Chương 40: Nàng đừng giận nữa được không

Thấm thoát nửa năm trôi qua nhanh, Pháp Vô vẫn luôn hỏi thăm ở khắp mọi nơi, mỗi khi hắn gặp được tăng nhân khác trên đường, liền sẽ dừng lại dò hỏi vài câu. Khi hắn rời đi còn không quên giao phó cho người khác nếu như nhìn thấy một ni sư có tên là Diệu Tín, liền chuyển lời cho nàng, hắn đang ở nhà Phía Bắc chờ nàng.

Mà nửa năm này, vì không có xe ngựa, hết thảy Diệu Tín đều tự mình đeo tay nải đi đường. Mỗi ngày nàng đều dãi nắng dầm mưa nên nhìn bộ dáng cũng trở nên đen gầy. May mà tinh thần nàng vững nhưng thật ra lại càng ngày càng tốt.

Trên đường Diệu Tín cũng kết bạn làm quen với một sư huynh Truyền Minh chùa miếu khác, cũng vào đời tu hành cùng năm với nàng. Hắn đang muốn hướng chùa Linh Tiêu nổi tiếng nhất Thái Nguyên triều đi đến. Nghe hắn nói rằng nửa tháng sau, chùa Linh Tiêu sẽ tổ chức một đại hội hình biện kinh pháp.

Đối với tăng nhân tu hành mà nói, nếu như có thể được học hỏi những điều mới ở chùa thì là được lợi không nhỏ.

Diệu Tín cũng không muốn đi nơi khác, liền tùy theo ý hắn mà hai người cùng nhau đi tới chùa Linh Tiêu. Trước một ngày pháp hội diễn ra, hai người rốt cuộc cũng đã đi tới chùa Linh Tiêu.

"Ngươi với ta cùng đi đi, có lẽ pháp hội này có thể giúp ngươi giải sầu muộn?"

Bạn tốt Pháp Vô xúi giục hắn bồi chính mình cùng nhau đi tham gia pháp hội ở chùa Linh Tiêu.

"Không đi, hàng năm đều không có tiết mục gì mới." Hắn vẫn còn chưa có tìm được Diệu Tín, cũng không biết nửa năm qua, nàng sống như thế nào? Có gặp nguy hiểm hay không? ai...

"Các tăng nhân ở mọi nơi đều hướng chùa Linh Tiêu đi đến, có lẽ sẽ hỏi được chút manh mối về người ngươi đang muốn tìm, ngươi thật sự không muốn đi?"

Pháp Vô nghe thế mới ngẩng đầu nhìn hai mắt hắn, trong lòng hắn liền chờ đợi. Có lẽ... nàng cũng sẽ đi?

Pháp hội hôm nay diễn ra trong thời tiết đầu hạ có chút ấm áp, người lui tới sơn môn đều là các tăng nhân ở mọi chùa miếu. Hội trường lúc này càng là đông đúc nhiều người. Mặc dù, Diệu Tín cùng Truyền Minh đã dự định sẽ đến sớm, lại vẫn như cũ chỉ có thể tìm được hai vị trí cuối cùng. Những tăng nhân thức dậy muộn hay những tăng nhân mới từ chân núi đi lên cũng chỉ có thể đứng thẳng ở cuối hàng nghe giảng bài.

Khi Pháp Vô cùng bạn tốt hắn chậm rì rì từ dưới chân núi đi lên, pháp hội buổi sáng đang sắp kết thúc. Bọn họ thấy người trong hội trường đang bắt đầu lục tục đi ra ngoài, cũng chỉ đành từ bỏ. Tính toán đi tới Trai đường phía trước ăn cơm, lại chờ tới pháp hội buổi chiều sẽ tham dự. Khi Pháp Vô đang muốn xoay người rời đi, liền bỗng nhiên nhìn xa thấy chỗ cửa hội trường, Diệu Tín đi ra...Nàng gầy, cũng đen chút...

Trong lòng Pháp Vô dâng lên một cổ đau lòng cùng ảo não. Nếu như hắn có thể giải thích rõ ràng sớm chút với nàng, nàng cũng sẽ không một mình chịu khổ nhiều như vậy.

Diệu Tín đang ở cùng Truyền Minh thảo luận nội dung vừa mới được bàn luận trên hội trường, liền đột nhiên phát hiện Pháp Vô đi tới từ bên phía trước chính mình. Gặp lại hắn tại đây là trăm triệu lần Diệu Tín chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vậy trên mặt lúc này cũng lộ ra biểu tình khϊếp sợ.

Truyền Minh thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, hắn liền theo tầm mắt nàng nhìn qua...hai người tựa hồ là có quen biết nha.

"Diệu Tín...ta..." Pháp Vô muốn mở miệng hướng nàng giải thích, lại muốn giữ nàng lại. Đầu hắn sắp khẩn trương đến mức không biết nói cái gì cho phải.

"Có chuyện gì sao?" Khi Diệu Tín mới vừa nhìn thấy hắn, nàng tức khϊếp sợ lại đau lòng. Nàng cũng không biết vì cái gì? Chỉ là cảm thấy có tảng đá lớn đang đè ở trước ngực mình. Nhưng nàng vẫn tận lực làm lòng mình bằng phẳng xuống dưới, bình tĩnh nói chuyện với hắn, ngôn ngữ có chút lãnh đạo.

"Ta...ta có vài lời muốn nói với nàng... Nàng rảnh không?.... nàng đi theo ta ... được không?"

Miệng nhanh mồm dẻo thường ngày như Pháp Vô lúc này cũng vì khẩn trương mà nói năng có chút lắp bắp. Hắn cầu xin thương xót mà nhìn Diệu Tín, trong ánh mắt đều là sợ hãi bị nàng cự tuyệt cùng thấp thỏm.

"Ta cùng sư huynh Truyền Minh sắp đi ăn cơm, để lần sau nói đi." Diệu Tín vẫn là cố nén mềm lòng, lạnh lùng cự tuyệt hắn.

Khi Pháp Vô thấy nàng lưu loát cự tuyệt chính mình như vậy, sắc mặt hắn cũng trắng nhợt. Hắn không thể nghĩ được nàng cùng chính mình thế nhưng trở thành người xa lạ như vậy. Nhưng mà hắn thật vất vả tìm kiếm nửa năm mới gặp lại nàng. Hắn sớm đã âm thầm thề trong lòng, vô luận như thế nào cũng sẽ không để nàng rời đi dễ dàng.

Lập tức liền nhẫn tâm dựa vào bên tai nàng, hắn dùng thanh âm uy hϊếp chỉ có hai người mới nghe được: "Nếu nàng không đi theo ta, ta coi như trước mắt các tăng nhân khác sẽ ôm nàng, hôn nàng. Nàng muốn cho những người khác xem sao?"

Diệu Tín nghe xong, lập tức liền dịch chuyển đầu, vẻ mặt kinh ngạc cùng khẩn trương nhìn chằm chằm hắn. Thấy bộ dáng vẻ mặt hắn kiên quyết cùng tàn nhẫn, cũng biết hắn đại khái thật sự sẽ làm ra chuyện cuồng vọng vô lễ này.

Nàng do dự trong chốc lát, đành phải cùng Truyền Minh từ biệt, đi theo hắn rời đi.

"Mang ta đi đến trong phòng nàng ở." Hắn ngang ngược mở miệng yêu cầu nàng.

"Ngươi muốn làm gì?" Diệu Tín có chút lo lắng hắn sẽ xằng bậy.

"Chẳng lẽ nàng muốn nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy sao?"

Pháp Vô lúc này nhưng thật ra bình tĩnh.

Diệu Tín bất đắc dĩ, đành phải mang theo hắn hướng trong phòng của mình ở chùa Linh Tiêu đi đến.

Hai người vừa vào cửa, Pháp Vô lập tức khoá trái cửa lại, sau đó hắn mạnh mẽ ôm Diệu Tín đè ở trên cửa hôn lên.