Chương 5: Biếи ŧɦái(2)

Đôi mắt nhìn thoáng qua chỗ Phong Mân, người nọ biểu tình cứng lại, hắn lập tức nháy mắt ra dấu với bạn thân, đối phương cũng nhìn qua, thấy được Phong Mân đang rửa sạch máu trên tay.

Máu tươi màu đỏ, cùng với ý cười như có như không trên khóe môi Phong Mân, hắn nhìn chằm chằm hai người, trong lòng trực tiếp lạnh run.

Hai người tăng tốc độ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Đi ra WC, hai người bước giữa hành lang, sắc mặt một trong hai người rất kinh ngạc, hắn đang nhìn Phong Mân rửa tay, sau đó lại nâng mắt nhìn về phía gương, trùng hợp Phong Mân trong gương cũng đối mắt nhìn hắn.

Đó là một loại ánh mắt điên cuồng và hưng phấn như dã thú, ý đồ tùy thời muốn phá hư xé rách gì đó, hắn mỉm cười, nụ cười không cho người chút thân thiện nào, chỉ làm hai chân người ta phát run, muốn cất bước chạy trốn ngay lập tức.

“... Tên đó là biếи ŧɦái sao?” Người nọ lén lút lẩm bẩm một câu.

Bị người khác đội cho danh hiệu biếи ŧɦái, nếu người này làm trò, nói trước mặt Phong Mân, hắn cũng sẽ không tức giận.

Có khi còn sẽ thừa nhận “Đúng vậy, tôi chính là biếи ŧɦái."

Nếu hắn không phải biếи ŧɦái, cũng sẽ không ra nước ngoài hơn ba năm.

Ngày gửi tin nhắn chia tay đó, Trì Yến sẽ không biết, khi gõ năm chữ kia trên điện thoại, đôi tay Phong Mân dính đầy máu tươi, chỗ nào dưới chân hắn cũng là đồ vật bị hắn đập nát.

Nguyên một bộ ly gốm sứ, là Phong Mân đặc biệt mang từ nơi khác lại đây, hắn nghe qua Trì Yến thuận miệng nhắc đến, anh nói muốn mua bộ trà cụ, khi nhàn rỗi không có việc gì, có thể ở trong nhà pha trà uống.

Mỗi chuyện người yêu nói qua, cho dù đó chỉ vui đùa, Phong Mân đều ghi tạc trong lòng.

Trà cụ đưa lại đây, cùng lúc đó bệnh của Phong Mân lại lần nữa tái phát.

Lần phát bệnh này so với những lần trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, trong nhà mời đến bốn người vệ sĩ, mới miễn cưỡng khống chế được Phong Mân.

Đôi tay dính đầy chất lỏng màu đỏ, máu của Phong Mân nhuộm đỏ cả màn hình điện thoại, trên ngón tay là dòng máu sền sệt, Phong Mân lau rất nhiều lần, cuối cùng mới miễn cưỡng lau khô vết máu trên bàn tay.

Mà năm chữ ‘chúng ta chia tay đi" nhìn đơn giản kia, mỗi lần Phong Mân gõ một chữ, ngực lại đau thêm một chút.

Cuối cùng gõ xong, Phong Mân nắm tay, đập lên bàn trà pha lê một tiếng *đông*, sau đó ấn xuống gửi tin nhắn, nửa giây sau, Phong Mân giơ cánh tay lên, hung hăng ném điện thoại xuống đất.

Điện thoại rơi xuống, nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Sau khi trở về, ký ức trước kia, chỉ cần Phong Mân nhớ đến, hoặc là không nhớ, nó cũng có thể tự mình nhảy ra, Phong Mân nâng mắt nhìn về phía chính mình trong gương pha lê.

Người bên trong kia không biết khi nào nở nụ cười, khóe miệng nâng lên, nụ cười càng nguy hiểm và tàn nhẫn.

Hắn như vậy, nếu Trì Yến nhìn thấy được, nhất định sẽ bị dọa đi?

Lúm đồng tiền nho nhỏ bên trái trên mặt Trì Yến, chắc chắn sẽ bị dọa biến mất.

Bàn tay Phong Mân che miệng, nhưng lại không che đôi mắt, ánh mắt vẫn như cũ, cố chấp và tàn nhẫn.

Phong Mân nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra, Phong Mân buông tay ra.

Lúc này, ánh mắt hắn bình tĩnh, nụ cười trên khóe cũng thu trở về.

Phong Mân khom lưng, chụm tay lại hứng chút nước rửa mặt.

Một sợi tóc rơi xuống trên trán, bị nước làm ướt.

Phong Mân không xử lý, cứ để nó dừng ở đôi mắt bên phải.

Rút ra tờ giấy, lau sạch vết máu trên ngón tay, lại ấn một chút, máu dừng chảy, Phong Mân đi ra nhà vệ sinh, trở về phòng ban nãy.

Rời đi có vài phút, chờ Phong Mân đẩy cửa ra, nháy mắt, con người dừng ở chỗ Trì Yến.

Bên cạnh Trì Yến đã đổi người, một bạn học uống say đến ngồi cũng không xong, cánh tay phải ôm lấy bờ vai Trì Yến mới có thể ổn định cơ thể, mơ hồ cùng Trì Yến không có khoảng cách.

Phong Mân híp mắt nhìn chằm chằm cánh tay kia vài giây.

Sẽ thế nào nếu hắn trực tiếp đi đến, bẻ gãy cánh tay kia, có lẽ bạn nam sẽ kêu thật thảm thiết.

Phong Mân đứng ở cửa một lúc lâu, nhanh chóng bước chân vào trong phòng.

Chỉ rời đi một lúc, mọi người giống như cố ý thừa dịp Phong Mân không ở, đều uống lên rất nhiều rượu, nửa cái bàn, ánh mắt tỉnh táo không có đến hai người.

Bao gồm cả Trì Yến, vẻ mặt cũng mơ hồ có chút men say.

Ánh mắt nhìn bạn học hơi mê ly, giọng nói cũng không mát lạnh giống như lúc trước, mà là mang theo chút gì đó dính dính.

Trước kia Phong Mân đã gặp qua bộ dáng Trì Yến say, dưới tình trạng say rượu, Trì Yến không quá giống bình thường.

Ngày thường dịu dàng ấm áp, sau khi say rượu Trì Yến sẽ dính người một chút, còn làm nũng.

Giống như động vật nhỏ vậy, chui vào trong l*иg ngực của ngươi.

Phong Mân đi qua phía sau Trì Yến còn có bạn học nam đang ôm vai anh, tròng mắt hắn hơi hơi căng thẳng, chăm chú nhìn cổ bạn học.

Cổ yếu ớt như vậy, chỉ cần Phong Mân muốn, hắn có thể bẻ gãy ngay lập tức.

Ngón tay Phong Mân khẽ nhúc nhích, thậm chí lặng yên không một tiếng động nâng tay lên.

Nhưng khi ánh mắt tối tăm nhìn đến bên cạnh, Phong Mân buông tay xuống.

Không thể để Trì Yến biết hắn là cuồng bạo lực, là một tên biếи ŧɦái.

Sẽ làm Trì Yến sợ.

Hắn thích nhất Trì Yến mỉm cười.

Vì để Trì Yến cười, hắn có thể nhịn, cần thiết nhịn.

Bạn học nam đang ôm lấy Trì Yến, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút không thích hợp, thậm chí có một lần, cổ hắn theo bản năng rụt rụt, phảng phất như có đồ vật gì đó rất khủng bố làm người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm cổ của hắn, tùy thời muốn xông ra cắn đứt cổ mình.