Chương 1: Lễ tế quỷ trong núi sâu

Mười lăm tháng bảy, Tết Trung Nguyên.

Cũng gọi là Tết quỷ, là ngày tế tổ, người dân thường đốt vàng mã, cúng bái vong hồn.

Giờ Tý vừa điểm, màn đêm u ám, mây đen kéo đến che khuất vầng trăng tròn nhợt nhạt, le lói dấu hiệu sắp mưa, ngay cả tiếng ve sầu cũng không nghe thấy đâu.

Trên con đường núi hẹp dài tối om, hai người phụ nữ gầy yếu đang bước đi, mỗi người tay cầm một chiếc đèn l*иg trắng, ánh lửa bập bùng.

"Khụ khụ..."

Gió lạnh thổi qua, người phụ nữ choàng áo choàng trắng mỏng manh lấy khăn che miệng, ho không ngừng, tiếng ho vang vọng trong khu rừng vắng lặng, rõ mồn một.

"Phu nhân, người không khỏe, chúng ta mau về thôi."

Tiểu nha hoàn A Hương đã sợ đến mức hồn vía lên mây, tay dìu phu nhân Tô Già Nguyệt không ngừng run rẩy, sợ hãi những bóng cây đen sì sì xung quanh sẽ bất ngờ lao ra nuốt chửng hai người.

Nàng không hiểu, phu nhân nhà nàng vốn yếu đuối, nhu nhược, không có chủ kiến, tại sao lúc này lại nhất quyết muốn lên núi tế tổ.

Tuy hôm nay là ngày tế tổ theo lệ cũ, nhưng làm gì có ai lại chạy vào sâu trong núi vào lúc này chứ.

Người ta nói hôm nay quỷ môn quan mở, Diêm Vương sẽ thả hết quỷ dữ ra ngoài,

"Nhỡ như... đυ.ng phải hồn ma dã quỷ nào đó..."

A Hương càng nghĩ càng run rẩy, chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ sống lưng chạy dọc lên, như có thứ gì đó đang đi theo sau. Nàng quay đầu nhìn lại, nhưng chỉ thấy những bóng cây lay động.

Không có gì cả, càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Cơ thể Tô Già Nguyệt cũng run lên. Những cành cây xù xì, lá cây kỳ dị, lay động trong gió như những con quỷ đang vươn nanh vuốt, chẳng trách A Hương lại sợ hãi.

Nhưng nàng cắn chặt đôi môi tái nhợt, vẫn tiếp tục bước đi.

A Hương khuyên can không được, đành phải đi theo.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một bức tường đá màu đen.

Bức tường đã đổ nát một nửa, trên lớp tường loang lổ phủ đầy rêu xanh và dây leo cổ thụ.

"Giữa rừng sâu núi thẳm này, sao lại có tường nhỉ?"

A Hương kinh ngạc lùi lại một bước, nhớ đến những câu chuyện ma quỷ nghe được dưới gốc cây đầu làng, nàng run rẩy nói:

"Phu nhân, chúng ta đừng..."

Lời còn chưa dứt, Tô Già Nguyệt đột nhiên buông tay nàng ra, đôi mắt đẹp mở to trong đêm đen, như bị thứ gì đó mê hoặc, một mình bước về phía đó.

A Hương vội vàng đuổi theo.

Đi qua bức tường đá, đằng sau lại là một từ đường bằng đá khá lớn.

Những lá cờ cầu kinh rách nát bay phần phật trong gió, bàn ghế đá xiêu vẹo, mục nát phủ đầy bụi bặm.

Chính giữa chính điện còn đặt một pho tượng đá.

Gió mưa bào mòn khiến cho khuôn mặt pho tượng không thể phân biệt rõ ràng, A Hương thoạt nhìn cứ ngỡ là người thật, nhưng khi giơ đèn l*иg lên soi, nàng lại cảm thấy kỳ dị vô cùng.

Pho tượng đá ấy đang ngồi, tay đặt trên đầu gối, những bộ phận khác đều được điêu khắc thô sơ, chỉ có phần ngón tay được chạm khắc vô cùng tinh xảo, không chỉ gân guốc rõ ràng, mà còn có vẻ dài hơn người thường một đoạn, trông vô cùng thon dài, đều đặn.

Chỉ là một pho tượng được đặt tùy ý như vậy, nhưng lại toát lên vẻ tôn quý lạ thường.

A Hương từng nghe những người già từng trải nói rằng, những người thực sự quyền quý, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, vì vậy đôi tay có thể trắng nõn như ngọc, không một vết chai sạn, có lẽ chính là đôi tay như vậy.

Đáng tiếc chỉ là đá, không phải người thật.

Ánh mắt nàng lại hướng xuống phía dưới, nhất thời không nhận ra được pho tượng đang ngồi trên bảo tọa gì, nhìn chung không giống đài sen, tòa sen trong chùa chiền, mà giống như một loại vảy nào đó.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng "bịch" một tiếng, Tô Già Nguyệt đã quỳ sụp xuống trước pho tượng đá.

A Hương giật mình, định tiến lên đỡ nàng dậy, thì thấy phu nhân nhà mình đột nhiên ngẩng đầu lên, nói:

"Ngài có đó không?"

Từ đường hoang phế, không một bóng người, chỉ có tiếng gió đêm lạnh lẽo rít gào.

Phu nhân nhà nàng đang hỏi ai vậy?

A Hương nhìn theo ánh mắt của Tô Già Nguyệt, rơi vào pho tượng đá, bỗng chốc tim đập như trống.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.

Chiếc đèn l*иg trắng bị gió lạnh thổi lay lắt, in bóng lên vách đá, lay động không ngừng.

Tô Già Nguyệt từ từ cúi đầu xuống.

A Hương phát hiện nàng đang khóc, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, rơi lộp bộp trên nền gạch, lan ra tạo thành những vệt nước loang lổ như hoa văn.

Nàng vội vàng quỳ xuống theo, đặt đèn l*иg sang một bên, ôm lấy phu nhân nhà mình, luống cuống lau nước mắt cho nàng:

"Phu nhân, người sao vậy... có chuyện gì vậy..."

A Hương đi theo Tô Già Nguyệt đã lâu, những năm trước, khi Đại gia cưới nhị phu nhân, tam phu nhân, phu nhân cũng không khóc, sau này Đại gia không còn đến phòng nàng nữa, nhị phu nhân, tam phu nhân lại chèn ép, bắt nàng phải chuyển đến sống ở tiểu viện lạnh lẽo, đổ nát, lão phu nhân cũng không hỏi han gì, Tô Già Nguyệt đường đường là chính thất phu nhân, nhưng cuộc sống lại chẳng khác gì người hầu, vậy mà nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.