Chương 5

Là nhân vật trung tâm của tiệc chào mừng, Thẩm Thanh Quyết vẫn luôn được mời kính rượu, có một vũ nữ xinh đẹp lơn gan, lúc khiêu vũ dùng dải lụa lướt qua trước mắt Thẩm Thanh Quyết.

Võ Đế trêu chọc: "Thanh Quyết cũng hai ba tuổi rồi, vẫn chưa thành gia lập thất, không biết có bạn tâm giao chưa? Nếu là không có, hay để trẫm lựa người ban hôn cho ngươi?”

Thẩm Thanh Quyết rũ mắt, giọng không lớn không nhỏ: "Bệ hạ, thần thầm thích một người.”

Võ Đế kinh ngạc: "A? Không biết là cô nương nhà nào.”

“Người ta vẫn chưa biết tâm ý của thần.” Nói xong, Thẩm Thanh Quyết nhấp môi, thoạt nhìn tựa hồ rất buồn rầu.

Võ Đế “chậc” một tiếng: "Thẩm ái khanh, ngươi đừng có buồn rầu, trẫm ban hôn cho ngươi, nàng không muốn gả cũng phải gả.”

Tất cả mọi người đều biết Võ Đế nói đùa.

Võ Đế tuy là đế vương, nhưng tính tình ông ôn hoà hiền hậu, tuyệt đối sẽ không cưỡng ép ban hôn con gái nhà khác. Ông nói vậy chẳng qua là để trêu Thẩm Thanh Quyết thôi, các đại thần quan viên, vương hầu huân tước còn lại đều thiện ý cười hùa theo.

Ai ngờ Thẩm Thanh Quyết ngước mắt, hỏi: “Thật sao?”

Võ Đế: “…”

Những người khác: “…”

Đế vương một lời, lời nói gói vàng.

Võ Đế đã nói, thật sự rất khó rút lại.

Mọi người nhìn chăm chú, Võ Đế không muốn mất thể diện, cố chấp gật đầu một cái: "Tất nhiên……Á——”

Mọi người đều nhìn thấy sắc mặt Võ Đế thay đổi, hơi nhăn nhó vặn vẹo, thoạt nhìn rất đau. Hoàng Hậu làm như không có gì, rút tay lại, quan tâm hỏi: “Bệ hạ làm sao vậy?”

Võ Đế đau đến nỗi gương mặt nhăn nhó, nhưng vẫn cố cười nói: “Không, tất nhiên là không được, không thể cưỡng ép dân nữ được. Thẩm ái khanh, ngươi dẫn cô nương đó tới, trẫm ban hôn cho ngươi, ban thưởng hậu hĩnh.”

“Thần tạ Bệ hạ.”

Thẩm Thanh Quyết nói, không rõ buồn vui.

Lúc đầu mọi người vẫn chăm chú nhìn, nhưng nửa đoạn sau, đại thần quan viên đều run người cúi đầu, muốn cười lại không dám cười. Lúc Võ Đế ngại mất thể diện định đồng ý, ở dưới bàn, đế hậu vươn tay âm thầm véo đùi Võ Đế một cái. Lúc này, vẫn nên làm bộ không nhìn thấy gì, để tránh Võ Đế giận cá chém thớt trút giận lên bọn họ.

Tề Nam Ca nghe Thẩm Thanh Quyết nói thích một người, chuyên chú lắng nghe, vừa nghe vừa nghĩ, Thẩm Thanh Quyết có người thích lúc nào cậu cũng không biết, cũng không nhận ra. Thẩm Thanh Quyết vào cung làm thư đồng cho cậu từ nhỏ, Thẩm Thanh Quyết luôn trầm mặc đi theo sau Tề Nam Ca. Sau này, đến lúc vượt qua bài kiểm tra của thái phó mới coi như là hoàn thành việc học, không ở trong cung đọc sách nữa. Nhưng Tề Nam Ca vẫn hãy rủ Thẩm Thanh Quyết đi chơi, nào là hội đèn l*иg, hội chợ,...Sau đó cùng nhau tới biên quan.

Cậu ngẫm nghĩ, Thẩm Thanh Quyết còn muốn phụ hoàng ban hôn, xem ra thật sự thích người kia.

Không biết vì sao, cậu vừa nghĩ vậy, cảm giác buồn nôn lại bắt đầu quay lại.

Tề Nam Ca: “Ọe——”

Cậu vội tay lấy khăn che miệng , nôn khan. Một ngày nay cậu không ăn đồ linh tinh gì, vừa rồi cũng không ăn uống, nôn không ra cái gì, nhưng sắc mặt nháy mắt trắng bệt.

Tề Nam Ca là tiểu hoàng tử được Võ Đế yêu thương nhất, nhất cử nhất động đều được mọi người chú ý, Võ Đế tự nhiên cũng chú ý tới.

“Nam Nhi sao vậy, mau truyền thái y.”

Tề Nam Ca vốn định nói với Võ Đế không có việc gì, nhưng dạ dày thực sự rất khó chịu, muốn nói cũng không nói nổi.

“Bệ hạ, thần đưa nhị hoàng tử về.” Thẩm Thanh Quyết đứng lên nói.

Võ Đế cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ lo lắng gật đầu: "Cũng được, để ngươi chăm sóc Nam Nhi trẫm cũng yên tâm.”

Người Tề Nam Ca khó chịu, còn nghe thấy bọn họ nói chuyện. Tề Nam Ca cũng thật bội phục phụ hoàng. Phụ hoàng có biết ông nói một câu như vậy, tiễn luôn vai chính của bữa tiệc đi không.

Thẩm Thanh Quyết ôm eo cậu kéo lên, đỡ cậu đi ra ngoài đại điện.

Lúc này, Tề Nam Ca phát hiện, dạ dày cậu không khó chịu nữa, ngược lại lại hơi đói bụng. Dưới ánh trăng, bụng Tề Nam Ca xấu hổ kêu một tiếng.