Chương 3

Nơi nào đó đau đớn không ngừng nhắc nhở Giản Hủ tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, trong đầu bế tắc như một cục bông, căng huyệt Thái Dương phát trướng, suy nghĩ hỗn loạn, như thế nào cũng không nhớ được toàn bộ sự việc đã diễn ra tối hôm qua.

Mới xuyên thư chưa được bao lâu đã bị nam nhân đè rõ ràng trong sách đâu có viết như vậy!

Cậu vô cùng khó chịu , tức giận không chỗ nào phát tiết đành đám đá vào giường.

Thân là người nằm trên Lệ Thừa Diễm thân thể không cảm giác có gì bất thường, chỉ là có hơi đau đầu , di chứng say rượu hôm qua có chút nghiêm trọng, hắn đưa tay đè đè huyệt thái dương xin lỗi nói: " Tôi tối hôm qua có hơi uống say".

Giản Hủ đem đầu chôn dưới gối hận không thể tìm một cái hố để chui vào, tay nắm chặt khăn trải giường khắc chế cảm xúc muốn đánh người, thân thể bủn rủn làm cậu lười biếng một chút cũng khôngnmuốn nhút nhích.

Cậu có chút ngây ngốc, đầu lại mơ mơ hồ hồ, bệnh trạng giống như say rượu nhưng rõ ràng hôm qua cậu uống chính là rượu trái cây, chẳng lẽ rượu trái cây tác dụng chậm quá lớn đi?

Giản Hủ rầu rĩ mà suy nghĩ, ngủ một đêm hẳn là cũng không có gì quá ghê gớm, mọi người đều là người trưởng thành cả rồi.

Cậu ừ một tiếng, "Tôi cũng uống say, không bằng chúng ta coi như không có việc gì phát sinh?"

Lệ Thừa Diễm nhìn cậu có chút trầm mặt.

Tối hôm qua Lệ Thừa Diễm uống say nhưng hắn vẫn có cảm giác, cảm giác thật thoải mái, làm người ta vô cùng nhung nhớ tư vị, hai người linh hồn thập phần phù hợp.

Cái này tiểu thiếu niên diện mạo cũng phi thường phù hợp với thẩm mỹ của hắn.

Lệ Thừa Diễm cảm thấy có thể phát triển trở thành mối quan hệ lâu dài, suy tư một lát hắn tung ra cành ôliu: "Cậu là diễn viên ở trong đoàn phim có đúng không? Không bằng cậu ngủ với tôi, tôi

sẽ nâng đỡ cậu."

"....." Giản Hủ kinh ngạc.

Ngủ một đêm liền xuất hiện kim chủ?

Giản Hủ cảnh giác mà mọi mọi gối đầu,

hỏi: " Anh là nhà đầu tư?"

"Không phải." Lệ Thừa Diễm bổ sung nói, "Nhưng tôi so......"

"Vậy anh đang nói cái rắm gì đó!" Giản Hủ vẫn luôn nghẹn một bụng tức rốt cuộc cũng tạc mao, từ trên giường mà ngồi dậy, mông của cậu ma sát với khăn trải giường nháy mắt cậu đau đến hít hà, nhăn mặt rồi lại bò quay trở lại trên giường, hướng người đàn ông trước mặt mà rống: "Anh là một tên không có tiền

mà muốn bao dưỡng người khác, muốn tay không mà ôm người đẹp?"

Đuôi lông mày Lệ Thừa Diễm giựt giựt khóe miệng bất giác kéo một độ cung, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng "Cậu không biết tôi là ai à? "

Giản Hủ liếc mắt nhìn hắn, hiện tại mới phát hiện hóa ra tên đàn ông này lớn lên rất soái, rất đẹp trai, sắc bén không kém phần nghiêm nghị, đối với ngũ quan thanh tú ngoan ngoãn hoàn toàn bất đồng phong cách.

Dù hắn có đẹp đến mấy, nhưng trên đời này còn nhiều tên đàn ông đẹp khác cớ chi chỉ vì một tên mà phải nhẫn nhịn.

"Tôi tại sau phải biết anh là ai ? Dù sao thì tôi cũng không mong muốn gì, cứ xem như tối hôm qua chúng ta không có chuyện gì phát sinh." Giản Hủ chịu đựng cảm giác không thoải mái, bọc chăn quấn lại khắp người từ trên giường bò dậy, trong lòng vô cùng bực bội giống như chứa đựng một cái lò lừa nhỏ trong người, "Tôi phải trở về nhà, tôi với anh sau này có gặp lại cứ xem nhu chưa từng nhìn thấy. "