Chương 7

Gió đêm lạnh lẽo, Tề Nam Ca khoác áo choàng, đội mũ lên che, dụi đầu trong lòng ngực Thẩm Thanh Quyết. Cậu sờ sờ bụng, phát hiện hình như không có việc gì. Tiếng gió thổi vi vu bên tai, còn có chút âm thanh mọi người nói chuyện với nhau.

Bụng Tề Nam Ca lại kêu một tiếng nhỏ, cũng không thu hút. Cậu bất đắc dĩ, chỉ có thể quấn chặt áo choàng một chút.

Thẩm Thanh Quyết vẫn nghe thấy, vừa đi vừa cúi đầu hỏi cậu: “Bụng còn khó chịu à, muốn ăn sao.”

Tề Nam Ca “ừ” một tiếng.

“Ăn chút đồ trước nhé, chốc nữa gọi thái y tới khám thử xem, được không?” Thẩm Thanh Quyết nhẹ giọng hỏi.

Tề Nam Ca “ừm ừm” hai tiếng.

Đây là tình anh em thân thiết đến mức nào chứ, cảm động quá.

“Hay!” Bỗng nhiên một trận reo hò truyền đến.

Tề Nam Ca vén mũ choàng lên một chút, nhìn theo hướng âm thanh phát ra. Cách đó không xa là một quán rượu bảy tầng, có bảy mỹ nhân dị vực kéo dải lụa, từ trên trời giáng xuống, nhẹ nhàng dừng trên đài. Trước khi rời kinh Tề Nam Ca cũng thường xuyên đến quán rượu này, đột nhiên muốn ăn sữa đặc trong quán rượu này.

“Chúng ta đến đó đi.” Tề Nam Ca nói.

Thẩm Thanh Quyết nói “được”.

Tề Nam Ca đội mũ choàng lại, an tâm chờ Thẩm Thanh Quyết ôm mình qua đó. Đi một đoạn đường, đột nhiên cậu phát hiện có gì đó không đúng, thanh âm chung quanh tựa hồ nhỏ lại, tiếng người cũng cách xa hơn.

Rõ ràng vừa rồi còn có rất nhiều người.

Tề Nam Ca lại trộm nhấc mũ lên một chút, phát hiện mọi người tránh sang hai bên, nhường ra một đường ở giữa. Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện gì đó với nhau, từ khẩu hình có thể mơ hồ đoán:

“Thẩm tướng quân! Đây là Thẩm tướng quân đó!” “Ngài ấy đang ôm ai vậy, nhìn thân hình cũng biết là một mỹ nhân!” “Mỹ cái quần, ngươi xem giày người đó kìa, rõ ràng là nam tử!”

Tề Nam Ca nhớ lại, ngày bọn họ trở về dân chúng bá tánh đều ra đường đón, mọi người nhận ra cũng không lạ. Thẩm Thanh Quyết còn vừa đánh thắng trận, mọi người vừa yêu quý vừa kính nể vị thiếu niên tướng quần lày.

Tề Nam Ca bỗng nhiên cảm thấy hơi kiêu ngạo, một người tốt như vậy lại là bạn của cậu.

Nhưng mọi người cũng không vây xem được lâu, thực mau đã có thị vệ tới sơ tán bá tánh, không để nơi này quá chen chúc. Trên sảnh quán rượu, vũ công vẫn đang ca múa, Tề Nam Ca chọn một vị trí có thể nhìn thấy.

Rượu đủ cơm no, Tề Nam Ca hỏi vấn đề cậu vẫn luôn muốn hơi: “Lúc này phụ hoàng hỏi huynh, huynh nói huynh thích một người, nàng là ai vậy, ta có quen không?”

“Quen.” Thẩm Thanh Quyết nói.

Tề Nam Ca cầm chén rượu lên, cười nói: “Là huynh đệ, ta chúc huynh với nàng ấy bách niên hảo hợp.”

Thẩm Thanh Quyết nhàn nhạt nhìn cậu chăm chú, hỏi: “Ngươi không muốn hỏi người đó là ai sao?”

Tề Nam Ca vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chúng ta là huynh đệ lâu như vậy, huynh không nói cho ta, chắc là không muốn nói, vậy ta sẽ không hỏi, nếu huynh muốn ta biết, ta không hỏi huynh cũng nói.”

Thẩm Thanh Quyết: “…”

Thẩm Thanh Quyết bỗng nhiên nói: “Không sao, rồi sẽ biết.”

Thẩm Thanh Quyết rũ mắt, che đậy cảm xúc trong mắt.

Tề Nam Ca thấy Thẩm Thanh Quyết bỗng nhiên trầm mặc, lại gần vỗ má hắn: “Đừng mặt ủ mày ê nữa, dọa chết người.”

“Ừm.” Thẩm Thanh Quyết lên tiếng.

Tề Nam Ca cũng chịu phục cái thân thể này của mình. Vừa mới nói chuyện với Thẩm Thanh Quyết mấy câu đã thấy hơi mệt. Tề Nam Ca lười biếng uể oải ngồi trên đệm, ngáp một cái rồi nói: “Chúng ta trở về đi, ta mệt quá.”

Tề Nam Ca có thể ngồi xe ngựa, nhưng dựa vào vách xe đã ngủ thϊếp đi. Thẩm Thanh Quyết ôm cậu xuống, tư thế rất giống khiêng trên vai, Tề Nam Ca không vui, ở trên cổ Thẩm Thanh Quyết hừ một tiếng.

Thái y đi sau họ, cúi đầu không nói gì, quản gia cũng ngậm miệng, thị vệ canh chừng bốn phía, ăn ý không nhìn về phía này.

Khí tràng Thẩm tướng quân như vậy, ai mà to gan dám liếc nhìn Tề Nam Ca.