Chương 1: "Quan tâm"

Trans & edit: Quân Ly"Choang!"

"Choang!"

“Choang!"

Tiếng vang liên tiếp tuôn ra, mấy món đồ sứ giá trị vỡ nát nằm dưới sàn lạnh lẽo.

Cô gái chân trần đứng trên ghế sa lon vẫn cảm giác chưa hết giận, giơ tay chuẩn bị ném tiếp bình khác xuống.

Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra, Dịch Minh San nhìn người tới lập tức sợ hãi rụt tay lại.

Ở trong nhà này, ai cô cũng không sợ, duy chỉ có anh trai tuyệt đối cô không dám trêu chọc.

Mặc dù là anh em, nhưng cô chưa bao giờ thấy qua một chút yêu quý đối với em gái của hắn, ngược lại nghiêm nghị như trưởng bối. Thật may mấy năm trước anh trai dọn ra ngoài ở, nếu không cô cũng không dám làm loạn ở nhà như vậy.

"Anh, anh trai, sao anh lại về?"

Trong lòng Minh San kinh hoảng, vội vàng từ trên ghế sô pha nhảy xuống.

Trên đất là một đống vỡ nát…

Người đàn ông không nhìn cô, mặt lạnh lùng đi lên tầng, phía sau là hai tên thuộc hạ.

Nghe thấy âm thanh đóng cửa từ tầng hai, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là ngày gì? Sao anh ấy lại đột nhiên về nhà, hết lần này tới lần khác còn đυ.ng mặt anh ấy.

Minh San tê liệt ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân đau nhói.

Cúi đầu nhìn một cái, mảnh vỡ sắc bén bị cô giẫm dưới chân, toàn bộ lòng bàn chân toàn là máu.

Thật là chuyện gì cũng không thuận!

Đến thứ hai phải đi học, Dịch Minh San có chút khó khăn.

Đột nhiên ý thức được cử chỉ lỗ mãng ngày hôm qua ảnh hưởng đến mình thế nào.

Đầu tiên cô tuyệt giao với bạn thân nhất, sau đó lại vô tình bị thương ở chân.

Bây giờ hoàn toàn biến thành một con quỷ cô đơn lẻ loi đáng thương….

Người duy nhất có thể giúp đỡ chính là anh trai khó gần của cô

"Anh!"

Dịch Minh San thử gọi một tiếng.

Dịch Thiên An đang chuẩn bị ra cửa, thấy cô có chuyện, dừng bước.

"Thế nào?"

Hắn nhìn Minh San nói.

"Anh có thể đưa em đi học không?"

Minh San dứt lời, chỉ chỉ chân bị thương, thận trọng hỏi hắn.

Hai ngày này ba và mẹ đều không có ở Thượng Hải, cô chỉ có thể nhắm mắt đi năn nỉ anh trai.

Dịch Thiên An gật đầu một cái:

"Có thể."

Hắn lại đồng ý!

Dịch Minh San vui sướиɠ trong lòng, khóe mắt chân mày bay lượn.

Thật là may mắn, hiếm thấy anh trai tốt như vậy.

Cô nhảy lò cò lên xe Dịch Thiên An, động tác nhanh lẹ tựa như sợ hắn đổi ý

Dịch Minh San vào cổng trường, Dịch Thiên An không rời đi, mà là đậu xe sát dưới bóng cây bên đường.

Mùa hè nóng bức, những con ve ẩn núp trên cây kêu om sòm.

Vẫn còn sáng sớm mà đã nóng như vậy

Dịch Thiên An đợi vài phút, cuối cùng cũng thấy được bóng người quen thuộc.

Đại khái là đoán được đang đợi cô, Vân Hạc Chi đi lên phía trước.

Vành mắt cô có chút ửng đỏ, ngày hôm qua khẳng định đã khóc nhiều.

Dịch Thiên An nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn cô.

Vân Hạc Chi bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, tiếng hít thở nhỏ lại.

Hai cái đuôi tóc rũ xuống trước ngực, đuôi tóc uốn lượn, đường cong duyên dáng ẩn hiện dưới đồng phụ học sinh, ước chừng lộ ra hết cái cổ trắng như tuyết.

Một trận gió lạnh thổi qua, tản đi hơn phân nửa nhiệt độ.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu nghiêng xuống giống như kim quang trong sương mù.

Dưới eo thon, váy nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Người đàn ông lại đến gần một bước, giọng ôn tồn nói:

"Thật ra thì Minh San….”

Thật ra thì không cần Dịch Thiên An nói, Vân Hạc Chi cũng biết lời nói ấy của Minh San chỉ là lời tức giận, may là như vậy, trong lòng cô cũng tự trách khó hồi lâu.

Lúc ấy Tần Ca khó sinh, cố gắng sinh được đứa trẻ ra mới nói là con của ai.

Mà người nọ lại là cậu ruột của Minh San, với tính tình của Minh San làm sao tiếp nhận được chuyện hoang đường như vậy. Bất đắc dĩ, Vân Hạc Chi vòng qua Minh San tìm Dịch Thiên An, lúc này mới liên lạc được với người.

Hôm nay chuyện bị bại lộ, Minh San rất tức giận, trong điện thoại nói nặng lời, tuyên bố muốn cùng cô tuyệt giao!