Chương 14

"Gọi xe không tốn tiền sao? Nếu ba đã nói như vậy hay là ba đạp xe chở con đi." Tạ Chiết Nguyệt cười rồi mắng hắn.

Thật khó tin khi một người vừa mới nhận được mười triệu nhân dân tệ lại không muốn chi ra một ít tiền để gọi xe.

Hách Liên Quyết im lặng thở dài một lúc rồi ném cho tên nghịch tử trước mặt một câu: "Keo kiệt chết đi được."

"Ba không keo kiệt chắc? Lúc con trưởng thành mở phủ ba còn chẳng cho con tiền sửa chữa phủ đệ." Tạ Chiết Nguyệt lập tức phản bác.

Gương mặt Hách Liên Quyết nóng bừng, giọng nhỏ dần: "Không phải do tiền tuyến đang căng thẳng sao."

Tạ Chiết Nguyệt chưa kịp vào ở phủ mới đã phải ra chiến trường, sau đó không còn cơ hội quay lại phủ nữa. Suy nghĩ về quá khứ khiến Hách Liên Quyết bất giác cảm thấy hổ thẹn với thanh niên trước mặt.

Khi Hách Liên Quyết còn đang bắt đầu suy nghĩ lại có phải trước kia bản thân đối xử với Tạ Chiết Nguyệt không, Tạ Chiết Nguyệt đột nhiên dừng xe đạp lại.

"Có chuyện gì vậy?" Hách Liên Quyết vội vàng ngẩng đầu hỏi.

Hóa ra phía trước có một đám đông đang vô cùng hoảng loạn. Một người đàn ông cầm dao điên cuồng đuổi theo một người phụ nữ đang cố gắng chạy trốn. Quần chúng xung quanh không ai dám tiến lên ngăn cản.

"Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi với!" Người phụ nữ hoảng sợ kêu cứu nhưng người đàn ông kia đã sắp đuổi kịp cô rồi.

"Đồ đàn bà hôi thối, dựa vào đâu mà cô nói chia tay là chia tay, cô chết cũng là ma nhà họ Lý của tôi!" Người đàn ông cầm dao, hai mắt đỏ bừng mà mắng.

"Tôi không quen anh, tôi không quen anh." Trong lúc chạy trốn, gót giày cao gót của người phụ nữ đột nhiên bị gãy khiến cô ngã nhào trên mặt đất.

"Kẹo." Tạ Chiết Nguyệt vươn tay với Hách Liên Quyết ở phía sau.

Hách Liên Quyết ngay lập tức hiểu ý, nhanh chóng đưa cho Tạ Chiết Nguyệt viên kẹo cưới mà trợ lý của Hách Liên Doanh Chu đã đưa cho.

Bánh kẹo cưới đều là kẹo cứng cho nên khi Tạ Chiết Nguyệt cầm lấy lập tức bắn ra.

Viên kẹo thứ nhất, bay thẳng và trúng vào cổ tay người đàn ông khiến con dao phay trong tay hắn ta rơi xuống đất.

Viên kẹo thứ hai, nhắm thẳng vào đầu gối người đàn ông khiến hắn ta quỳ rạp xuống đất.

Viên kẹo thứ ba, trúng ngay vào chính giữa trán người đàn ông khiến hắn ta ngã xuống đất.

Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt, mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã tự ngã xuống đất. Người phụ nữ hoảng sợ nhìn ba viên kẹo cưới rơi vãi xung quanh người đàn ông, trái tim vẫn đập loạn nhịp, lúc này mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.

"Nhanh, giữ chặt hắn ta lại!" Những người khác ngay lập tức bừng tỉnh, vài người nhanh chóng lao vào và ghì chặt người đàn ông xuống đất, không cho hắn ta cơ hội vùng vẫy.

Tạ Chiết Nguyệt đứng lặng yên nhìn cảnh tượng này, đôi môi bất giác nở một nụ cười hài lòng, sau đó chuẩn bị leo lên xe đạp để rời đi.

"Đợi đã!" Giọng nói run rẩy của người phụ nữ vang lên gọi Tạ Chiết Nguyệt dừng bước.

"Là anh đã cứu tôi đúng không?" Người phụ nữ mặc dù vẫn còn run rẩy, nhưng ánh mắt tràn đầy biết ơn và xúc động, "Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh."

Nếu không có Tạ Chiết Nguyệt kịp thời ra tay, có lẽ cô đã mất mạng rồi.

Ngay khi người phụ nữ nói lời cảm ơn, tiếng còi cảnh sát cũng vang lên. Chỉ trong vài phút, cảnh sát đã có mặt và nhanh chóng khống chế tên nghi phạm đang nằm bất động trên đất. Họ nghe dân chúng tường thuật lại quá trình, ghi chép lại từng chi tiết của sự việc rồi sau đó đưa Tạ Chiết Nguyệt và nạn nhân về đồn cảnh sát để tiếp tục điều tra.

Một giờ sau, đã có kết quả điều tra của cảnh sát. Nạn nhân, người phụ nữ bị truy sát thật sự không quen biết với người đàn ông. Nguyên nhân khiến hắn ta đuổi gϊếŧ cô là do hắn ta vừa mới sử dụng ma túy, gây ra ảo giác và tưởng nhầm nạn nhân là bạn gái cũ của mình.

“Loại người này mà cũng có bạn gái cũ!” Tạ Chiết Nguyệt ôm Hách Liên Quyết ngồi trong đồn cảnh sát nhịn không được phàn nàn nói.

Hách Liên Quyết ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, không hiểu nổi tại sao một tên như vậy lại có bạn gái cũ.

Nạn nhân đã chỉnh đốn lại vẻ ngoài nhếch nhác của mình, tiến đến chỗ Tạ Chiết Nguyệt và Hách Liên Quyết, nói: “Tôi tên là Trương Dao Dao, chuyện hôm nay vô cùng cảm ơn hai người đã ra tay cứu tôi. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi.”

Trương Dao Dao cũng rất xui xẻo, vốn chỉ định ra ngoài gặp bạn bè ăn uống, mua sắm, không ngờ vừa đậu xe xong đã gặp phải chuyện này.

“Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi.” Tạ Chiết Nguyệt nhận lấy tấm danh thϊếp từ Trương Dao Dao.

Lúc này một nhân viên cảnh sát tiến đến chỗ Tạ Chiết Nguyệt nói: “Ba ngày nữa chúng tôi sẽ trao thưởng và cờ thi đua cho hành động dũng cảm của anh, nhớ đến nhận nhé.”

“Được.”