Chương 7: Sương sớm tình duyên(1)

Cơn sóng lớn vừa nhấc lên không bao lâu, dưới tác dụng của cồn, rất nhanh biến thành một ngọn lửa.

Ngọn lửa này đốt từ trong thân thể Trì Yến ra bên ngoài.

Lấy tốc độ làm Trì Yến kinh ngạc, thiêu đến đầu ngón tay Trì Yến.

Đầu ngón tay giống như bị điện giật, cảm giác tê tê dại dại.

Loại cảm giác này quá quen thuộc.

Ba năm trước, cái cảm giác này như bóng với hình.

Con ngươi Trì Yến che giấu không được kinh ngạc.

Giống như bị chuyện ngoài ý muốn này làm phát ngơ ngẩn.

Thì ra chính anh cũng không biết, tuy rằng trong lòng đã không có Phong Mân, không hề yêu tên đàn ông tồi này.

Thân thể của anh, những ký tứ thuộc về cơ thể, trước sau chưa từng biến mất.

Thậm chí Trì Yến còn bắt đầu tự hỏi, những người anh quen biết, có một số người sở hữu ngoại hình xuất sắc, điều kiện ưu tú, ban đầu mọi người nói chuyện đều có vẻ hợp nhau.

Nhưng khi thân thiết hơn, Trì Yến luôn có thể tìm thấy khuyết điểm trên người những người đó.

Hôm nay ba năm sau, anh tham gia bạn học tụ hội, lại lần nữa gặp được người bạn trai đầu tiên, tiếp xúc cơ thể với nhau.

Cho dù chỉ là chạm nhẹ, trong lòng Trì Yến đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.

Anh giống như luôn vô tình so sánh những người theo đuổi mình với Phong Mân.

Khi chưa cùng Phong Mân chia tay, không cần so sánh cũng biết ai hơn.

Nhưng lần này, Trì Yến cảm thấy không thích hợp.

Trì Yến làm người có một điểm mấu chốt của riêng anh, cho dù là ai, chỉ cần vượt qua điểm này, anh sẽ không cho đối phương bất cứ cơ hội nào có thể đến gần anh.

Trong ba năm này, người theo đuổi Trì Yến rất nhiều, nhưng từ trước đến sau anh đều tự cấp tự túc.

Trì Yến ở trên mạng kết bạn với một ít bé bot, những người kia đều cảm thấy, ngoại hình Trì Yến tốt như vậy, chỉ cần anh nói một câu, có rất nhiều người tre già măng mọc.

Nhưng Trì Yến không dao động, vẫn duy trì sinh hoạt tự cấp tự túc, thậm chí được gọi là cấm dục.

Trì Yến cũng tự cho rằng nhu cầu của chính mình không cao.

Thì ra nguyên nhân là vậy.

Không phải anh không có nhu cầu, mà là yêu cầu về đối tượng, bị thằng bạn trai tồi nào đó làm cho anh trở nên khắt khe hơn.

Trì Yến đứng vững thân mình, đẩy Phong Mân đang đỡ mình ra.

Thoáng nâng mắt, ánh mắt hắn ta hình như hơi thay đổi, không biết có phải Trì Yến ảo giác hay không, anh giống như thấy Phong Mân có chút thất vọng.

Thất vọng?

Trai hãm như thế nào sẽ thất vọng, lúc trước khi vứt bỏ anh, còn rất sạch sẽ dứt khoát.

Đôi mắt chỉ dừng lại hai giây ở trên gương mặt đẹp trai của Phong Mân, Trì Yến rũ mắt, ngón áp út tay trái hắn ta lắc lư, không có dấu vết đeo nhẫn cưới.

Có lẽ bị hắn tháo ra?

Khóe miệng Trì Yến hơi cong lên, đôi mắt tràn đầy ý cười một lần nữa nhìn về phía Phong Mân.

“Cảm ơn!” Trì Yến cảm ơn Phong Mân vừa mới giúp anh một phen, nếu không phải hắn kịp thời đỡ, có lẽ đầu anh đã sưng một cục rồi.

Đôi môi Phong Mân khẽ nhúc nhích, sau đó cất giọng khàn khàn: "Không cần.”

“Tôi gọi taxi trở về, anh chắc là tự lái xe đến, thế thì không phải một đường.” Trì Yến nói nhiều như vậy, dưới chân lại không có động tác, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Phong Mân, giống như đang chờ đợi cái gì.

Phong Mân đi đến gần Trì Yến một chút, bàn tay ở bên người gắt gao nắm chặt, nhưng sau đó lại nhanh chóng buông ra.

“Trì Yến, anh…” Ngay khi Phong Mân mở miệng muốn nói cái gì, lời đang nói lập tức bị Trì Yến đánh gãy.

“Phong Mân anh đã kết hôn chưa?” Trì Yến phun ra một câu, là vấn đề mà Phong Mân cũng chưa từng nghĩ đến.

“Không có.” Ánh mắt Phong Mân hơi tối, hắn có một đôi mắt thâm thúy rất mê người.

Khi một đôi mắt như vậy chăm chú nhìn ngươi, sẽ cho ngươi ảo giác, chính mình bị nhìn chăm chú là người hắn yêu nhất.

Đúng vậy, là người yêu hắn, bạn trai cũ đã từng bị vứt bỏ.

“Vậy có bạn trai hoặc bạn gái chưa?” Trì Yến lại tiếp tục vấn đề giống như vậy.

Từ trong mắt đầy ý cười của Trì Yến, Phong Mân thấy rất rõ ràng, không có thích, hắn không biết vì sao Trì Yến lại hỏi những cái này, nhưng nếu Trì Yến đã hỏi, hắn đều sẽ trả lời.

“Còn tình nhân?” Trì Yến hơi nhướng mày.

Phong Mân lắc đầu.

“Anh dừng xe ở đâu?”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Phong Mân suýt nữa không theo kịp.

Hắn nhìn về phía bên trái đường phố, tỏ vẻ dừng ở bên đường.

Khóe môi hai bên Trì Yến cùng nhau cong lên, không cần cố ý đi tìm, nâng mắt lên nhìn một chút là có thể tìm được vài cái khách sạn.

Ngọn lửa trong thân thể vẫn còn đang cháy, đốt đến yết hầu Trì Yến cảm thấy hơi khát.

Vừa nãy bạn họ tụ hội, cả bia và rượu trắng anh đều uống lên không ít.

Tất nhiên anh cũng biết, khát này không phải giống khát kia.

Mấy năm nay tuy rằng Trì Yến không quen người mới, nhưng cũng không đồng nghĩa, anh không có nhu cầu giải tỏa.

Đêm nay uống quá nhiều rượu, xem như là lần Trì Yến uống nhiều nhất trong mấy năm nay.

Đột nhiên cơ thể anh sinh ra du͙© vọиɠ.

Loại khát khao này làm Trì Yến muốn tìm một người.

Nhưng tùy tiện tìm người bên ngoài, không hiểu tận gốc rễ, Trì Yến sợ nhiễm bệnh.

Lần đầu khai trai, nếu không phải dạng gì tốt đẹp, vậy anh chỉ có thể ngồi khóc.

Trùng hợp, thời điểm anh có nhu cầu, bên cạnh vừa vặn có một người đàn ông cực phẩm.

Anh chỉ là muốn thân thể đối phương, cơ thể bọn họ phi thường phù hợp, điểm này Trì Yến chưa bao giờ phủ nhận.

Làm một pháo với bạn trai cũ nhiều năm không gặp, trong nháy mắt một lúc nào đó, đáy lòng Trì Yến xuất hiện ý nghĩ như vậy.