Chương 3: Trùng hợp gặp lại bạn trai cũ(3)

Mà bây giờ, Trì Yến và Phong Mân ngồi đối diện nhau, trái phải đều có những bạn học khác.

Càng sẽ không có ai nghĩ đến bọn họ có gì khác.

“Không có lộ mặt.” Trì Yến lắc đầu đáp lại.

"Ủa vì sao không lộ? Không phải tôi bốc phét, với cái mặt đẹp này của Trì Yến, đi vào showbiz còn được, cậu không biết mấy minh tinh lưu lượng bây giờ, nếu xa photoshop, filter, không biết kém bao nhiêu đâu.”

Dù công việc của bạn nam tóc vàng không phải trong giới giải trí, nhưng tiếp xúc cũng không ít, hai mắt cậu ta nhìn chằm chằm Trì Yến, ngó trái ngó phải, cảm thấy nhìn từ góc độ nào, Trì Yến chỉ có một chữ, đẹp.

Hai chữ, rất đẹp.

“Showbiz? Tôi không có hứng thú, quá mệt mỏi, lâu lâu livestream game là được.” Trì Yến từ chối lời đề nghị của bạn học.

“Không phải chứ, cậu coi livestream thành công việc chính a? Vậy chắc không kiếm được bao nhiêu đâu nhỉ?" Một bạn học nữ tóc ngắn ngang vai thắc mắc.

Ánh mắt Trì Yến dịu dàng, anh cong môi cười nhạt, lúm đồng tiền bên má trái lại xuất hiện.

Nhìn gương mặt hơi đỏ bừng của bạn nữ kia.

“Hai năm trước, nhà tôi có lệnh phá bỏ di dời, may mắn được phân phối mấy căn phòng, trang trí đơn giản qua, bây giờ đang cho thuê hiện, tiền thuê nhà vừa đủ dùng.”

Tuy rằng Trì Yến con một trong nhà, bên dưới còn có một em gái, có điều bây giờ em gái vẫn còn đi học, cô em này cũng giống Trì Yến, không có sở thích tiêu tiền, khi lên đại học đã đi ra ngoài làm thêm.

Ngoài trừ chi tiêu sinh hoạt hàng ngày, tiền thuê nhà Trì Yến vẫn gửi cho em gái một ít, nhưng những khoản đó em nó đều không dùng, mà để tiết kiệm.

Trì Yến còn từng trêu em gái là, tiết kiệm làm gì, không đủ dùng thì xin anh trai là được.

Cô nàng đáp lại hừ một tiếng, nói tiết kiệm dần từ bây giờ, cố gắng có kinh tế dư giả, làm em có thể đứng càng thẳng lưng.

Trì Yến cũng không biết tại sao em gái lại có ý nghĩ như vậy, nhưng nếu là anh trai, điều nên làm anh đều sẽ làm.

Ba của Trì Yến thợ sửa ống nước, có mở một cửa tiệm nhỏ, mẹ anh ở trong tiệm trông coi, ba đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày của cả nhà bốn người cũng coi như hạnh phúc.

Khi chưa ra trường, Trì Yến còn cảm thấy tìm người nói chuyện yêu đương có chút phí thời gian, sau này tốt nghiệp rồi, không phải anh chưa gặp người tốt, chỉ là đều cảm thấy không quá phù hợp.

Cho nên Trì Yến vẫn luôn độc thân, làm livestream trên mạng, dần dần cũng tích lũy không ít fans, có thời gian thì đi ra ngoài du lịch một mình, cũng sẽ gặp mặt với các streamer khác, tăng thêm bạn bè một chút.

Cũng có bạn học thắc mắc, chuyện phá bỏ di dời không có gì phải giấu, có người hỏi Trì Yến thuận miệng trả lời vài câu.

“Không nghĩ đến Trì Yến cậu lại trở thành người giàu bất động sản, rất tốt nha, nếu một ngày nào đó, tôi thất nghiệp, có thể đi chỗ cậu ké chút cơm nhà không?” Một bạn nam đang đi làm ở công ty nổi tiếng, quay đầu nhướng mày cười nói.

Nhìn vẻ mặt đối phương, Trì Yến đã biết bạn học này đang nói đùa, hơn nữa mắt Trì Yến rất tinh, mỗi cái đồng hồ trên cổ tay bạn học kia thôi, lấy ra bán cũng đủ ăn mấy năm, nếu không dùng phung phí hoặc mua đồ đắt tiền.

“Ok, khi nào cũng được.” Lúm đồng tiền nho nhỏ mê người lại lần nữa xuất hiện trên mặt Trì Yến.

Đối xử với các bạn học, ai cũng giống nhau, dịu dàng và ấm áp.

Đối với bạn trai cũ anh cũng vậy.

Quá khứ đã qua đi, thời gian cũng đủ cọ rửa tất cả.

Nếu thời gian không phải ba năm, mà là ba ngày, gặp được Phong Mân, có lẽ Trì Yến sẽ đi đến, hung hăng đấm một quyền lên bản mặt đẹp trai của hắn.

Còn bây giờ?

Tất nhiên sẽ không.

Đánh Phong Mân, hắn ta đau hay không anh đéo quan tâm, anh chỉ sợ tay mình bị đau.

Trì Yến thể hiện quá mức tự nhiên, tự nhiên đến mức làm Phong Mân có cảm thấy, hình như ba năm trước đây, hắn và Trì Yến chưa từng hẹn hò, những ảnh chụp bị hắn giấu trong điện thoại cũng chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng sao có thể, mấy năm nay nếu không phải bởi vì Trì Yến, hắn đã chịu không nổi.

Nhìn Trì Yến vui vẻ, trong một đoạn thời gian, những nụ cười xinh đẹp đó đã từng là của riêng hắn, chỉ là của một mình hắn.

Phong Mân cảm thấy ngón tay phải bỗng nhiên run rẩy không thể khống chế, hắn đột ngột đứng lên từ trên ghế.

Động tác quá lớn, suýt thì làm đổ cả ghế phía sau, các bạn học ngồi bên cạnh, tửu lượng giống nhau, đã sớm uống say đến choáng váng, thấy Phong Mân đứng lên, nhưng không chú ý đến, ban nãy sắc mặt Phong Mân đột nhiên trầm xuống, đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Bạn học đã say mèm lên tiếng hỏi: “A, làm sao vậy? Phong Mân, cậu phải đi rồi à?"

Nhìn động tác Phong Mân, giống như có việc gấp.

Câu này vừa ra, thành công hấp dẫn ánh mắt của các bạn học khác, Trì Yến cũng nhìn qua chỗ Phong Mân.

Vẫn là nụ cười dịu dàng không thay đổi, trong khoảnh khắc, Phong Mân muốn chạy đến, che miệng Trì Yến lại, làm anh không cần cười nữa.

Trì Yến muốn làm gì cũng được, dù đâm hay đá hắn đều được.

Nhưng không cần nụ cười ấm áp này.

Nó chỉ làm Phong Mân cảm thấy, hắn ở trong lòng Trì Yến đã hoàn toàn bị hủy diệt, không có vị trí tồn tại.

“Tôi đi vệ sinh." Dưới ánh mắt chăm chú và thắc mắc của đám đông, Phong Mân lạnh nhạt nhỏ giọng giải thích, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bước nhanh về phía phòng vệ sinh, đẩy cửa vào, bên trong có buồng riêng, Phong Mân đi đến tận cái cuối cùng bên trong, chân dài bước vào.

Sau khi cánh cửa khép lại, sắc mặt Phong Mân thay đổi rất lớn, bình tĩnh và lạnh lùng ban nãy biến mất trong nháy mắt, hai mày nhíu chặt, khớp hàm cắn đến gắt gao, mơ hồ có thể thấy cơ mặt đang rung động.

Bàn tay nắm lấy cánh cửa, xương ngón tay dùng sức cuộn lại, gân xanh xuất hiện trên mu bàn tay, mạch máu màu xanh lơ trên trán cũng nổi lên.