Chương 54

Theo Tạp Nặc đến trước cửa một gian phòng da thú, Tạp Nặc đẩy cửa ra, Biệt Lâm vào trước, Lục Bất Phá chính giữa, Hiên Viên Chiến đi sau cùng. Lúc Biệt Lâm vừa nhìn thấy ba người bị trói trong phòng liền sửng sốt, lập tức quay đầu lại nói: “Tiểu Phá! Bọn hắn chính là người thuộc tiểu tổ của Tư Không viện trưởng!”

Một trong ba người nhận ra Biệt Lâm, kích động giãy dụa: “Biệt Lâm!”

Sau khi ra hiệu cho Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá tránh sang một bên, Hiên Viên Chiến móc dao găm tiến lên, cắt bỏ dây thừng trên thân ba người. Ba người lập tức lao vào Biệt Lâm nói: “Biệt Lâm! Các ngươi đến tìm chúng ta đấy sao? Chúng ta bị mất liên lạc với viện trưởng!”

Tình huống còn gay go hơn so với tưởng tượng, Lục Bất Phá vừa nghe xong sắc mặt ngưng trọng. Biệt Lâm sau khi nhìn thoáng qua hắn, nói: “Các ngươi không cần lo lắng, Ủy ban cùng quân bộ đã phái đội tìm kiếm đi tìm các ngươi”

“Nhưng mà…” Bọn hắn nhìn nhìn Tạp Nặc, nuốt xuống lời muốn nói, Lục Bất Phá lên tiếng: “Muốn nói gì thì nói đi, đều là người một nhà cả”

Ba người nghi hoặc nhìn về phía Lục Bất Phá, Biệt Lâm giải thích: “Đây là Mang Tang Tử tiên sinh, là hắn dẫn chúng ta tìm được ba ngươi”

“Mang Tang Tử tiên sinh…” Vẻ mặt ba người lập tức đại biến, “Mang Tang Tử tiên sinh?!”

“A, là ta” Đã quá quen với phản ứng của đối phương khi nghe đến tên mình, bạn tốt Lục Bất Phá vẫy vẫy tay chào hỏi: “Các ngươi khỏe”

Ba người hóa đá.

Sau khi trải qua một loạt phản ứng kinh hoàng, kích động, mừng rỡ rồi bình tĩnh lại, ba người bắt đầu kể tình hình của bọn hắn cho Lục Bất Phá. Sau khi Tư Không Vũ dẫn dắt tiểu đội nghiên cứu tiến vào cánh rừng rậm này liền mất liên lạc với bên ngoài, bởi vì tất cả máy dò cùng thông tấn khí đều bị gián đoạn, bọn hắn đành phải tiếp tục xuôi theo hướng Nam. Kết quả trên đường gặp phải mãnh thú, do tránh né sự tấn công của mãnh thú nên nên bọn hắn bị phân tán ra. Ba người này sau khi an toàn cố gắng đi tìm viện trưởng, lại không cẩn thật lọt vào doanh địa của “Kẻ phản loạn”, trở thành tù binh.

Lục Bất Phá nghe xong nói: “Để tìm các ngươi, trước sau có ba đội ngũ cũng bị lạc trong rừng rậm. Hiện tại đại bộ đội đang ở bên ngoài tìm họ, đã tìm được một số người. Nơi này chỉ có ba người chúng ta vào được. Các ngươi tạm ở lại đây trước, đám người Tạp Nặc sẽ không tổn thương các ngươi, các ngươi cũng không cần chạy loạn. Ta và Hiên Viên Chiến sẽ tiếp tục đi tìm nhóm người viện trưởng.”

“Tiểu Phá, ta thì sao?” Biệt Lâm hỏi ngay.

“Ngươi cũng ở lại, càng đi sâu vào rừng càng không an toàn, ‘Quang Vinh’ không cho ngươi vô, ngươi treo trên cánh tay nó sẽ rất dễ bị phi điểu tấn công. Ngươi ở lại xem thử đám người Tạp Nặc có chỗ nào cần giúp không. Chờ sau khi ta và Hiên Viên Chiến trở về, chúng ta thương lượng tiếp làm sao để ra ngoài.”

“Nhưng ta muốn đi theo ngươi” Biệt Lâm giơ giơ “Mang Tang Tử trích lời” của mình lên.

“Sau này còn nhiều thời gian, đâu mất mác gì” Nói xong, Lục Bất Phá ghé sát vào lỗ tai Biệt Lâm, nói khẽ: “Ta lo bọn hắn ở trong này sẽ chạy loạn hoặc phát sinh xung đột với đám người Tạp Nặc, ngươi ở đây trông chừng bọn hắn, thuận tiện dàn xếp điều hòa không khí. Không nên cứng nhắc như thế, tùy cơ ứng biến một chút. Đều là người một nhà, đừng xem họ như ‘Kẻ phản loạn’. La Bặc và Trầm Dương không có đây, ta chỉ có thể giao nhiệm vụ gian khổ này lại cho ngươi mà thôi”

Biệt Lâm lập tức vỗ ngực cam đoan: “Tiểu Phá yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

“Tốt!” Dễ dàng lừa Biệt Lâm chịu ở lại chỗ này, Lục Bất Phá đứng lên, “Đêm nay đến đây thôi. Nghỉ ngơi cho thật tốt rồi sáng mai ta và Hiên Viên Chiến sẽ đi tìm giáo sư Tư Không. Bất quá ta hy vọng các ngươi đừng xem người nơi này như ngoại tộc, các ngươi đều là Mang Tà nhân, có khó khăn gì hãy nói với họ, họ có khó khăn gì các ngươi cũng nên giúp đỡ một chút, tất cả đều là người một nhà”

Thấy bọn hắn tuy trong lòng vẫn còn lo nghĩ, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, Lục Bất Phá đã mỏi mệt sắp không chịu nổi tùy ý để Hiên Viên Chiến đỡ ra khỏi phòng. Người quen với Biệt Lâm lập tức hỏi: “Mang Tang Tử tiên sinh làm sao vậy?”

“Tiểu Phá hắn bị trật lưng, cho nên đi lại có chút bất tiện” Mặc dù không thể đi cùng, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ gian khổ sắp tới, Biệt Lâm cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặng.

“Biệt Lâm, sao ngươi lại gọi Mang Tang Tử tiên sinh là…‘Tiểu Phá’?” Người kia khó hiểu hỏi, xưng hô thế này thì quá tùy tiện đi.

Biệt Lâm tự hào ưỡn ngực ngẩng đầu: “Tên khác của Mang Tang Tử tiên sinh là ‘Lục Bất Phá’. Hắn xem ta như người một nhà, nên cho phép ta gọi hắn “Tiểu Phá’ ”

“Wow!” Ba người hâm mộ không ngớt, Biệt Lâm lại càng hãnh diện.

Xa xa nhìn thấy tiểu Phá và tiểu Chiến đã trở lại, “Quang Vinh” khóc ròng hơn nửa ngày trời lập tức mở rộng khoang ngực. Bảo đám người Tạp Nặc đến tiễn bọn hắn trở về, Hiên Viên Chiến ôm ngang Lục Bất Phá sải bước về phía “Quang Vinh”. Trèo lên thân thể nó tiến vào khoang ngực, khoang ngực lập tức đóng kín. Không buông Lục Bất Phá xuống, Hiên Viên Chiến ngồi trên một cái ghế dựa, đem người ôm trên đùi.

“Hiên Viên Chiến, ta mệt chết đi” Cuộn trong lòng ngực hắn, Lục Bất Phá thấp giọng nói.

“Ngủ đi” Hiên Viên Chiến ôm chặt hắn.

Lục Bất Phá nhắm mắt lại, khoang ngực tối sầm, “Quang Vinh rất tự giác điều chỉnh ánh sáng đến cường độ thích hợp để ngủ. Cự điểu ba đầu nằm xuống cạnh chân “Quang Vinh”, chuẩn bị ngủ, cách đó không xa lửa trại dùng xua đuổi dã thú ban đêm trong doanh trại của nhóm người Tạp Nặc cũng đã nổi lên.

Một lát sau, Hiên Viên Chiến nghe thấy người trong lòng ngực nhẹ giọng hỏi: “Hiên Viên Chiến, ‘Mang Tang Tử’ đối với các ngươi mà nói, thật sự có ý nghĩa khác biệt như vậy sao?” Ngay từ đầu hắn cảm thấy rất đắc ý, nhưng hiện tại có chút bất an.

Hiên Viên Chiến trầm mặc một hồi, mở miệng: “Phải”

“Hiên Viên Chiến, ngươi biết mà, ta căn bản không phải Mang Tang Tử, ta chỉ là Lục Bất Phá, một đứa trẻ vô tư mười lăm tuổi mà thôi” Lục Bất Phá vùi mặt vào ngực Hiên Viên Chiến, ánh mắt mà đám người Tạp Nặc nhìn hắn khiến nỗi bất an của hắn càng lúc càng sâu.

Hiên Viên Chiến lại trầm mặc, năm phút sau, hắn mở miệng: “Ngươi đã làm rất tốt, từ đầu đến giờ đều rất tốt”

“Nhưng ta sợ lắm, bọn họ ôm hy vọng đối với ta như vậy, thậm chí còn ký thác nguyện vọng lên ta. Nếu ta làm không được, bọn họ nhất định sẽ phi thường phi thường thất vọng, nhưng ta tự biết bản thân mình, ta kỳ thực chỉ là một tiểu tử nghịch ngợm, bởi vì bị lão mẹ độc hại nên hiểu biết nhiều hơn người bình thường một chút thôi, những đạo lý lớn ta vừa giải thích lúc nãy căn bản không phải do ta nói, tất cả đều là của người khác nói, cũng có những điều do lão mẹ ta nói”

Hiên Viên Chiến lại trầm mặc, thêm năm phút trôi qua, hắn lên tiếng: “Nếu có một ngày ngươi không muốn làm ‘Mang Tang Tử’ nữa, chỉ muốn làm ‘Lục Bất Phá’, ta sẽ dẫn ngươi rời đi”

Lục Bất Phá chấn động cả người, ngẩng đầu, trên gương mặt hiếm khi lộ vẻ yếu đuối là sự kinh ngạc xen lẫn chút vui sướиɠ.

“Ô ô…” Nó cũng muốn đi cùng tiểu Phá và tiểu Chiến.

Sờ sờ bệ điều khiển biểu đạt sự cảm kích đối với “Quang Vinh”, Lục Bất Phá hỏi: “Ngươi không chê cười ta trốn tránh sao?”

Bán gương mặt nghiêm túc: “Sao lại phải cười nhạo? Ngươi đã làm rất tốt rồi. Nhưng không thể chỉ vì ngươi là ‘Mang Tang Tử’ mà bắt ngươi gánh trách nhiệm ngươi không tất yếu phải gánh. Tiểu Phá, ta chỉ làm những việc bản thân cho là đúng”

“Ô!” Tiểu Chiến và tiểu Phá cho rằng đúng thì nhất định đúng!

Lại vuốt ve bệ điểu khiển, Lục Bất Phá mỉm cười: “Kiểu suy nghĩ này của hai người các ngươi là phi thường nguy hiểm, coi chừng bị Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long quy thành ‘Kẻ phản loạn’ bắt lại đấy”

Bán gương mặt khinh thường.

“Ô!” Bạo tẩu*.[*từ ngữ hình dung máy móc mất khống chế, làm ra những hành vi cuồng bạo như dã thú, từ này bắt nguồn từ một số anime như Kidou Keisatsu Patlabor (Cảnh sát cơ động Patlabor), Shinseiki Evangelion (Tân phúc âm sáng thế) và game The King of fighter 97 (Sinh tử chiến)]

Yếu ớt ló đầu ra bị

“Quang Vinh” ô ô đuổi trở vào, Lục Bất Phá hít sâu một hơi, duỗi cái lưng mỏi: “Tốt! Ta cũng muốn học tập các ngươi, chỉ làm những chuyện mình cho là đúng. Nếu như có một ngày ta cảm thấy mình chống đỡ không nổi hoặc giả không cách nào làm tiếp ‘Mang Tang Tử’ mà họ hy vọng được nữa, cả ba chúng ta cùng nhau chạy thoát thân đi”

“Ân”

“Ô!”

“Ba!” Đây chính là âm thanh Lục Bất Phá hôn lên mặt Hiên Viên Chiến, ngay khi “Quang Vinh” ủy khuất phát ra tiếng “Ô ô”, hắn lập tức thật ôn nhu sờ sờ bệ điều khiển, rồi lại vuốt ve vách khoang, “Quang Vinh” cao hứng, thỏa mãn.

Mười phút sau, Lục Bất Phá ngủ thϊếp đi trong lòng Hiên Viên Chiến, lưng ghế dựa hạ xuống, Hiên Viên Chiến nằm ngửa, cũng nhắm mắt lại. Quang Vinh cũng hơn nửa ngày không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa. Tại nơi rừng sâu tràn đầy quấy nhiễu, hai người một cơ giáp cộng thêm một con cự điểu ba đầu bên ngoài, say giấc nồng. Nhưng trong đại bản doanh phía ngoài rừng rậm, đầu tóc Tang Sâm đã sắp bị hắn nhổ sạch.

“Sư trưởng! Mang Tang Tử tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Đài quan sát vẫn chưa nhìn thấy đạn tín hiệu màu đỏ của hắn!”

Bị Ủy ban cùng quân bộ hạ tử lệnh phải tìm cho được Lục Bất Phá, Tang Sâm túm tóc mình, rút “Tùng Vụ”*, vành mắt thâm đen. “Đợi thêm mười phút nữa, nếu mười phút sau vẫn không phát hiện đạn tín hiệu đỏ, ta sẽ đích thân dẫn đội tiến vào rừng tìm kiếm”[*thuốc lá]

“Vâng!”



“A!”

Lục Bất Phá từ trong mộng bừng tỉnh, Hiên Viên Chiến gần như nháy mắt thanh tỉnh, bên trong khoang thuyền cũng sáng lên.

“Tiểu Phá!” Cho rằng hắn gặp ác mộng, Hiên Viên Chiến khẩn trương gọi hắn.

“Ô ô…”

“Thôi xong rồi!” Lục Bất Phá giãy dụa từ trên người Hiên Viên Chiến nhảy xuống, “Hiện tại mấy giờ? Ta quên bắn đạn tín hiệu đỏ báo cho Tang đại thúc biết ta rất an toàn mất rồi. Bọn họ nhất định sốt ruột chết đi!”

Hiên Viên Chiến ôm ngang eo hắn đặt lên một cái ghế dựa khác: “Ta đi”

Khoang ngực lập tức mở ra, Hiên Viên Chiến lấy súng tín hiệu, ra bên ngoài khoang thuyền.



Trong doanh địa, Tang Sâm đứng trước đội tìm kiếm đặc biệt, sắc mặt trầm trọng chưa từng thấy: “Ban đêm đi vào rừng sâu sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, các ngươi sợ không?”

“Không sợ!”

“Tốt! Cho dù có bị lạc trong rừng rậm, chúng ta cũng nhất định phải tìm được Mang Tang Tử tiên sinh!”

“Rõ! Trưởng quan!”

“Chuẩn bị xuất phát!”

Đoàn người sải bước tiến về phía rừng rậm.

Lúc này, trên bầu trời xa xa xuất hiện một viên đạn tín hiệu đỏ, người trên đài quan sát lập tức hô to: “Tang sư trưởng! Đạn tín hiệu! Đạn tín hiệu màu đỏ!”

Tang Sâm chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, bỏ ba lô xuống vọt ngay tới đài quan sát. Chốc lát sau, lại có thêm một viên đạn tín hiệu ba màu đỏ, lục, vàng cũng bay lên cùng vị trí, Tang Sâm đã xông lên tới đài quan sát, tùng vụ trong miệng rớt xuống. Cát Liệt ngồi trong khoang ngực cơ giáp chiến sĩ cũng nhìn thấy, hắn hét lớn: “Là đội trưởng! Là đội trưởng!”

Những cơ giáp chiến sĩ khác cũng thấy, Trát Khố Đạt kích động quát: “Tiểu Phá và đội trưởng ở cùng một chỗ! Tiểu Phá và đội trưởng ở cùng một chỗ!”

“Tiểu Phá, ngươi cũng thiếu suy nghĩ quá đi!” Tang Sâm ngồi bệt xuống đất, hai giây sau, hắn bắt đầu cười mỉm, sau đó tiếng cười trở nên lớn dần, tiểu Phá tìm được Chiến rồi, tìm được rồi…

“A!!!” Cả doanh địa sôi nổi hẳn lên, đội tìm kiếm đặc biệt chuẩn bị tiến vào rừng sâu ôm nhau hoan hô. Mang Tang Tử tiên sinh quả nhiên đã tìm được Hiên Viên thượng tá rồi! Mang Tang Tử tiên sinh quả nhiên không hổ là Mang Tang Tử tiên sinh!

Các đội viên đội hành động đặc biệt vừa khóc vừa la, không gì so với việc đội trưởng và tiểu Phá mất tích lại khiến bọn hắn lo lắng đến như vậy. Tiểu Phá tìm được đội trưởng, còn có “Quang Vinh” bên cạnh bọn họ nữa, cứ thế sẽ rất nhanh thôi là bọn hắn có thể gặp lại đội trưởng rồi. Thật tốt quá! Thật tốt quá!

Trong lúc mọi người đang hoan hô, trên bầu trời đêm xa xa dâng lên một viên đạn tín hiệu màu tím không mấy sáng. Người trên đài quan sát kêu lên, Tư Không Vô Nghiệp vẫn đứng trên đài quan sát sững sờ, sau đó hắn kích động hô to: “Là gia gia! Đó là đạn tín hiệu của gia gia!” Màu tím, màu sắc mà Tư Không Vũ yêu thích nhất.

Tang Sâm lập tức từ trên mặt đất bò dậy, cả doanh địa nháy mắt yên tĩnh lại.

“Là gia gia! Là gia gia!” Tư Không Vô Nghiêp túm lấy Tang Sâm, không cách nào bình tĩnh được nữa, “Tang sư trưởng, ta muốn đi vào rừng! Xin ngài cho phép ta đi tìm gia gia ta!”

Tang Sâm nghiêm túc nói: “Ta không thể đồng ý. Quá nguy hiểm”

Tư Không Vô Nghiệp vẫn muốn tiếp tục khẩn cầu, sau lưng lại bị vỗ mạnh một cái, quay đầu nhìn lại, là Âu Dương Long. Trong miệng ngậm tùng vụ chưa được châm, Âu Dương Long mỉa mai nói: “Đây là trưởng phòng Tư Không mà ta quen biết sao?”

Tư Không Vô Nghiệp lập tức tĩnh táo lại, hắn buông Tang Sâm ra, cúi đầu, lúc ngẩng lên, đã trở lại là một Tư Không Vô Nghiệp nham hiểm: “Thật xin lỗi, Tang sư trưởng, vừa rồi ta xúc động quá. Vào lúc này mà tiến vào rừng sâu sẽ khiến đội viên đội tìm kiếm gặp phải nguy hiểm không cần thiết”

Tang Sâm đè vai hắn, nói: “Chúng ta thấy được thì tiểu Phá và Chiến nhất định cũng sẽ thấy. Hãy tin tưởng bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ tìm được Tư Không viện trưởng”

Tư Không Vô Nghiệp gật gật đầu, nhìn về nơi đạn tín hiệu màu đỏ vừa mới phát. Tiểu Phá, Chiến, trông cậy vào các ngươi!

Đứng trên vai “Quang Vinh”, bán gương mặt Hiên Viên Chiến ngưng trọng nhìn về nơi vừa phát ra đạn tín hiệu màu tím. Sau đó hắn trượt xuống chui vào khoang ngực, nói với người vẫn chưa ngủ đủ: “Tiểu Phá, phía Tây nam xuất hiện một viên đạn tín hiệu, rất có khả năng là nhân viên bị mất tích phát ra. Ta cưỡi điểu qua đó xem thử”

“Ta đi với ngươi” Lục Bất Phá lập tức hết buồn ngủ.

“Ô…” Nó cũng đi.

Hiên Viên Chiến nghĩ ngợi, gật đầu: “Được, ngươi ngồi trên ‘Quang Vinh’, ta cưỡi phi điểu đi trước tìm vị trí chuẩn xác”

Lục Bất Phá lập tức bắt lấy hắn: “Không được! Vạn nhất ta tìm không thấy ngươi hay ngươi tìm không gặp ta thì phải làm sao?”

“Sẽ không” Nắm chặt tay Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến mạnh bạo kề sát qua hôn hắn, đối phương lập tức hôn trả lại. Hai người dây dưa thắm thiết một hồi, Hiên Viên Chiến lui ra: “Ngươi và ‘Quang Vinh’ đi về hướng Tây Nam. Cách mỗi canh giờ ta sẽ phóng ra một viên đạn tín hiệu màu đỏ, độ cao của ‘Quang Vinh’ tuyệt đối có thể nhìn thấy. Cự ly giữa ta và các ngươi chỉ cách nhau một km, ‘Quang Vinh’ sẽ cảm ứng được ta”

“Không được, ta không yên tâm” Lục Bất Phá vẫn nắm lấy Hiên Viên Chiến, hắn đã nếm quá đủ tư vị chờ đợi như thế này rồi.

“Tiểu Phá” Hiên Viên Chiến bao lấy tay hắn, “Ta sẽ tìm được ngươi, nhất định”

“Ô!” Nó sẽ tìm được tiểu Chiến.

Biết rằng mình đang tùy hứng, lãng phí thời gian, Lục Bất Phá buông tay nhưng ngay sau đó lập tức ôm chặt Hiên Viên Chiến, “Nếu ngươi lại đi lạc, trở về ta liền kéo Thượng Quan Nông lên giường!”

“Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!” Gắt gao ôm lại đối phương, Hiên Viên Chiến rống giận.

“Ô ô!”

“Người lớn nói chuyện con nít không được xen vào!” Buông Hiên Viên Chiến ra, lại nhịn không được hung hăng hôn hắn một trận, Lục Bất Phá mới chịu thả tay, “Ngươi đi đi, ta và ‘Quang Vinh’ theo ngay phía sau”

“Ân” Sờ lên gương mặt Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến nhanh chóng ra khỏi khoang ngực, thuận theo thân mình ‘Quanh Vinh’ trượt xuống, Điểu ba đầu tựa hồ biết đã xảy ra chuyện, cũng tỉnh táo đứng lên.

Dạng chân ngồi trên lưng cự điểu ba đầu, Hiên Viên Chiến ngước lên: “Ta sẽ tìm được ngươi, yên tâm!”

“Ân” Nhoài ra bên ngoài khoang, Lục Bất Phá nhìn cự điểu ba đầu vỗ cánh, vào lúc cự điểu bay đi, hắn hô to: “Ta đặt tên cho ngươi nha, gọi là ‘Phượng hoàng’!”

“Nha ô…” Cự điểu ba đầu dường như rất thích cái tên này, đôi cánh khổng lồ phát ra tiếng gió “Vù vù”, bay lên. Lượn quanh đỉnh đầu “Quang Vinh” một vòng, bay theo phương hướng Hiên Viên Chiến hạ lệnh.

Lục Bất Phá móc dao găm ra, lưu lại một câu trên cây đại thụ mà “Quang Vinh” đang dựa vào: Biệt Lâm, chúng ta đi tìm người, ngươi ở tại chỗ đợi lệnh. Rồi mới bảo “Quang Vinh” đóng khoang ngực. Trong bóng đêm, cơ giáp chiến sĩ cực lớn hướng về nơi cự điểu bay đi bắt đầu nện bước, trong rừng sâu phát ra tiếng bước chân trầm đυ.c cùng với âm thanh “Lắc rắc” của cây cối bị giẫm gãy.

Lục Bất Phá trừng mắt nhìn một mảng tối đen như mực phía trước, lần đầu tiên vì sự bất lực của bản thân mà ủ rũ, nếu mình có thể làm được chút gì đó thì tốt rồi, nếu có thể làm được chút gì đó thì tốt biết bao.

“Ô…”

“Quang Vinh, ngươi nói gì?”

Tim Lục Bất Phá đập thình thịch.

“Ô ô…”

Sau khi sững sốt một giây, Lục Bất Phá từ trên ghế nhảy dựng lên, “Phải làm sao! Ta nên làm gì đây!”

“Ô ô ô…”

Hai tay bất ổn cầm qua “Cái mũ” cơ hồ chưa từng được sử dụng treo trên vách khoang, Lục Bất Phá liếʍ liếʍ môi: “Đội cái này lên đầu?”

“Ô”

Lục Bất Phá nhìn nhìn, lập tức đem cái mũ kim loại nhìn có vẻ là công nghệ cao kia đội lên đầu, sau đó hỏi: “Kế tiếp làm gì?”

“Ô…”

“Được” Lại liếʍ liếʍ môi, Lục Bất Phá đặt hai tay lên một nơi có hai khối màu xanh biếc lớn cỡ bàn tay trên bệ điều khiển, sau đó chợt nghe vài tiếng “Tích tích”, hai khối lớn bằng bàn tay kia lõm xuống, hai tay Lục Bất Phá được cố định vững vàng ở nơi đó.

“Ô…”

“Được” Lục Bất Phá nhắm hai mắt lại, thả lỏng chính mình.

“Ô ô…”

Nghĩ đến Hiên Viên Chiến? Được, hắn nghĩ. Nghĩ đến bán gương mặt của Hiên Viên Chiến, nhớ đến đôi tay Hiên Viên Chiến vừa mới ôm hắn, nhớ đến…Lục Bất Phá trong lòng khẽ động, dường như hắn thấy được Hiên Viên Chiến, thấy được Hiên Viên Chiến cưỡi trên lưng “Phượng hoàng”, bay lượn giữa bầu trời trên cánh rừng tăm tối.

“Ô ô…” Cao hứng.

Vừa nghe như thế, Lục Bất Phá hít sâu mấy hơi càng không ngừng làm cho mình thả lỏng rơi vào suy tưởng. Hiên Viên Chiến, Hiên Viên Chiến…Nhịp chân của “Quang Vinh” rẽ phải một chút, sải bước về phía trước, tại một cự ly cách bọn hắn thật xa trên không trung, “Phượng hoàng” đang chở Hiên Viên Chiến tìm kiếm địa điểm vừa mới phát ra đạn tín hiệu màu tím.

Khối màu xanh biếc dưới hai tay Lục Bất Phá phát ra bạch quang nhàn nhạt, còn máy cảm ứng của vật kỳ thực chẳng thể coi là mũ đội trên đầu hắn cũng hơi phát ra bạch quang. Trên bệ điều khiển đối diện cái ghế dựa khác bên cạnh hắn, nơi dụng cụ vẫn rơi vào trạng thái thất khống từ đầu đến giờ đột nhiên phát ra âm thanh “Đích đích đích”.

“Tang sư trưởng! Tang sư trưởng! Tang sư trưởng!”

Người trong buồng chỉ huy sợ hãi kêu lên, Tang Sâm lập tức vọt qua. Chỉ thấy bọn hắn kinh ngạc chỉ vào màn hình, ngón tay phát run: “Tang sư trưởng! ‘Quang Vinh’ có phản ứng rồi! Quang não của ‘Quang Vinh’ có phản ứng rồi! Nó đang bắt liên lạc cùng chúng ta!”

Chân Tang Sâm lại mềm nhũn, mắng một câu: “Tiểu tử thối!”

Cùng lúc đó, bên trong phòng hội nghị trưởng quan của Ủy ban tối cao Liên bang tại Bắc Đàn ánh đèn sáng rực, một đám người canh giữ trước màn hình kinh hãi dán mắt vào màn hình.

“Là tín hiệu của ‘Quang Vinh’! Đó là tín hiệu của ‘Quang Vinh’!” Hiên Viên Tri Xuân là người đầu tiên la lên.

“Thăm dò vị trí chính xác của bọn ‘Quang Vinh’ ngay tức khắc! Còn có tình hình của Hiên Viên thượng tá và tiểu Phá nữa!” Bạch Thiện lập tức hạ lệnh.

Liên lạc viên mau chóng truyền tín hiệu liên lạc vào, rất nhanh quang não của ‘Quang Vinh’ cũng truyền hồi đáp lại.

“Hướng Tây Nam phát hiện tín hiệu của người mất tích, Hiên Viên thượng tá cưỡi ‘Phượng hoàng’ đi trước truy tìm vị trí chính xác. Mang Tang Tử tiên sinh ở trong khoang ngực. Tình hình bọn họ rất tốt. Báo cáo hoàn tất”

“Có tìm được những người mất tích khác không?”

“Đã tìm được thành viên trong tiểu tổ của Tư Không viện trưởng, trước mắt do Biệt Lâm chiếu cố. Tình hình cụ thể xin chờ đến khi Mang Tang Tử tiên sinh có thời gian sẽ hồi báo cùng Ủy ban. Báo cáo hoàn tất”

“Tiểu Phá như thế nào?” Hiên Viên Tri Xuân gần như rống hỏi.

“Mang Tang Tử tiên sinh đang lợi dụng tinh thần lực của hắn dẫn dắt ta làm việc bình thường, hiện tại hắn không thể phân tâm. Báo cáo hoàn tất”

Toàn trường nháy mắt an tĩnh lại, một lát sau, Bạch Thiện đằng hắng cổ họng, khàn giọng hỏi: “Vậy chúng ta hãy chờ tin tức của tiểu Phá”

“Vì để tiết kiệm năng lượng, ‘Quang Vinh’ hiện tại tạm đóng máy cảm ứng, một giờ sau ta sẽ khôi phục lại như thường. Báo cáo hoàn tất”

“Được, được rồi” Bạch Thiện không ngừng nhìn vào tín hiệu gián đoạn của ‘Quang Vinh’.

Doanh địa tại Âu Mễ Già Tinh cũng đồng thời thu được những tin tức này, ai nấy đều lo lắng chờ đợi một giờ trôi qua, tất cả mọi người chưa từng được chợp mắt cảm thấy một giờ sao lại trôi qua chậm như thế.

“Tiểu Phá…Không ngờ hắn cũng có thần lực” Giọng nói Bạch Thiện còn muốn khàn hơn lúc nãy nữa.

Hiên Viên Tri Xuân đột nhiên chẳng biết tại sao hơi thẳng lưng: “Hắn là Mang Tang Tử”. Thế mà cháu trai của mình lại được làm hộ vệ bên người hắn! Duy nhất!

Toàn trường lại yên lặng một hồi, sau đó vẫn là Bạch Thiện lên tiếng: “Ta có phương án muốn đệ trình cùng Ủy ban. Thành lập một đội hộ vệ đặc biệt, bảo hộ an toàn cho tiểu Phá, do Hiên Viên thượng tá chỉ huy”

“Ta đồng ý” Hiên Viên Tri Xuân là người đầu tiên giơ tay.

“Ta đồng ý” Thượng Quan Tùng Phong.

“Ta đồng ý” Âu Dương Tu.

“Ta đồng ý” Tư Không Lục.

Tất cả mọi người đều giơ tay.

Bạch Thiên ra tổng kết sau cùng: “Toàn bộ 20 phiếu thông qua, nghị quyết lần này sẽ có hiệu lực sau khi tiểu Phá trở về Bắc Đàn”

“Ô ô…”

Không dám quấy rầy tiểu Phá, ‘Quang Vinh’ trốn vào một góc ủy khuất vẽ vòng vòng. Tại sao nó phải nói những lời đó chứ, nó chỉ thích gọi tiểu Phá tiểu Chiến chứ không thích gọi “Mang Tang Tử tiên sinh” và “Hiên Viên thượng tá” a. Nó cũng không thích nói “Báo cáo hoàn tất”, nó không thích những lời đó đâu.

“Nếu ngươi muốn bị khoa học gia điên cuồng hủy đi làm thí nghiệm thì ngươi cứ việc gọi chúng ta là tiểu Phá tiểu Chiến đi”. Đột nhiên một giọng nói chui vào sóng não nó, “Quang Vinh” sợ hết hồn, sau đó “Ô ô” kêu lên.

“Im lặng, ta không thể phân tâm, ngoan, trở về ca ca sẽ mua kẹo cho ngươi ăn” Lục Bất Phá không thể nói chuyện dùng sóng não truyền đạt.

“Ô ô…” Nó không muốn gọi tiểu Phá tiểu Chiến một cách xa lạ như vậy.

Một dòng nước ấm chảy qua lòng Lục Bất Phá, tiếp tục dùng sóng não nói: “Đây là bí mật giữa ba người chúng ta, chỉ ba chúng ta mới có thể biết. Ba người chúng ta có chung một bí mật không tốt sao? Vì sao nhất định phải đi nói cho người khác biết?”

“Ô…” Do dự.

“Ngoan, bất kể ta có bao nhiêu người một nhà, ‘Quang Vinh’ và Hiên Viên Chiến là khác biệt nhất. Chúng ta không phải người một nhà, chúng ta là người thân”

“Ô ô…Ô!”

“Tốt, chờ ta trở về sẽ đặt cho ngươi một cái tên êm tai, so với ‘Phượng hoàng còn dễ nghe hơn”

“OK OK, đặt ngay bây giờ” Vừa dùng tinh thần lực đi theo Hiên Viên Chiến, lại vừa phải vỗ về một đứa nhóc nũng nịu, Lục Bất Phá cho tới bây giờ chưa từng mệt mỏi đến thế.

“Ô…”

“Không được hối! Ta đang suy nghĩ đây!”

“Hảo! Gọi là ‘Tiểu tử nghịch ngợm’ đi”

“Ô!” Không chịu!

“Tiểu Phá hài nhi!”

“Ô!” Không thích!

“Vậy thì ‘Tiểu Vinh’ hoặc ‘Vinh Vinh’ hoặc ‘Tiểu Quang’?”

“Ô…”

“Tiểu Quang, hiện giờ có thể để cho ta chuyên tâm được chưa”

“Ô ô…” Khoan khoái. Tiểu Phá, tiểu Chiến, tiểu Quang!