắng vẻ tới eo sâu trong bụi cỏ dại, đột nhiên yên lặng của bụi cỏ bị phá vỡ, bụi cỏ đại động dữ dội, chui ra không phải phải là dã thú, mà là hai đạo thân ảnh màu trắng.

Chu Chỉ Nhược trên lưng một thanh trường kiếm một tay nải, đỡ lấy hành lý cũng không có cõng Triệu Mẫn, một bước lại ngừng một lát thăm dò cỏ dại ven đường tìm đường ẩn núp. Triệu Mẫn tuy mấy ngày nay ở Nga Mi, mặc dù có nội lực thâm hậu của Chu Chỉ Nhược chữa thương, chung quy lại do thời gian quá ngắn. Nội thương lẫn ngoại thương cũng không có hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng qua là nàng miễn cưỡng cũng có thể đi, hai ba bước lại đỡ lấy mấy cục đá ven đường để nghỉ ngơi áp chế đau nhức. Chu Chỉ Nhược cả người y bào thuần trắng, dấu tâm chưởng môn ngay giữa chân mày cũng đã xóa đi, phật châu lượn quanh ở nơi cổ tay ẩn ẩn ở trong tay áo, trong lòng bàn tay là thanh trường kiếm, trên lưng là một tay nải y phục, trên cổ tay lại có thêm một cái ống trúc. Trừ những này ra thì cũng không có vật gì khác. Từ trên y phục đã không nhìn ra nàng là Chưởng môn của phái Nga Mi, có thể từ đầu đến chân đều là một gian thanh tịnh xuất trần, nhân khí lại không giống với các cô nương bình thường. Triệu Mẫn đỡ lấy vách đá thở hổn hển, nàng liền vuốt vuốt lưng, đem ống trúc chứa nước đưa cho Triệu Mẫn, kiên nhẫn chờ.

Hai người cứ như vậy đi một chút lại dừng lại nghỉ ngơi rồi tìm đường xuống núi. Bóng tối bao trùm khắp núi rừng, bỗng nhiên từ rất xa truyền đến ánh sáng một cây đuốc, trong nháy mắt liền thành một đoàn như là con rồng lửa. Trong lòng Chu Chỉ Nhược căng thẳng, theo bản năng kéo Triệu Mẫn qua, ẩn núp ở sau lưng mình.

Triệu Mẫn đưa tay phải che lại chỗ đau, tay trái nắm lấy tay áo Chu Chỉ Nhược: "Chỉ Nhược?" Tầm mắt của nàng bị Chu Chỉ Nhược ngăn cản, cũng không có nhìn thấy cái kia.

"Bọn họ đang lục soát trong núi." Chu Chỉ Nhược đặt thanh trường kiếm ở trước ngực, nhìn chằm chằm vào cái con rồng lửa đang từ từ di chuyển kia.

Triệu Mẫn bước sang ngang một bước, cũng nhìn thấy rõ ràng một đoàn cây đuốc kia. Híp mắt đếm đếm, số người cũng không nhiều. Chẳng biết tại sao Triệu Mẫn lại tự tin đắc ý cười, nói: "Cong phá chết bọn họ! Chỉ Nhược nhà ta có thể cong phá năm mặt tường mà!"

Chu Chỉ Nhược nghe vậy, giống như nhìn thấy hồn Chu nhi quay về trợn tròn hai mắt quay đầu nghiêm nhìn Triệu Mẫn: "Qua bà nương... Cong ngươi một cây búa nga! Tránh ra."

Nói xong, nàng co hai chân đưa mắt đảo một vòng nhìn một vòng, chợt thấy một nơi, chân mày liền ung dung vài phần, đưa tay kéo Triệu Mẫn đi qua, ba bước thành hai bước hướng về một cái núi đá mà đi tới.

"Đau... chậm một chút...Này, nơi này có một cái sơn động." Nguyên lai phía sau một tràng cây lá xum xuê che lại rõ ràng là một cái sơn động khác.

"Nhỏ giọng một chút!" Chu Chỉ Nhược kéo Triệu Mẫn đi vào bên trong động, đặt trên một cái vách đá, sau đó lấy cây lá che lại cửa hang. Tại màn đêm này sơn động có vách đá làm cửa, cỏ cây làm mành, bên ngoài tuyệt đối khó có thể nhìn ra.

Triệu Mẫn cong chân rút tay về, cơ hồ chính là dính trên người Chu Chỉ Nhược. Cái sơn động này cũng rất nhỏ, hai người tương đối cũng chỉ có thể chen nhau. Điều kiện gian khổ, cũng may tựa hồ không ai để ý.

Sơn động đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng đã lên tới đỉnh núi, chiếu soi ngàn dặm. Thế nhưng là ngoài động toàn là cỏ dại hiểu lầm trông như rất hùng hồn, nhưng trong sơn động mật mật hậu hậu (dày đặc) chỉ có thể vài tia sáng chiếu đến. Ánh trăng trùng hợp chiếu vào con ngươi. Ánh mắt sáng ngời lưu chuyển, nhưng cũng đủ rồi. Triệu Mẫn nương theo ánh trăng yếu ớt này đưa mắt nhìn Chu Chỉ Nhược hồi lâu, cuối cùng trong bóng tối ánh mắt cũng mệt mỏi, chỉ đành phải nhắm mắt mỉm cười.

"Ngươi làm sao biết nơi này có sơn động.

Chu Chỉ Nhược dựng thẳng thanh trường kiếm sát vách đá, tay nải nhét vào một góc, lúc này mới hạ giọng cười nói: "Đệ tử mới nhập môn, sẽ có người muốn ăn thịt, nhất định sẽ đến phía sau núi này tìm một địa phương mà trộm đạo. Tìm vài lần sẽ tìm thấy vài cái sơn động bí mật này. Dù sao ta cũng lớn lên ở chỗ này, nơi này từng ngọn cây cọng cỏ..." Nói đến đây, Chu Chỉ Nhược đột nhiên cười khanh khách. Cũng không biết là do ánh trăng cắt đứt quan hệ, hay do trong mắt nàng tự nhiên mất đi tinh lượng, rơi vào trong yên tĩnh chung quanh.

Yên tĩnh, để cho ưu tư theo khí tức càng thêm không cần nói cũng biết. Triệu Mẫn tuy là nhắm mắt, nhưng tâm lại sáng như gương đồng. Nàng đưa tay lục lọi trên mặt đất, chợt tìm được mục tiêu, siết chặt lấy. Tay Chu Chỉ Nhược, rất mềm mại nhưng có vài chỗ chai sần cứng rắn, đây chính là vết tích luyện kiếm để lại. Dấu vết trên tay rõ ràng như vậy, huống chi dấu vết trong lòng.

"Ngươi cứ như vậy đem phái Nga Mi của ngươi giao lại cho Tĩnh Huyền sao?"

"Phái Nga Mi đều không phải của chỉ một mình ta." Chu Chỉ Nhược nắm lấy tay kia của Triệu Mận đặt lòng bàn tay lên đầu gối, để cho nó nâng mình chôn mặt: "Truyền Cửu âm chân kinh cho nàng, nàng bây giờ là chưởng môn của Nga Mi." Triệu Mẫn cẩn thận vuốt ve ngón tay giữa của Chu Chỉ Nhược, đúng là không tìm thấy chiếc nhẫn chưởng môn nhân.

"Nàng không giữ ngươi lại sao?"

"Phật môn chi nhân, tòng bất cường cầu! (người của phật môn, từ không bắt buộc). Huống hồ nàng cũng rõ ràng." Biết rõ ràng tâm cường tĩnh dục, liền càng khó buông. Dư tình chưa dứt, cuối cùng trước sau cũng chỉ một câu, một đường chạy ngàn dặm vạn dặm, coi như là núi Nga Mi này cũng không bó buộc được. Hơn nữa, Chu Chỉ Nhược không nói mà đi, chính là muốn cho Chu Nguyên Chương xem nàng như một người phản bội Nga Mi, không đến làm khó phái Nga Mi. Nàng cũng thật có nói qua cho các vị sư tỷ muội truyền ngôi vị cho Tĩnh Huyền, về võ công thì Tĩnh Huyền cũng thuộc số một số hai trong phái Nga Mi, nghĩ đến thuận lợi tiếp nhận ngôi vị Chưởng môn thống lĩnh Nga Mi không phải là vấn đề. Suy nghĩ như vậy, Chu Chỉ Nhược cũng an tâm một chút, liền dời đi lực chú ý, hỏi ra cái chuyện trong lòng... còn đang vướng mắc:

"Triệu Mẫn, lúc trước ngươi lên núi, quyết định đi như vậy. Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn nguyện ý sao?"

"Triệu Mẫn mở mắt, nhìn về phía Chu Chỉ Nhược nhà nàng ở trong bóng tối không thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp không thể tả lúc này, tự đáy lòng mà cười: "Ta thật là muốn tới tìm chết. Chính là muốn nhìn một chút, ngươi có phải hay không đối với ta nửa điểm tình cảm cũng không có. Nếu không có tình, ta cũng chính là vừa đúng lúc chết. Thế nhưng nhìn thấy bộ dáng người nào đó. Ta cũng biết ta không thể chết được. Nếu ta chết rồi há chẳng phải người nào đó trở thành quả phụ sao... Không cho phép dùng Cửu âm bạch cốt trảo! Còn phải đối đầu kẻ địch mạnh ngoài kia, không được xảy ra nội đấu!"

Nói cũng đúng, Chu Chỉ Nhược không thể làm gì khác hơn là thu hồi móng vuốt, sửa lại động tác là lấy móng tay véo lấy lòng bàn tay Triệu Mẫn, nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: "Miệng lưỡi trơn tru, lão tử như thế nào cũng phải đem ngươi véo đến thỏa mãn!"

Triệu Mẫn lại phải nhịn đau lại phải không phát ra tiếng lại phải nhịn cười, rất khó chịu, chỉ đành che miệng cười nhỏ nói: "Đây mới là Chỉ Nhược của ta nha. Ngươi nói thử xem, nếu Trương Vô Kỵ thấy được bộ mặt thật của người như thế này, nhất định sẽ bị đả kích lợi hại, không còn tin tưởng vào nữ nhân nữa a."

"Nhân sinh trên đời, toàn bộ là nhờ diễn xuất. Người sống trong giang hồ cũng không dễ dàng gì." Chu Chỉ Nhược đem lòng bàn tay bị véo lấy kia cũng buông ra, rốt cuộc cũng bỏ qua, nghiêng người dựa vào bên cạnh Triệu Mẫn một chút: "Không chỉ có hắn, cũng để cho Chu Nguyên Chương lưu lại sự không hiểu chi mê. Chu chưởng môn đối với Thiệu Mẫn quận chúa có mối hận đoạt phu, vì sao nguyện ý bỏ lại phái Nga Mi cứu kẻ thù chạy trốn ra bên ngoài."

"Bởi vì..." Khéo miệng Triệu Mẫn khẽ giơ lên, vẻ mặt đầy tự tin trong sáng nói: "Đệ tử Nga Mi Chu Chỉ Nhược luôn ở phái Nga Mi cần cho nàng thời gian, đưa ra quyết định chính xác."

Chu Chỉ Nhược nghe vậy nhất thời sửng sốt, không khỏi ngồi thẳng thân thể, chính sắc hỏi: "Xin chỉ giáo cho?"

"Hiện tại, thiên hạ sơ định, dư loạn chưa bình, người Mông Cổ chúng ta ngược lại là bị đuổi đi rất xa, thiên mệnh khó có thể cưỡng cầu. Thử hỏi, đối với Chu Nguyên Chương mà nói, hắn là một người có võ công bình thường ở trong giang hồ đối với một cái Quận chúa tiền triều bị truy nã là uy hϊếp lớn đối với hắn, hay là một người thân Chưởng môn của phái Nga Mi trong võ lâm lục đại môn phái có võ công cao cường cùng hắn bất đồng tâm là một uy hϊếp lớn?"

"Cái này...ý người nói là?"

"Lần này hắn bày binh bố trận lớn như vậy, không phải là không bắt được ta không thể tư thái, mục đích kỳ thực không phải ở nơi ta, mà ở nơi ngươi. Tìm một cái cớ mượn cơ hội này, làm cho phái Nga Mi suy yếu thật ra mới là chủ ý của hắn. Nếu ngươi không tin, liền xem số mệnh của mấy đại môn phái khác ngày sau sẽ rõ ràng. Chu Nguyên Chương xuất thân từ Minh giáo, cũng được xem là người trong giang hồ. Chuyện giang hồ hắn cũng rõ ràng nhất, làm sao không biết kiêng kỵ nhất phái chí tôn võ công phi phàm đâu? Chỉ Nhược, ngươi không phải bỏ xuống phái Nga Mi. Ngươi truyền chức vị Chưởng môn có vị võ nghệ đứng thứ hai tính cách ôn thuận Tĩnh Huyền sư tỷ, đối với phái Nga Mi mà nói, đều là một quyết định tốt nhất."

Chu Chỉ Nhược co rút nhanh vùng xung quanh chân mày, mồ hôi lạnh lặng lẽ thấm ướt áo mỏng bên trong. Nàng cúi đầu cắn môi suy tư hồi lâu, gian nan khó khăn nói ra từng chữ: "Vì sao trước đó ngươi không nói rõ ràng?"

"Ngô, ta đây làm sao biết được Chỉ Nhược vì ta mà rời khỏi Nga Mi, cũng còn vì Nga Mi mà rời khỏi Nga Mi đây?" Triệu Mẫn vẫn cười, đổi lại là vẻ hài hước leo lên chân mày: "Bây giờ ta đã biết. Như ta mong muốn."

Chu Chỉ Nhược còn đang muốn nói nữa, bỗng nhiên ngoài cửa động truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Triệu Mẫn đưa tay áp lấy môi Chu Chỉ Nhược, nhỏ giọng đem nàng kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt. Chu Chỉ Nhược cũng không hề phản kháng, dán ở trong lòng Triệu Mẫn, muốn lắng nghe tiếng động ngoài hang. Mà hết lần này đến lần khác đều bị Triệu Mấn quấy rối, ghé vào lỗ tai nói: "Vạn nhất bọn họ xông vào đây làm sao bây giờ?"

"Vậy thì cùng bọn họ liều mạng. Không được thì cùng nhau chết!"

"Hư... Mới không cùng bọn họ cùng nhau chết." Triệu Mẫn khom lưng, hôn lên trán Chu Chỉ Nhược. Bị nàng ta nháo lên như thế, Chu Chỉ Nhược ngược lại là tĩnh hạ tâm lai (yên lặng, bình tĩnh), lười nghe âm thanh huyên náo ngoài kia, giơ tay lên vuốt mái tóc của Triệu Mẫn, âm thanh mềm mại như sợi tóc: "Còn muốn uống rượu sao?"

"Không muốn, trước uống nhiều là bởi vì trong sách thơ nói rượu là để giải sầu. Hừ, người Hán các ngươi toàn là gạt người." Triệu Mẫn nhẹ nhàng nâng cằm Chu Chỉ Nhược lên, nhắm mắt hôn lên môi nàng.

"Chỉ Nhược, cuộc sống sau này còn dài, chúng ta sẽ còn hảo hảo qua ngày. Mỗi ngày ta sẽ vẽ mi cho ngươi."

Họa mi nhất bút kinh lạc, nghiên khai tâm gian phương hoa (Họa mi một bút nhẹ rơi, nghiên mực vui vẻ giữa hoa thơm). Vì vậy này một thời canh ba tẫn hòa vào trong đêm đen như mực, dùng ánh trăng làm dây, cột chắc thiên kim hứa một lời. Cũng không quản tiếng người qua lại ngoài động, cũng không quản triều đình giang hồ tranh đấu không nghỉ ngơi, tận lực giao phó lại an nguy của Nga Mi.

__Kết thúc__

Đậu Bát với 16.04.2016

26.05.2019 Edit xong!