Chương 4

Sau khi từ chối ý tốt của hai đứa bé, Doãn Tiểu Mãn liền cố gắng ăn cái bánh yến mạch thô nhưng chỉ vừa ăn được hai miếng thì cô thực sự không thể nào ăn thêm được nữa.

Cô dặn dò Đại Bảo trông coi em gái cẩn thận, còn cô thì đi đến nhà bếp, sau khi vào cửa việc đầu tiên của cô làm chính là mở thùng gạo ra, nhưng chỉ nhìn thấy một lớp ngô vụn thô mỏng miễn cưỡng che được đáy lu, nhìn thấy cảnh này Doãn Tiểu Mãn bất giác đau đầu liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

Lúc trước Thẩm Thanh Vân có lén trợ cấp cho nguyên chủ hai mươi đồng, nhưng trùng hợp thay lại bị chị dâu Lưu Xuân Hà đi ngang qua nhìn thấy.

Sau khi Thẩn Thanh Vân trở lại bộ đội, chị dâu Lưu Xuân Hà Luôn tìm đủ mọi lý do để đòi tiền Doãn Tiểu Mãn “Trong nhà này không nuôi người rảnh rỗi, một nhà ba người các người cũng không xuống ruộng lấy điểm công mà lại ăn không ngồi rồi...”

Doãn Tiểu Mãn từ nhỏ đã được nuông chiều, đến khi lớn lên cha mẹ cũng không nỡ mắng qua cô một câu thì nơi nào chịu được người đàn bà chanh chua như thế ?

Sau khi bị chị dâu làm khó dễ một hai lần, thì số tiền dư mười mấy đồng sau khi lo tang lễ cho ba cô đều bị Lưu Xuân Hà cầm đi, không những thế mà ba mươi đồng tiền lễ hỏi kia cũng bị cô ta lấy đi hơn phân nữa.

Nhưng người chị dâu ở Thẩm gia kia quả thật là người không biết đủ, đến những đồng tiền cuối cùng của Doãn Tiểu Mãn cô ta cũng lấy đến tay. Lúc này Doãn Tiểu Mãn cho dù có hiền đến đâu cũng phát ra tính tình của mình, đúng là người ta nói con thỏ nhỏ nóng nảy cũng biết cắn người a.

Nên khi Lưu Xuân Hà không đòi tiền được nữa liền chỉ cây dâu mắng cây hòe, Doãn Tiểu Mãn lúc này mới nóng nảy đưa ra ý định phân gia.

Nói đến Thẩm gia cũng là một gia đình kỳ lạ, cha Thẩm là Thẩm Mãn Thành nổi tiếng là người thành thật ở trong thôn, trừ bỏ xuống đất cày bừa còn lại những việc khác đều không quan tâm.

Mẹ Thẩm là Trương Kim Phượng vì lớn tuổi thân thể không khỏe mạnh cũng không thể xuống ruộng làm việc lấy điểm công, nên không thể tức giận với con dâu, lại càng không có tiếng nói trong gia đình.

Cho nên ở Thẩm gia này tuy là cha mẹ chồng vẫn còn sống, nhưng con dâu lớn lại làm quản lý việc trong nhà.



Thẩm Thanh Vân cũng là từ lúc thành hôn đến nay đã được mấy tháng nhưng chưa gởi một đồng tiền nào về nhà, nên Lưu Xuân Hà nghĩ chú em chồng đã lén gởi tiền riêng cho gia đình nhỏ của mình.

Cô ta suy nghĩ sau này trong nhà cũng không nhận được tiền trợ cấp của Thẩm Thanh Vân nữa, mà trong nhà còn phải nuôi đến ba miệng ăn không của em chồng nên trong lòng liền sinh ra rất nhiều oán trách với Doãn Tiểu Mãn,.

Nghe thấy cô chủ động đòi phân gia, Lưu Xuân Hà liền không do dự mà đáp ứng.

Đáp ứng xong việc phân gia, cô ta ngồi xuống bắt đầu tính toán sổ sách với Tiểu Mãn, cô ta tính toán ba người các cô ở đây trong nửa năm qua ở trong nhà này đã ăn bao nhiêu gạo, bao nhiêu lương thực đều tính đủ cả.

Cho dù trước kia Thẩm Thanh Vân có gởi tiền về nhà hay số tiền mà cô ta lấy được trong tay Doãn Tiểu Mãn thì Lưu Xuân Hà đều không tính đến, cho dù bây giờ nguyên chủ có muốn tính toán với cô ta thì cô ta cũng không thừa nhận vì khi ấy cô ta lấy tiền cũng không lưu lại bằng chứng gì.

Doãn Tiểu Mãn lớn từng tuổi này cũng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như chị dâu nhà họ Thẩm, thiếu chút nữa cô đã bị điên lên vì tức giận.

Đến ngay cả cái phòng ở phía tây mà cô đang ở cô ta cũng không phân cho cô, cô chỉ đành phải thu dọn đồ đạc và mang theo hai đứa nhỏ về lại căn nhà cũ của ba mẹ Doãn để lại.

Cuối cùng thì cha chồng Thẩm Mãn Thành thật sự không thể nhìn nổi nữa mới gọi con trai lớn Thẩm Thanh Tùng đến mắng một trận, sau đó ông cùng với anh cả Thẩm mang theo nửa túi mì, một bao bột ngô chừng mười mấy cân và thêm nửa sọt khoai lang đỏ cho ba người bọn họ.

Nhưng hiện tại Doãn Tiển Mãn nhìn căn bếp rỗng tuếch, không cần nghĩ cũng biết những lương thực được đưa đến kia đã ăn gần hết rồi.

Dõa Tiểu Mãn lắc đầu ghét bỏ nghĩ, nguyên chủ này bản lĩnh không lớn nhưng tính tình lại không nhỏ đâu, đến no bụng còn không lo được lại cường ngạnh muốn phân nhà a.