chương 4

Nguyên bản Ngu Chi Đào cho rằng sau khi " vận động", bản thân có thể ngủ đến hừng đông.

Nhưng lúc nàng tỉnh dậy thấy mình ở trong hoa viên, dụi mắt vài cái, mới ý thức được chính mình đang ở trong mơ.

“Thanh minh mộng sao?” Ngu Chi Đào có chút kinh ngạc.

Thanh minh trong mộng, ở trong giấc mơ mà có thể duy trì ý thức, chi phối được hành vi của chính mình.

Nhưng lúc nàng còn chưa biết mình đang trong tình huống gì, đột nhiên có một thanh âm hét lớn ở bên tai nàng.

“Người từ ngoài đến! Rời khỏi nơi này!”

Ngu Chi Đào hoảng sợ, quay đầu nhìn người phát ra cảnh báo, liền thấy cách đó không xa, có một cái tiểu cô nương mười tuổi đang cầm cung.

Tiểu cô nương dáng người thon dài, mặc trên người trang phục chiến đấu, trên mặt còn mang bộ phụ trợ mắt kính công nghệ cao, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

“Người từ ngoài đến, rời khỏi nơi này! Đừng để ta nói lần thứ hai.” Tiểu cô nương lại đề cao thanh âm.

Ngu Chi Đào không hiểu gì.

Nàng không biết mình vào bằng cách nào, đương nhiên cũng không biết làm sao để rời đi. Nhưng bất quá đây là một giấc mộng, xác thực cũng không cần logic.

Đối mặt với tiểu cô nương hùng hổ doạ người, vốn định tiến lên cùng nàng nói chút đạo lý, nhưng tiểu cô nương thấy nàng không có phản ứng, đã bắt đầu kéo cung.

“Hưu ——” một mũi tên mang theo điện quang bắn đến trước mặt nàng, nửa cây mũi tên đã cắm xuống vũng bùn.

Ngu Chi Đào giật mình.

May mà, mũi tên không có bắn trúng nàng bằng không hiện tại nàng đã chết! Ngu Chi Đào rốt cuộc đã biết, tiểu cô nương này không cùng nàng nói giỡn.

Nàng một bên luống cuống tay chân hô: “Từ từ, ta căn bản không biết nên như thế nào đi……”

Nhưng tiểu cô nương tựa hồ không muốn nghe nàng nói chuyện.

Lại một lần nữa cài tên kéo cung, bắt đầu nhắm.

Ngu Chi Đào chỉ có thể dừng lại suy nghĩ vô nghĩa, hoảng loạn chạy về phía trước.

Nhưng nàng tựa hồ chọn sai phương hướng.

Ở trong mơ, hết thảy cảnh sắc đều giống như bị che một lớp kính mờ, nhìn không rõ. Ngu Chi Đào cảm giác chính mình chạy đã lâu, nhưng tựa hồ chỉ như đi loanh quanh tại chỗ.

Vũ tiễn vẫn luôn theo sát nàng, mũi tên bay qua làn váy nàng, vẽ ra một vét nứt lớn trên bức tường, làm nàng một thân mồ hôi lạnh.

Ngay ở lúc nàng cho rằng mình sẽ chết không thể nghi ngờ gì nữa, một đôi tay nhỏ từ góc vươn ra, đem nàng kéo vào một phòng.

Vách tường ngăn vũ tiễn ở bên ngoài.

Tạm thời an toàn, Ngu Chi Đào từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sống sót sau tai nạn khiến cả người nàng đều xụi lơ trên mặt đất, vô pháp cử động.

Thật vất vả lắm mới khôi phục lại, nàng không khống chế được đôi tay còn đang run rẩy, tính quay đầu lại để cảm tạ ân nhân cứu mạng .

Nhưng sau khi thấy được diện mạo đối phơng, nàng lại trực tiếp sửng sốt.

“A Cửu…… Không đúng, tiểu A Cửu?!”

Đứng ở trước mặt nàng, là một tiểu hài tử bảy tám tuổi.

Tiểu hài tử ăn mặc hoa lệ như công chúa, dung mạo chính là A cửu hồi nhỏ. Nhưng khí chất lại bất đồng, lúc này trên mặt tieur A Cửu tràn đầy vẻ non nớt, nhìn thập phần ngoan ngoãn đáng yêu.

Nghe xong lời nàng nói, nữ hài lắc đầu.

“Tỷ tỷ nhận sai người, ta không phải A Cửu.”

“Vậy ngươi là ai?” Ngu Chi Đào hỏi.

Tiểu nữ hài trả lời: “Ta là Tiểu Ngũ nha.”

“Tiểu Ngũ……” Ngu Chi Đào có chút nghi hoặc mà niệm tên này.

Nhưng hiện tại việc này không quan trọng.

Chạy lâu như vậy, Ngu Chi Đào cảm giác ngực mình có chút đau, thế mà nàng vẫn chưa tỉnh lại được.

“Nơi này là nơi nào?” Nàng chỉ có thể cố gắng làm rõ thời điểm, hoàn cảnh hiện tại.

Tiểu Ngũ ngửa đầu xem nàng: “Nơi này là cung điện, tỷ tỷ không biết sao? Vậy tỷ làm cách nào mà xuất hiện ở đây?”

Ngu Chi Đào mờ mịt lắc đầu: “Ta cũng không biết.”

Nàng giải thích: “Ta tỉnh lại liền đã ở chỗ này, người kia liền không phân đen trắng, đã bắt đầu công kích ta!”

Tiểu Ngũ nhìn thoáng qua bên ngoài, hạ giọng nói: “Nàng là ác ma của cung điện!”

“Ác ma?” Ngu Chi Đào lặp lại cái từ này.

Xem ra giấc mơ này, còn mang theo yếu tố huyền huyễn.

Tiểu Ngũ thu hồi ánh mắt, lo lắng mà nhìn nàng: “Tỷ tỷ, ngươi bị thương sao?”

Ngu Chi Đào lắc đầu.

Tuy rằng bị đuổi theo thật lâu, nhưng ác ma kia tiễn pháp tựa hồ vô cùng kém, chỉ đáng sợ chứ không có nguy hiểm, nàng cũng không có chịu thương tổn.

Tiểu ngũ nhìn góc váy nàng, nói: “Ta mang tỷ đi đổi kiện quần áo.”

Ngu Chi Đào gật gật đầu, đứng lên đi theo sau Tiểu Ngũ.

Lúc này nàng mới phát hiện, hai người đang ở lâu đài tinh xảo vô cùng, xác thực giống với từ " cung điện" phát ra từ miệng Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ đối với nơi này phi thường quen thuộc, không bao lâu sau liền đem nàng đến một gian phòng đầy bộ đồ mới.

Ngu Chi Đào từng xuyên qua một lần, bị tủ quần áo quý tộc của nguyên chủ làm cho kinh ngạc, nhưng lúc thấy căn phòng này, nàng mới biết được, tủ quần áo quý tộc của nguyên chủ so với phòng này, quả thực là một trời một vực.

Tiểu Ngũ đề cử cho nàng một cái váy dài chấm đất, Ngu Chi Đào do dự một chút, khéo léo từ chối.

Nàng mới bị đối phương truy đuổi trong lòng còn sợ hãi, vì thế hỏi: “Có quần áo đơn giản một chút hay không, thuận tiện chạy nhảy.”

Tiểu Ngũ nhìn ra ý nghĩ của nàng.

Nữ hài cười an ủi nàng: “Tỷ không cần lo lắng, ác ma vô pháp tiến vào cung điện, chỉ cần tỷ không rời khỏi nơi này, nàng không có biện pháp thương tổn tỷ.”

Tuy rằng là bản thu nhỏ lại, nhưng gương mặt A Cửu mị lực một chút đều không suy giảm. Thời điểm tiểu nữ hài híp mắt cười, đáng yêu đến Ngu Chi Đào cơ hồ quên đi phiền não.

Nàng thử sờ sờ đầu Tiểu ngũ: “Cảm ơn.”

Cùng A Cửu lãnh ngạnh có chút bất đồng, Tiểu Ngũ nghe được lời này, cư nhiên chủ động dịch đầu, hướng lòng bàn tay cọ cọ nàng, nghiêm túc nói: “Không cần cảm tạ, ta vĩnh viễn vì tỷ tỷ cống hiến sức lực.”

Bị đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chăm chú, Ngu Chi Đào bỏi vì hành động ngốc manh này mà suýt chút nữa quên đi hô hấp.

“Còn tưởng rằng là một ác mộng, kết quả là ta cư nhiên gặp được tiểu A Cửu đáng yêu, ô ô, lời lớn!” Ngu Chi Đào nội tâm điên cuồng gào thét, “tiểu nữ hài đáng yêu như vậy, tương lai sao lại trưởng thành thành bộ dáng thanh lãnh !”

Nếu không phải còn một tia lý trí, nàng quả thực muốn trực tiếp đem tiểu Ngũ vừa ngọt vừa mềm bắt đi, giấu ở trong phòng mỗi ngày ôm ấp, hôn hít nàng, nâng lên cao!

An ủi xong, tiểu Ngũ một lần nữa vì nàng tìm một bộ quần trang(trang phục có quần) để cho dễ bề hành động .

Ngu Chi Đào đổi quần áo, Tiểu Ngũ liền mời nàng cùng đi gặp mẫu thân mình.

Nghĩ mẫu thân Tiểu Ngũ chính là chủ nhân lâu đài, Ngu Chi Đào gật đầu đồng ý.

Trên đường, nàng dò hỏi: “Tiểu Ngũ, ngươi nói cái ‘ ác ma ’ kia.... Nàng vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài?”

Nghe được lời này, Tiểu Ngũ dừng lại bước chân, quay đầu lại nghiêm túc mà gật gật đầu.

“Nàng vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, tùy thời đều có khả năng xuất hiện, thương tổn người rời khỏi cung điện. Cho nên, ta cùng mẫu thân vẫn luôn ở bị nhốt ở cung điện, chỗ nào đều không thể đi.”

Ngu Chi Đào vội vàng vỗ bả vai nàng an ủi: “Không có việc gì, đừng lo lắng…… chắc chắn có cách giải quyết.”

Nàng biết câu an ủi này có chút rỗng tuếch, không nghĩ tới Tiểu Ngũ nghe được lúc sau, cư nhiên nói: “Ta biết cách đối phó với ác ma như thế nào.”

Ngu Chi Đào sửng sốt, nàng lại nói tiếp: “Phụ thân ở thư phòng lưu lại một cái chủy thủ, chỉ cần đem chủy thủ cắm vào trái tim ác ma, ác ma liền sẽ biến mất.”

Ngu Chi Đào lấy lại tinh thần: “Các ngươi đã thử qua sao?”

Tiểu Ngũ cúi đầu, lắc lắc.

Nàng thanh âm nhẹ nhàng, cả người có vẻ phi thường uể oải: “Ta cùng mẫu thân không thể rời khỏi cung điện, cho nên vô pháp tiêu diệt nàng.”

Ngu Chi Đào vốn chính là một người có tinh thần trượng nghĩa, nhìn thấy biểu tình Tiểu ngũ, trực tiếp nói: “Ta có thể rời đi cung điện a! Ta có thể làm cái gì sao?”

Tiểu Ngũ ngơ ngác ngẩng đầu.

Nàng khóe mắt đỏ lên: “Tỷ có thể trợ giúp chúng ta sao?”

Ngu Chi Đào vỗ vỗ bộ ngực gật đầu.

Tiểu Ngũ vui vẻ đến nhảy dựng lên, nhào vào trong l*иg ngực Ngu Chi Đào.

Nàng ôm cổ Ngu Chi Đào: “Thật tốt quá! Tỷ tỷ nhất định là thiên sứ tới cứu vớt ta cùng mụ mụ!”

Mơ ước hồi lâu, rốt cuộc ôm được tiểu Ngũ, Ngu Chi Đào hưng phấn làm hai má đỏ lên.

Sau khi biểu đạt sự vui sướиɠ, Tiểu ngũ từ trong l*иg ngực nàng thối lui, lôi kéo cánh tay của nàng: “Chúng ta hiện tại liền đi tìm mụ mụ, mụ mụ biết cách đối phó ác ma!”

Ngu Chi Đào gật đầu.

Hai người trực tiếp chạy trên trên hành lang cung điện.

Không biết chạy bao lâu, hai người ngừng lại ở trước cửa đại môn màu trắng nạm vàng.

Tiểu Ngũ buông tay nàng ra, tiến lên gõ cửa, xong liền đẩy cửa đại môn.

Ngu Chi Đào đi phía sau theo nàng.

Đây là một gian phòng ngủ, một vị phụ nhân ngồi ở mép giường, hướng tới Tiểu Ngũ vẫy vẫy tay.

Tiểu Ngũ cười chạy chậm đi qua, ghé vào bên tai phụ nhân nói chuyện.

Phụ nhân trên đầu mang nón vũ hội, vành nón rũ xuống màng đen, che đậy dung nhan nàng. Mặc dù không thấy rõ, Ngu Chi Đào cũng khẳng định, đối phương nhất định là dung nhan kinh người.

Một lát sau, nàng nghe được mỹ phụ nhân mở miệng.

“Vị tiểu thư này, ta nghe tiểu Ngũ nói, ngươi nguyện ý trợ giúp chúng ta, tiêu diệt cái ác ma kia?”

Ngu Chi Đào gật đầu: “Đúng vậy, phu nhân.”

Nơi này đối với nàng mà nói là một giấc mộng, mặc kệ phát sinh cái gì, đều sẽ không trở thành sự thật. Nếu là giả dối, nàng nguyện ý ở trong này, tận lực thỏa mãn nguyện vọng tiểu Ngũ, làm cái tiểu nữ hài đáng yêu này cười nhiều hơn.

Mỹ phụ nhân đứng lên, khom lưng nói lời cảm tạ.

Nàng nói:"Cảm tạ ngươi."

“Chủy thủ ở trong thư phòng, ta lại dạy ngươi một câu thần chú. Thần chú có thể vây khốn ác ma kia mười giây, nhân lúc này, đem chủy thủ cắm vào trái tim ác ma, nó sẽ chết.

“Nếu có thể thành công, ta cùng Tiểu Ngũ đem cả đời ghi nhớ ân đức ngài.”

Ngu Chi Đào ngượng ngùng xua tay: “Không cần khách khí như vậy, tiểu Ngũ cũng đã cứu ta một lần, đó điều là ta nên làm.”

Mỹ phụ nhân cười cười.

Nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: " trời bây giờ đã tối, ngươi ở lâu đài một đêm, hừng đông liền có thể đi ra ngoài tìm ác ma.”

Ngu Chi Đào có chút kỳ quái: “Vì cái gì phải qua một đêm? Ta sớm một chút đi ra ngoài tiêu diệt ác ma không tốt sao?”

Vừa dứt lời, nàng phát hiện bốn phía ánh sáng bỗng dưng biến mất.

Ban đêm buông xuống.

Nơi xa đột nhiên vang lên từng trận dã thú gào rú, ngay sau đó, xuyên thấu qua cửa sổ lâu đài, Ngu Chi Đào nhìn một đoàn động vật màu đen hướng tới lâu đài mà đến.

Mỹ phụ nhân thở dài: “Ngươi thấy được đấy, ban đêm cung điện bị dã thú tập kích, không thể đi ra ngoài.”

Sóng dã thú này thật sự quá lớn, cho dù cách cửa sổ, cũng làm Ngu Chi Đào rùng mình một cái.

Trong đàn thú, một con cốt long thấy được trong phòng ba người. Nó thoát ly đại bộ đội, bay thẳng đến chỗ cửa sổ đánh tới.

“Phanh!”Một tiếng va chạm thật mạnh, lúc sau nó bị lâu đài kiên cố làm văng ra.

Nhưng cốt long cũng không từ bỏ!

Nó bắt đầu dương cánh công kích tới cửa sổ này.

“Không phải sợ.” Tiểu Ngũ một lần nữa trở lại bên người Ngu Chi Đào, dắt tay nàng, “Ta mang ngươi đi phòng an toàn.”

Ngu Chi Đào phục hồi tinh thần, vội vàng nắm chặt tay nàng.

Nhưng ngay lúc Ngu Chi Đào xoay người về phía trước, nàng đột nhiên nhìn thấy cái cửa sổ luôn bị dực long va chạm, bỗng có một trận điện quang đánh trúng, thẳng tắp từ giữa không trung bay lên.

Tiếp theo, điện quang từng trận hiện lên, liên tục đánh dã thú đang tấn công thành.

Hoa mắt được một thời gian, Ngu Chi Đào mới thấy rõ, kia căn bản không phải điện quang gì, mà là một mũi tên mang theo điện quang.

Vũ tiễn này nàng cũng không xa lạ, buổi chiều nàng bị bắn qua.

Điện quang hiện lên, nháy mắt mấy cái, nơi tầm nhìn xa bị chiếu sáng. Ngu Chi Đào nhìn thấy thiếu nữ ác ma đang đứng ở trên tháp, cầm cung xạ kích.

Nàng tiễn pháp cực chuẩn, mỗi lần kéo cung, đều sẽ có một con dã thú ngã xuống đất.

Ngu Chi Đào sửng sốt: “Nàng……”

Lời còn chưa dứt, toàn bộ thế giới bỗng quay cuồng.

Chờ lần nữa tỉnh lại khi, Ngu Chi Đào phát hiện mình đang ở trên giường lớn.

“Gặp ác mộng sao?”

Ngu Chi Đào ngẩng đầu, thấy mình đang nằm trong lòng ngực A Cửu.

Nàng có chút tiếc nuối, theo bản năng duỗi tay đi niết khuôn mặt A Cửu.

Nhưng trời không chiều lòng người, tay nàng mới vừa vươn đi, đã bị A Cửu chặn lại.

“Đừng nháo.” A Cửu thanh âm lạnh như băng lại vang lên.

Ngu Chi Đào giận dỗi mà nhắm mắt lại, chui vào trong l*иg ngực cô.

“Thật là kỳ quái, mình sao lại làm giống như trong mộng?

“Bất quá có điểm đáng tiếc, chung quy vẫn chưa kịp cứu vớt tiểu Ngũ đáng yêu, đại A Cửu lại ngạnh bang bang, aizzz.”

Ngu Chi Đào nói thầm.

A Cửu gục đầu xuống xem nàng: “Cô nói cái gì?”

Ngu Chi Đào: “Nói mớ.”

Ngay sau đó, A Cửu buông nàng ra, chính mình xuống giường: “Tỉnh lại liền đứng lên đi.”

Cô đi đến mép giường, kéo ra bức màn, làm tia nắng ban mai tràn ngập toàn bộ phòng: “Trời đã sáng.”

Ánh mặt trời chiếu đến, Ngu Chi Đào có chút không mở được mắt, nàng còn muốn ngủ nướng, nhưng trên đệm độ ấm của người kia lưu lại đang chậm rãi biến mất.

Nàng thoáng chốc cũng không có hứng thú ăn vạ, duỗi người, đi theo sau lưng A Cửu, rời khỏi phòng ngủ.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: A Cửu cùng tiểu Ngũ không phải một người, m.n đừng nhầm lẫn nha.