Chương 7: Lời mời

Pháp Vô ăn trước Diệu Tín một bước, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, thấy nàng ăn xong sau đó không đợi nàng đứng dậy, liền chính mình đem chén đũa của nàng thu thập lại, sau đó đem ra ngoài viện rửa sạch sẽ, chuẩn bị chờ buổi chiều đi ra ngoài thì liền đem trả về.

Cách thời điểm pháp hội buổi chiều bắt đầu còn nửa canh giờ, hai người ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm vài câu.

"Sang năm nàng xuống núi vào đời sao?" Pháp Vô ôn tồn hỏi, ánh mắt cũng mang theo ý cười nhu hoà mà nhìn Diệu Tín.

"Đúng vậy." Diệu Tín nghiêm túc gật đầu, sau đó lại bừng tỉnh nhớ tới mục đích đến Khải Linh Tự của mình. Ai nha... Không xong!! Nàng đã lãng phí thời gian cả một buổi sáng nay, buổi chiều nàng muốn nghiêm túc tìm thử xem, không thể chậm trễ nữa.

Còn chưa chờ nàng nghĩ xong việc làm sao để tìm đối ứng phá sư, Pháp Vô đã mở miệng nói: "Ta sang năm cũng muốn vào đời, nàng cùng đi với ta. Ta từ nhỏ đã cùng thầy võ tăng trong chùa tập võ, nhất định có thể hảo hảo bảo vệ nàng tốt."

Pháp Vô ngoài mặt thì bình tĩnh, tự nhiên nhìn Diệu Tín chờ nàng quyết định, nhưng kỳ thực nội tâm đã sớm thập phần khẩn trương. Nếu như nàng đã tìm được người rồi thì phải làm sao bây giờ?

Bất quá quay đầu lại nghĩ đến, nếu nàng đã có người chọn trúng thì hắn liền thi triển kế hoạch đoạt nàng lại là được. Nghĩ vậy hắn cũng không khẩn trương nữa, chỉ tươi cười doanh doanh mà nhìn Diệu Tín.

Diệu Tín nghe được lời này cũng sửng sốt một giây, sau đó liền cúi thấp đầu suy nghĩ. Trước mặt nàng là Pháp Vô sư huynh, từ việc hôm nay gặp hắn, tựa hồ cũng hoàn toàn không như lời mọi người đồn đãi nói hắn khó ở chung, ngược lại càng xem ra được hắn đối với nàng thật ra rất cẩn thận, săn sóc, lại nói hắn có học qua võ, nếu như gặp nguy hiểm hắn cũng có năng lực bảo vệ nàng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Diệu Tín liền ngẩng đầu nhìn Pháp Vô liếc mắt một cái, sau đó ngốc manh trả lời một tiếng "Hảo."

Hai người lại dời đề tài thảo luận một chút phương án đại khái. Mắt thấy pháp hội buổi chiều sắp bắt đầu, Pháp Vô liền mang theo Diệu Tín đi Trai đường trả chén đũa trước, sau đó đưa nàng đi Đa Bảo Các hội đường, chỉ là hắn đứng ở chỗ ngoặt chỉ đường cho nàng, nhìn nàng đi vào hội đường liền rời đi.

Nếu như lúc này hắn mang theo nàng xuất hiện ở hội đường, tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người, hắn cũng không thích cảm giác bị người khác chú ý.

Buổi sáng phát tiết hai lần, vẫn là trở về sớm ngủ trưa nghỉ ngơi một chút, tưởng tượng đến cảnh tượng buổi sáng tiểu ni cô cấp chính mình "Chữa bệnh" liền không nhịn được cười nhẹ. Diệu Tín, Diệu Tín… Thật là một tiểu nhân nhi dễ lừa gạt.

Lần sau gặp nàng vẫn là nên chú ý một chút, nếu như là có đăng đồ tử nào lại lừa nàng thì phải làm sao cho phải. Lại không tự nghĩ tới đăng đồ tử trong miệng hắn lại là chính mình. Ai nha… Đăng đồ tử...

Diệu Tín trở lại hội đường, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệu Lễ đang ngồi ở mặt sau cùng người nói chuyện, nàng liền đi qua đó. Diệu Lễ nhìn thấy nàng, vội vàng hỏi buổi sáng nàng đi nơi nào. Cho rằng Diệu Tín xảy ra chuyện gì, lo lắng không yên. Nhìn thấy nàng bình yên vô sự trở về cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Ta... lạc đường, sau lại cùng một vị pháp sư trong chùa tiểu toạ một lát. Ngượng ngùng a, làm ngươi lo lắng rồi..." Diệu Tín cũng là có chút áy náy, chính mình lâu như vậy không trở lại, còn làm hại bạn tốt lo lắng cho nàng.

Bất quá nàng nghĩ đến Pháp Vô sư huynh tựa hồ cũng không muốn cho người khác biết hắn bị “bệnh”, về thế nàng liền che giấu một chút.

Diệu Lễ thấy nàng không có việc gì cũng không có trách cứ nàng, chỉ là dặn nàng lần sau nhớ chú ý một chút, đừng lại đi lạc đường. Sau đó liền quay đầu lại hứng thú bừng bừng mà cùng người nói chuyện tiếp.

Diệu Tín thấy nàng cùng người ta nói chuyện vui vẻ, chính mình cũng đi tìm một ít biện kinh để nghe.

Khải Linh tự vẫn luôn có nhiều pháp sư tài đức vẹn toàn, buổi chiều nàng nghiêm túc nghe xong mấy tràng biện kinh, thật là có chút hiểu được.

Trong đó có một hồi là biện "Kinh Kim Cương" trung tâm lý niệm là cái gì. Có một vị pháp sư già nói một câu kia "Ứng không chỗ nào trụ mà sinh này tâm", Diệu Tín xác thật cũng cảm thấy có chút đạo lý.

"Trụ, đó là chỉ chúng ta cố chấp, ta chấp", "Tâm, còn lại là chỉ bản tâm tự tính."

Mỗi người đều là phải buông xuống chấp niệm, buông xuống dục niệm cùng tham niệm thì mới có thể chân chính tìm được nơi tự tính của chính mình, mới có thể chân chính lý giải mục đích cùng ý nghĩa của sự tồn tại nhân sinh. "Chiếu cố câu chuyện, niệm Phật là ai."

Thiền đường hai câu này nhìn như đơn giản, nhưng rốt cuộc Phật là ai? Kỳ thực Phật là chính mình, chính mình trong lòng có Phật mới có thể thành Phật.

Trên đường trở về Diệu Tín đang không ngừng tự hỏi về tràng biện kinh này.

Phật nói: "Tất cả chúng sinh đều có trí tuệ đức tướng Như Lai, chỉ vì vọng tưởng chấp niệm mà không tự giải thoát được."