Chương 24

Không có tính cạnh tranh, có quá nhiều người bán, đặc biệt là nồi, chổi của chị gái bạch liên, nồi của mọi người đã sớm mang đi ủng hộ công cuộc xây dựng đất nước, hiện tại ai cũng ăn cơm tập thể, còn ai dùng đến nồi nữa chứ?

“Chị đã giảm giá rồi những vẫn không bán được.” Ăn kẹo em gái cho, tâm trạng của Cố Hồng Tú cũng không tốt lên mấy.

“Mẹ với cha không thích ăn, con ăn đi.” Trần Nguyệt Anh thở ngắn than dài từ chối.

Cố Yêu Yêu chia que tre và kẹo thành hai phần, không chờ cha mẹ nói từ chối đã nhét vào miệng bọn họ, cười tủm tỉm hỏi: “Ngọt không ạ?”

Ngọt chứ, Trần Nguyệt Anh tinh tế cảm nhận mùi thơm thoang thoảng của lúa mạch trong miệng, hơi trố mắt, đã bao nhiêu năm dì không được ăn kẹo rồi? Dì gần như quên mất vị ngọt là gì.

Lần đầu tiên được con gái đút, cố Vĩnh Thuận suýt rơi nước mắt cảm động của người cha già, ảo bông nhỏ nhà hắn quá tri kỷ!

Khoảnh khắc ấm áp này lại bị phá hủy bởi một giọng nói âm dương quái khí.

“Đã quá lâu rồi chứ, đồ vật mang theo một món cũng không bán được, tôi thấy có vài người vốn chính là sao chổi, chỉ biết làm cho cuộc sống nhà mình trở nên tồi tệ hơn.” Bà cụ đầu bọc một chiếc khăn dài làm từ vải bông, tay vác giỏ tre đứng trước quầy hàng, giọng điệu khắc nghiệt chanh chua.

Tuy Vương Hỉ Nga không chỉ tên nói họ nhưng ánh mắt như kiếm kia hướng thẳng về phía Trần Nguyệt Anh, cuối cùng bà ta duỗi tay về tấm vải dệt thủ công, nói: “Dù sao các người cũng bán không được, vừa lúc trời nóng, tôi lấy một ít về để may quần áo.”

“Không được! Đây là tiền học phí cho bé út, mẹ không thể lấy đi!” Trần Nguyệt Anh cướp về, lời lẽ nghiêm khắc từ chối.

Sắc mặt bà cụ lập tức trầm xuống, liếc Cố Yêu Yêu, cứng rắn nói: “Điều kiện trong nhà không tốt còn học hành gì nữa? Hơn nữa, đã là con gái thì phải hiểu chuyện chút, ở nhà giúp đỡ cha mẹ, anh em!”

“Vậy sao con bé Tuyết nhà anh trai lại được đi học? Tại sao con bé đó không nghỉ học trở về giúp đỡ người trong nhà?” Trần Nguyệt Anh khó chịu chất vấn.



“Có thể so sánh sao? Con bé Yêu chỗ nào cũng kém con bé Tuyết, đọc sách chính là lãng phí tiền, sao con không chịu hiểu?” Bà cụ không kiên nhẫn giải thích.

“Mẹ, mẹ đừng bất công thế này! Tiền của con, con tự nguyện lãng phí!” Trần Nguyệt Anh không nhịn được nữa, khẽ quát.

“Là mẹ suy xét dựa trên tình huống thực tế trong nhà mấy đứa rồi mới ra quyết định, thế gọi là bất công à? Đúng là không hiểu ý tốt của người khác mà!” Trong lòng bà cụ không ủng hộ cách nói này, thậm chí cảm thấy ý tốt của mình bị bác bỏ.

Cố Vĩnh Thuận đứng dậy cố gắng làm dịu bầu không khí, "Mẹ, nếu mẹ thích thì cứ lấy hết những giỏ tre này đi, con đan lại là được, nhưng vải..."

Vương Hỉ Nga vừa nghe xong, lập tức ngồi xuống đất, vỗ đùi khóc lóc kể lể: “Mày có vợ quên mẹ, sao tôi lại khổ thế chứ!”

Dưới trận ồn ào này, khách mua hàng thì không thấy đâu, chỉ thấy người muốn xem náo nhiệt tụ tập đến. Người qua đường chưa biết đầu đuôi sự việc đã thay nhau chỉ trích Trần Nguyệt Anh làm con dâu bất hiếu, trong thôn chính là vậy, bị chụp cái mũ bất hiếu trên đầu, ai cũng không xong ...

“Nữ đồng chí này bị gì thế, ngay cả vải cũng không muốn nhường cho mẹ chồng?”

“Đúng vậy, bà lão này nói không sai. Con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì chứ, không phải cuố cùng cũng kết hôn sao?”

“Ai da, nhìn người đàn ông kia xem, đúng là có vợ quên mẹ. Tôi mà sinh ra đứa con như cậu ta, còn không bằng bóp chết ngay từ đầu!"

Mắt thấy sắc mặt cha mẹ ngày càng khó coi, Cố Yêu Yêu đảo mắt, đội mũ rơm lên, lặng lẽ hòa vào đám đông, ném thứ gì đó về phía bà cụ đang hăng say diễn kịch, thét chói tai bằng chất giọng dễ thương: “Rắn kìa, có rắn độc!”

Câu này giống như nước đổ vào chảo, đám đông ngay lập tức bỏ chạy tứ phía.